Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



Hạ Sơ Thất làm ở Hồi Xuân đường mấy ngày, kiếm thêm cho Hồi Xuân đường không ít lời lãi. Nàng lại

thông minh, làm việc lanh lẹ nên lão Cố cũng coi trọng nàng. Hôm nay thấy nàng lại giúp được điện

hạ, dù không kiếm được tám mươi lượng về nhưng ông ta vẫn vui mừng. Bởi vậy, vừa nghe nói nàng muốn xin nghỉ phép vì có việc riêng, ông ta liền đồng ý ngay. Lấy dưới gối mấy lượng bạc mình kiếm được mấy ngày nay, Hạ Sơ Thất rời Hồi Xuân đường, đến chợ mua một cân đường, mấy túi hoa quả khô, mấy thước vải Tùng Giang, lại mua thêm một cân thịt lợn, lúc này mới thuê một chiếc xe lửa, mất nửa canh giờ để về thôn Lưu Niên. Vào cửa Đông đầu thôn, nàng không cho xe lừa dừng lại, càng không để ý đến thôn dân chỉ chỉ trỏ trỏ hai bên đường mà chỉ chạy thẳng đến mấy gian nhà lá. Nàng những tưởng Tam thấm nương đang ra đồng, không ngờ vừa nhảy khỏi xe lừa thì đã thấy bà đỏ mắt ngồi trên thanh cửa cũ nát, mù mịt nhìn nàng. “Cậu bé, cậu tìm ai?” Hạ Sơ Thất dặn xe lừa chờ mình, không đứng ngoài cửa buôn chuyện với bà ấy mà chỉ gọi một tiếng “Tam thấm nương” rồi dắt bà vào nhà.

“Thẩm, là con...” “Thảo Nhi?” Tam thẩm nương túm chặt lấy nàng mà véo, nước mắt tuôn rơi: “Đồ lẳng lơ đáng chết nhà ngươi, ngươi bắt cóc Trụ Tử nhà ta đi đâu rồi hả? Vào trong huyện thành một chuyến liền không về nhà, làm ta sốt ruột muốn chết!”. Hạ Sơ Thất cũng buồn, cũng khó chịu và đau lòng. Nhưng nàng không tiện giải thích những điều đó với Tam thẩm nương, lại sợ ở lâu sẽ xảy ra nhiều chuyện, bèn vỗ tay an ủi bà ấy. “Lan Đần không sao đâu, thẩm cứ yên tâm, con nhất định sẽ đưa huynh ấy về. Thẩm đừng khóc, trên xe lừa của con có mang vài thứ về, thẩm lấy ăn trước đi. Còn nữa, thẩm đừng để lộ chuyện con về thôn ra, nếu có người hỏi thì thầm nói là cháu ngoại từ nơi khác tới, lâu không qua lại nên ghé thăm thẩm.”

Tam thẩm nương vốn là người khôn khéo, mở to đôi mắt sưng đỏ, nhìn Hạ Sơ Thất khác với thường ngày, ngoài gật đầu ra còn có thể làm gì? Đợi bà ấy ra ngoài lấy đồ rồi, Hạ Sơ Thất mới vào trong căn phòng nhỏ mà mình ở, thấy mọi thứ vẫn như trước thì thoáng yên tâm.

Quả nhiên, Triệu Tôn chưa tìm được con hổ vàng nên mới dùng trò hèn bắt Lan Đần để ép nàng giao đồ.

Nhưng lấy được đồ rồi, liệu hắn có thả Lan Đần ra không?

Mặc kệ, lấy đồ trước đã rồi tính. Nàng đẩy cái hũ chỗ góc tường, dùng một thanh củi to để bới đất.

Có điều...

Nàng bởi liền mấy lớp, ấy thế mà bên dưới lại không có tấm vải rách mà nàng dùng để bọc con hổ vàng.

Đương nhiên, càng không có con hổ vàng kia nữa.

***

Hạ Sơ Thất từ trước đến nay vẫn luôn là người tốt. Nhưng nàng là người có thù tất báo, lời này cũng không phải nói đùa. Nàng nổi tiếng là ngang ngược, bình thường đám đàn ông cũng không hung ác như nàng. Trên đường từ thôn Lưu Niên đến Hồi Xuân đường, trong đầu nàng đã vạch được phương án cụ thể để cứu Lan Đần.

Việc làm ăn của Dược đường hôm nay không ổn lắm. Bận việc xong, vội vàng ăn miếng cơm lót dạ, Hạ Sơ Thất lại viện cớ qua loa với cha con Cô thị rồi cầm bạc đến tiệm thợ rèn bên thành Đông. Ở chỗ lão thợ rèn cả đời chỉ rèn giũa, vẽ một bức họa mà ông ta chưa bao giờ thấy, lại kì kèo mè nheo, cuối cùng cũng coi như nói rõ ra thứ đồ mà mình muốn làm.

Sau đó, nàng lại đi dạo mấy cửa hàng, về nhà như không có việc gì, vui vẻ hòa nhã đón khách. Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng mà Hạ Sơ Thất đã dậy.

Nàng xõa mái tóc dài đến thắt lưng, búi lên đỉnh đầu, dùng một cây trâm gỗ cố định lại, sau đó thay bộ đồ màu xanh lá mạ, đi đôi giày vải thêu hoa, nhìn sao cũng giống một cô gái thanh tú xinh xắn. Nhìn hình phản chiếu trong gương, nàng không hài lòng bĩu môi, lại vẽ lông mày, trang điểm lại, bôi lên trán có khắc chữ kia sáp màu da mới nghiên cứu được, cho đến khi màu da chỗ đó không dễ nhìn ra sơ hở nữa mới nhếch miệng lên với gương đối diện.

Lén ra ngoài bằng cửa sau Hồi Xuân Cường, Hạ Sơ Thất đi tới trạm dịch. Trên phố, các cửa hàng còn chưa mở. Gió lạnh thổi thấu xương. Ngửi hương vị phố phường cổ đại, nghĩ đến Lan Đần đáng thương bị tên Vương gia hèn hạ nhốt lại, Hạ Sơ Thất nhanh chóng đi vào cửa Bắc trạm dịch. Không lâu sau, mấy chiếc xe treo lá cờ hình tam giá có viết chữ “nước”, lọc cọc lọc cọc đi tới. Trước đó, nàng đoán trong trạm dịch có giếng nước, nhưng nhiều binh tướng vào thành như thế nhất định sẽ không đủ dùng mà phải lấy nước từ ngoài thành vào. Lúc ban ngày nàng ra ngoài, tìm một người chở nước trong trạm dịch để hỏi tình hình, quả nhiên không sai.

Hạ Sơ Thất hơi nheo mắt, như một con thú ngủ đông.

Đội vận chuyển nước từ từ tới gần. Bên hông quan vận chuyển đi tuốt ở đằng trước treo trường đạo vỏ đen, mặc áo giáp làm từ da thú, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, nhưng giữa lông mày lại hiện chút tà khí thường thấy ở những tên ăn chơi trác táng, dáng vẻ hơi ngang ngược bá đạo đó khiến nàng thoáng giật mình. Dưới trướng Triệu Tôn có nhiều nhân tài thật, mỹ nam như mây, chỉ là một tên quan vận chuyển nước cũng đẹp trai như vậy. Nở một nụ cười mê người, Hạ Sơ Thất ngồi xổm giữa đường, khóc bù lu bù loa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui