Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



Hạ Sơ Thất kinh ngạc vô cùng. “Yêu cầu quá đáng” của Nguyệt đại tỷ cũng quá nhảm nhí, ai trong phủ mà không biết mối quan hệ giữa Sở Thất nàng với Triệu Tôn, còn cần Nguyệt Dục đứng ra dặn dò ư? Nhất là còn thể hiện theo kiểu tình cảm dịu dàng, hệt như “bạn gái” của Triệu Thập Cửu, cố làm ra vẻ gì đây? Nàng bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề. Mỗi lần nói chuyện với nàng, Nguyệt Dục đều tỏ ra dịu dàng khiêm tốn, nhưng nàng ta lại có thể dùng thái độ khiêm tốn nhất ấy để âm thầm chọt dao vào tim nàng. Ý trong ý ngoài của câu nói này, không chỉ có ý ám chỉ cho nàng biết, vì nàng ta với Triệu Tôn có mối quan hệ chủ nô tình thâm”, nên Triệu Tôn mới thả nàng ta ra, mà còn làm như thể Sở Thất là người ngoài trong mối quan hệ giữa bọn họ.

Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta, từ từ bước đến, cúi đầu xuống. “Nguyệt đại tỷ, bổn phò mã kể cho tỷ nghe một câu chuyện cười, tỷ đừng khóc nhé?” Nguyệt Dục cố gắng vùng vẫy, ngẩng đầu lên nhìn nàng. “Chẳng phải là kể chuyện cười ư? Nếu đã là chuyện cười, nô tỳ có gì phải khóc chứ?”

Đội con người trong suốt sáng rực của Hạ Sơ Thất tối xuống, nàng cười nói, “Gia vốn dĩ định đuổi tỷ ra khỏi phủ, nhưng bổn phò mã nghĩ tỷ vì ta nên mới xảy ra chuyện thể này... Tỷ biết đấy, con người ta lương thiện lắm, tất nhiên là không nhẫn tâm rồi. Vì thế tối hôm qua, ta đã nói giúp tỷ trước mặt gia suốt một đêm, cơ thể này bị ngài ấy giày vò dữ lắm thì ngài ấy mới đồng ý tha cho tỷ lần này.”

Đôi mắt Nguyệt Dục trầm xuống, cũng không biết có tin hay không mà ánh mắt nàng ta có chút thẫn thờ.

“Vậy ư? Vậy thì nô tỳ xin đa tạ phò mã gia.” Hạ Sơ Thất khẽ nhếch khóe môi, nàng không khách sáo với nàng ta nữa, cũng lười giả vờ giả vịt, nàng xách hòm thuốc của mình lên, đánh giá nàng ta với dáng vẻ hững hờ, “Trước giờ bản phò mã không cần kiểu lời cảm ơn trên đầu môi. Nguyệt đại tỷ, nếu tỷ có tâm, nên thể hiện ra một chút đi nhỉ?” Trong phủ Tấn Vương này ai mà không biết Sở Thất yêu tiền như mệnh, tất nhiên là Nguyệt Dục cũng biết điều đó.

Nghe thấy thế, khóe môi nàng ta co giật, khó khăn lắm mới nở được một nụ cười. “Bổng lộc tháng của nô tỳ không nhiều, ngân lượng tiết kiệm được cũng không nhiều...”

“Hờ hờ hờ, xem tỷ nói kìa, Nguyệt đại tỷ, hai chúng ta là ai chứ?” Hạ Sơ Thất cười ha ha, khẽ liếc nhìn nàng ta, thở dài, “Thấy tỷ cũng chẳng dễ dàng gì! Thế này đi, tỷ có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu... Còn về cái khác, bổn phò mã cũng ngại nhận thêm lắm.”

Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, nàng còn dám nói “ngại” ư?

Sắc mặt của Nguyệt Dục vốn đã trắng, nay càng trắng bệch hơn, từng chữ nàng ta nói ra gần như được thốt ra từ kẽ răng. “Nô tỳ đa tạ phò mã gia đã thương xót.”

Hạ Sơ Thất vui vẻ, nàng cầm theo ngân lượng rời đi. Mai Tử thấy hơi ngại ngùng, mắt đỏ ửng, muốn gỡ gạc giúp nàng: “Nguyệt Dục tỷ tỷ, tính tình của Sở Thất là như thế, tỷ đừng so đo với nàng ta. Ngoài thích ngân lượng ra, nàng ta không hề có lòng dạ xấu xa đâu. À, chỗ muội vẫn còn một ít bạc, muội không phụ mẫu cô đơn một mình, ngày thường cũng không tiêu xài gì hết, lát nữa muội sẽ chia một nửa số ấy cho tỷ.” “Không cần đâu.” Nguyệt Dục cười khổ, nàng ta đối” một tiếng, hình như động tới vết thương, Mai Tử nhìn mà càng thấy đau lòng hơn. Nàng ấy vội vàng đi rửa tay, cầm lấy thuốc của Hạ Sơ Thất, muốn thoa thuốc giùm cho Nguyệt Dục.

“Muội đi ra ngoài đi, ta tự thoa.” Nguyệt Dục ngăn nàng ấy lại.

Mai Tử tưởng rằng nàng ta thấy ngại, nắm lấy tay nàng ta, “Nguyệt Dục tỷ tỷ cứ yên tâm, muội nhất định sẽ cẩn thận, tỷ làm sao mà tự thoa thuốc được, để muội thoa cho!” “Mai Tử, muội ra ngoài đi...”

Nguyệt Dục nắm chặt cổ tay của nàng ấy, tuy trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn rất khăng khăng. Mai Tử không thể hiểu được, nhưng trước giờ nàng ấy luôn rất nghe lời, nên không nói gì thêm, dặn dò vài câu rồi lui ra, còn không quên đóng cửa lại.

Nguyệt Dục ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nàng ta bình tĩnh, vứt lọ thuốc của Hạ Sơ Thất qua một bên. Hai tay nàng ta run rẩy, xé y phục của mình, băng bó vết thương vẫn còn đang rỉ máu. Thuốc của Sở Thất, sao nàng ta dám dùng Chớp mắt lại hai ba ngày nữa đã trôi qua. Cuộc sống của Hạ Sơ Thất vẫn trôi qua bình thường không có gì biến hóa, nàng vẫn chạy tới chạy lui giữa phủ Tấn Vương và Đông cung. Có Triệu Tôn trấn thủ, lời đồn trong phủ đã lắng xuống. Nhưng chuyện “công chúa và thị vệ tư thông” lại bị chế thành vô số phiên bản, truyền sôi nổi khắp trong kinh sư. Từ xưa đến này, cho dù là đế vương cũng không thể chọn được miệng dân chúng. Hạ Sơ Thất “bất ngờ” phát hiện ra, bởi vì những câu chuyện “nóng bỏng” này, nàng càng thêm nổi tiếng. Tuy người ta vẫn tỏ ra cung kính trước mặt nàng, không hỏi nhiều cũng không nói nhiều. Nhưng ánh mắt kia dù làm thế nào cũng không thể che giấu được, chắc họ đều đang nghĩ, nàng đã bị công chúa cắm sừng rồi mà cả ngày vẫn tỏ ra nhàn nhã làm phò mã của nàng ta, quả thật đúng là một phần tử cặn bã vì quyền cao lộc hậu làm mất mặt hết cánh đàn ông trong thiên hạ.

Hạ Sơ Thất thì lại chẳng sợ mất mặt.

Con người nàng trước giờ chỉ để ý đến kết quả. Nhưng mất mặt rồi, Triệu Tử Nguyệt nằm trên giường vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Thời đại này không bằng hiện đại, đối với một bệnh nhân hôn mê bất tỉnh mà nói, muốn duy trì sinh mạng của nàng ta, giúp nàng ta có thể sống tốt, một khi đã chăm sóc thì chẳng khác nào đòi mạng già của nàng.

Nhìn tiểu nha đầu sắc mặt trắng bệch nằm đó, nàng cảm thấy buồn bã không thôi, cứ nhớ đến cái bạt tai vang dội lúc mới gặp nàng ta, cũng nhớ đến lúc hù dọa nàng ta ăn nhện, nhớ đến vẻ ngạo mạn của nàng ta, lại càng nhớ đến nàng ta vì Triệu Tôn nên suốt ngày quấn lấy nàng. Nhưng mặc kệ là gì, đến khi mất đi rồi mới cảm thấy quý giá, những thứ cảm thấy ghét lúc trước đều trở thành nét ngây thơ và đơn thuần của Triệu Tử Nguyệt.

***

Bước chân của Tết Trung Hòa càng ngày càng gần.

Những ngày qua, Triệu Tồn hình như rất bận, nàng không biết hắn đang bận gì. Chỉ biết hắn đi sớm về muộn, ban ngày không hề thấy bóng dáng hắn trong phủ. Chỉ đến tối khi hắn hồi phủ, hắn mới sai Trịnh Nhị Bảo đến gọi nàng, hoặc là bóp vai cho hắn, hoặc là xoa đầu cho hắn, hoặc ngồi vào bàn cờ bên cửa sổ, đánh một ván với hắn, tiện thể cũng dạy nàng một vài kỹ thuật chơi cờ.

Sau khi xảy ra chuyện “đình Yêu Nguyệt”, thói quen tự đánh cờ với nhau bằng hai tay trước đây của Triệu Tổn cuối cùng cũng đã bị phá vỡ, bóng dáng quanh năm suốt tháng chơi cờ cô đơn một mình của hắn, cuối cùng cũng đã trở thành hai người. Ngày tháng cứ trôi qua như thế, không ngờ rằng, ngày hôm nay, lại có một tin tức quan trọng được truyền ra từ trong kinh sư. Lão Hoàng đế vốn định trong Tết Trung Hòa sẽ chỉ hôn trưởng nữ Chương Liệt Hầu Tổng gia cho Tấn Vương Triệu Tốn, nhưng trong một đêm đen đầy gió, nàng ta lại chết bất đắc kỳ tử trong khuê phòng của mình. Nghe nói là không hề bị bệnh không hề gặp tai nạn gì, cứ đi xuống gặp Diêm Vương một cách hết sức lẳng lặng.

Lúc Hạ Sơ Thất nghe được tin này là vào ba mươi tháng Giêng năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm, cũng tức là hai ngày trước Tết Trung Hòa, nàng nghe được tin này từ chỗ thái tử Triệu Chá đang bệnh nằm liệt giường,

“Lão Thập Cửu à, đúng là một người số khổ, đang yên đang lành, lại có thêm một vương phi qua đời. Cứ như thế, bên ngoài càng có nhiều người tin lời đồn nó giết người quá nhiều, sát khí quá nặng, nữ tử bình thường không thể đến gần.” Triệu Chá cười khổ.

“Chẳng lẽ không tốt ư?” Hạ Sơ Thất cẩm thìa khuấy thuốc. “Hử?” Triệu Chá xoay mặt sang nhìn nàng.. “À.” Hạ Sơ Thất bừng tỉnh, hồi thần lại, cười híp mắt nói: “Ý ta là, hờ hờ, ta muốn nói, đó đều là những người không có duyên phận, nếu đã không có duyên phận, chết sớm cũng xem như đầu thai sớm... Không, ta muốn nói, điều đó chẳng phải đã chứng minh được rằng Tần Vương điện hạ của chúng ta không nên lấy nữ tử bình thường, phải nên lấy một nữ tử không bình thường mới đúng sao?”

Triệu Chá lắc đầu, nhìn nàng rồi cười, “Ngươi đó, nói những lời này trước mặt bổn cung thì còn được. Nhưng không được phép đồn lung tung ra ngoài. Nếu rơi vào trong tai người có ý đồ khác, còn chẳng phải đã rước lấy phiền phức lớn ư?”

Giờ đây Hạ Sơ Thất quen thân với Triệu Chá rồi, cũng không kiêng kỵ gì y, nàng lè lưỡi, dáng vẻ xảo quyệt: “Bây giờ hạ quan đã là phò mã. Người bình thường... không động được vào ta.”

Triệu Chá khẽ cười như có như không, y do dự một lát, ngữ điệu nghiêm túc lại, “Chỉ có điều, hôn sự của lão Thập Cửu e là sẽ khó rồi. Người thấy đấy, hễ là Vương phi nào được hứa gả cho nó cũng đều mất mạng, sao bệ hạ còn có thể tùy tiện chỉ hôn cho nó để rồi đắc tội với những trọng thần kia chứ? Nhưng nếu là cô nương nhà bình thường thì lại không xứng với lão Thập Cửu, đây quả thật là một vấn đề làm người ta phải đau đầu.”

Sự quan tâm của Triệu Chá dành cho Triệu Tôn đều bộc lộ hết trong lời nói.

Nàng nhìn ra được, y thật sự quan tâm đến người đệ đệ này.

Tất nhiên là Hạ Sơ Thất không thể nói câu tàn nhẫn kiểu như “ngươi đã lấy mất cái người muốn gả thành Vương phi rồi, giờ kêu người ta lấy ai đây”. Nàng chỉ đành vừa oán thầm nguyên nhân cái chết thật sự của Tổng thị, vừa cười nói phụ họa “vâng vâng”. Nàng đưa bát thuốc trong tay qua cho Triệu Chá, ngắt quãng công cuộc nghiên cứu sâu hơn củay về vấn đề hôn nhân của Triệu Tôn.

“Điện hạ uống thuốc trước đã, độ nóng vừa phải, nếu để lạnh thêm thì dược tính sẽ giảm bớt mất.” “Được.” Triệu Chá cười khẽ, phối hợp uống thuốc, rồi đưa bát thuốc cho Hoàng Minh Trí đang đứng đợi ở bên cạnh, lúc này y mới cau mày, dặn dò: “Dẫn người đến đây.” Hoàng Minh Trí đáp một tiếng “vàng”, rồi lùi xuống. Hạ Sơ Thất không biết Triệu Chá đang suy nghĩ gì, cũng không hỏi nhiều, nàng chỉ ra ngoài rửa sạch tay, rồi xử lý vảy bệnh trên người y.

Nhìn thấy nàng tập trung chuyên chú như thế, Triệu Chá lại thấy thổn thức.

“Những ngày qua, may mà có ngươi.”

Hạ Sơ Thất cười nói, “Điện hạ đừng cứ lúc nào cũng khách sáo như thế, đây là việc ta nên làm.” Nàng nghĩ ngợi rồi ngẩng mặt lên, “Điện hạ, vẫn còn một tin tốt muốn nói cho người biết. Ngày hôm sau, không, phải đợi qua mùng hai tháng hai, là ta đã có thể cầm thuốc mới đến. Chỉ cần không có dấu hiệu dị ứng thì bệnh của người sẽ có thể được trị khỏi nhanh thôi.”

“Chế xong thuốc mới rồi?” Triệu Chá hỏi, nở nụ cười điềm đạm, nhưng khuôn mặt y lại không hề vui vẻ nhưng trong tưởng tượng của nàng. Chắc là vậy đã uống quá nhiều thuốc nên đã không còn quá tin nữa. Hạ Sơ Thất cũng không giải thích hiệu quả của penicillin với y làm gì, nàng chỉ chớp mắt đầy vui vẻ, “Người cứ yên tâm đi, cứ để cho ta lo.”

“Được!” Triệu Chá mỉm cười, y bỗng nhiên đổi chủ đề, “Người người muốn gặp, bổn cung đã tìm đến cho người rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui