Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



Nàng hóa trang như vậy, khả năng bị nhận ra quá thấp, lại quải một cái quang gánh, những người kia đều không nhận ra nàng. Chỉ cần cho lính gác một ít bạc là có thể tự do đi lại trong trạm dịch. Thuận miệng rao hàng, nàng nhìn về phía Ngọc Hoàng các trước đây còn được bảo vệ nghiêm ngặt, và cả viện dịch quán cổ kính, còn cả kho củi đã bị cháy hết, cảm thấy như đã trải qua đến mấy đời.

“Này, tên bán hàng rong kia, cửa thành sắp đóng rồi, mau đi ra!”

Một tên lính canh đi tới, hét thật to.

Hạ Sơ Thất ngồi xổm ở cách kho củi một đoạn, hai tay che mặt, lúc này mới cười híp mắt ngẩng đầu lên.

“Đi ra đây, đi ra đây”

Có lẽ là cảm nhận được thái độ lạ lùng của nàng, tên lính canh cảm thấy khó hiểu.

Hạ Sơ Thất mỉm cười, kín đáo cho gã một ít bạc vụn.

“Không có nhiều, quan gia, ta muốn hỏi thăm huynh vài việc.” Tên lính cầm bạc, thái độ tốt hơn nhiều, “Nói đi, chuyện gì?”

Hạ Sơ Thất suy nghĩ một chút rồi mới tỏ ra thật thà nói: “Huynh có gặp tên đần kia không? Cái tên đần ở trong trạm dịch ấy?” Người lính nhíu mày, lấy làm lạ hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Hạ Sơ Thất suy nghĩ, lại cười, “Tên đần kia còn nợ tiền ta, lần trước hắn mua hàng không trả tiền.”


Người lính hiểu ra, thuận miệng trả lời, “Ngươi hỏi đúng người rồi. Hôm qua lúc ta tới thay ca, trời còn chưa sáng đã thấy xe ngựa của điện hạ ở trên đường lớn, trên xe có thằng đần kia, trông có vẻ như điện hạ muốn dẫn hắn về kinh. Còn nữa, tên đần kia là người có phúc, ta thấy trên kia còn có mấy người hầu, chăm sóc hắn rất tốt. Nhóc con, mấy lượng bạc của người coi như mất rồi, chỉ sợ không đòi được đâu.”

Hạ Sơ Thất cau mày.

Bởi vì những mâu thuẫn với Triệu Tôn và chuyện thôn Lưu Niên hôm qua, nên nàng không hề nghĩ đến trong trạm dịch có hai vị “điện hạ”, càng không suy nghĩ đến chuyện Ninh Vương Triệu Tích và Lan Đẩn có liên quan gì đến nhau, mà đổ mọi việc lên đầu Triệu Tôn.

Hắn bắt Lan Đẩn đi rồi.

Phủ Ứng Thiên ở kinh sự vào cái thời đại này, quả thật là xa như chân trời.

Nàng di, hay không đi?

Hạ Sơ Thất thấy mình không còn đường lui nữa.

Nàng vốn một thân một mình ở thế giới này, trừ Lan Đần thì không có người thân, càng không có ai để lo lắng. Ngoại trừ đi tìm và nghĩ cách cứu Lan Đẩn ra thì nàng không hề có mục đích sống ở thời đại này, chỉ có thể theo dòng đời xô đẩy, đẩy nàng đến một con đường xa lạ hơn. Chuẩn bị xong hành lý, nàng rời khỏi huyện Thanh Cương, đi trên con đường tới phủ Ứng Thiên.

Để tăng cường quyền lực về trung ương và phát triển kinh tế, lão Hoàng đế Đại Yến đã dùng rất nhiều cách thức mạnh mẽ trên toàn bộ hệ thống giao thông ở Đại Yến. Giờ đây, những cung đường đều được thiết kế cực kỳ hoàn thiện, đến mức khiến Hạ Sơ Thất xem mà than thở.


Nhưng mà đây là Thục Trung. Quãng đường từ Thục Trung đến phủ Ứng Thiên thật sự không phụ câu nói “Đường Thục khó đi như lên trời”. Có thể nói sông núi đầm lầy giăng khắp nơi. Vào Thục khó, ra cũng khó. Cũng may Triệu Tôn là Hoàng tử cao quý, hành trình dù ngắn thì cũng vẫn có hạn chế. Vì vậy, cho dù hắn đi tới chỗ nào thì cũng đều có quan phủ chào đón. Hạ Sơ Thất cho dù xuất phát sau hắn một ngày, nhưng muốn tìm tuyến đường hắn hành quân cũng không có khó khăn gì.

Màn trời chiếu đất, đuổi theo mất mấy ngày, nàng đuổi kịp tới phủ Ba Châu. Lần này Kim Vệ quân về kinh đã chia ra mấy đường. Tùy theo binh chủng khác nhau nên đường thủy đường bộ đều có quân. Đoàn người Tấn Vương Triệu Tôn đến phủ Ba Châu, rõ là muốn đi theo đường thủy của huyện Ba ngược lên sông Trường Giang.

Nghe ngóng được tin trú quân, Hạ Sơ Thất cũng không tới gần.

Mệt mỏi mấy ngày nay, đầu óc của nàng càng ngày càng tỉnh táo. Càng muốn cứu Lan Đần thì càng không thể gấp gáp được. Đầu tiên, nàng tìm một khách điểm ở huyện thành, thư thả tắm rửa, chỉnh trang bản thân gọn gàng rồi mới kéo thấp mũ đen, ra đường tìm hiểu thông tin.

Đoàn người của Triệu Tôn về phủ Ứng Thiên, buổi trưa ngày mai sẽ lên thuyền ở bến Triều Thiên Môn. Nhưng nơi đó là bến tàu đầu mối quan trọng ở Lương Giang, không cho thuyền dẫn đến gần. Nếu vậy thì nàng muốn đuổi theo Triệu Tôn lại càng khó khăn. Mà hành trình của thuyền dân còn chậm hơn thuyền quan. Dọc đường muốn tìm Lan Đần, đồng thời cứu hắn ra thì khó càng thêm khó. Nếu như không thể xong việc trên đường, chờ hắn về đến kinh sư thì nàng càng gặp khó khăn hơn.

Nói cách khác, cơ hội của nàng chỉ có một ngày, cứu Lan Đẩn ở huyện Ba.

Đi một mình ở khu vực đông đúc trong huyện, nàng mặc bộ đồ vải thô cực kỳ đơn giản, trong đầu cứ nghĩ cách lung tung, nhưng cứ như lăn lộn trong vũng bùn, hoàn toàn không nghĩ ra được cách gì.

Lấy sức của một mình nàng đối đầu với Triệu Tôn thì không khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

Nhìn đủ loại cửa hàng thời cổ đại hai bên đường, ngửi mùi chợ bùa cổ đại không thuộc về đô thị hiện đại, nghĩ đến Lan Đần đáng thương không biết giờ này đang bị tên “Vương gia Đê Tiện” kia cầm tù nơi nào, nàng tức đến nghiến răng, không muốn nghĩ tới hai chữ “thất bại”.


“Ông chủ, màn thầu bán thế nào?” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến, khiến nàng quay đầu lại.

Cổ A Kiểu?

Thế giới thật sự nhỏ bé, không phải nàng ấy ở huyện Thanh Cương sao?

“A Kiều!”

Có lẽ là do mấy ngày qua một thân một mình quá cô đơn, nàng vô cùng phấn khởi khi gặp lại người quen.

“Sở Thất?”

Cổ A Kiều giường đôi mắt như nai con nhìn nàng từ trên xuống dưới, không dám nhận người quen.

“Sở Thất, thật sự là huynh sao?”

Nở nụ cười vui vẻ, Hạ Sơ Thất đi qua nắm cổ tay nàng ấy, kéo nàng ấy nhích qua đám đông trên đường, lúc này mới buông tay nàng ấy ra, chỉnh lại mũ cho ngay ngắn, nhếch miệng trêu ghẹo, “Nhìn thấy ta bất ngờ lắm sao?” Cố A Kiều cẩn thận nhìn nàng, vẫn là vẻ sợ hãi choáng váng.

“Nếu không phải huynh nói ra tiếng thì muội thực sự không dám nhận. Sở Thất, sao huynh lại ở đây?”

Hạ Sơ Thất hất cằm, cười híp mắt, cười mà như không cười, “Tiểu mỹ nhân, bởi vì ta không nỡ bỏ nàng nên mới đến đó.”


Cổ A Kiểu còn chưa biết chuyện ở huyện Thanh Cương, đỏ mặt, thẹn thùng nói, “Cái miệng này của huynh, cả ngày chỉ biết nói hươu nói vượn” Dứt lời, nàng ấy như nhớ tới điều gì, bừng tỉnh đại ngộ, “À, muội biết rồi, hôm nay nghe nói Tấn Vương gia đến huyện Ba, hóa ra huynh tới cùng điện hạ sao?”

Hạ Sơ Thất nhướng mày, “Điện hạ nào? Ta quen ư?” Cổ A Kiều khẽ “xì” một tiếng, “Lại nói lung tung.”

“Nói thế nào muội cũng không tin, thôi không nói nữa.” Hạ Sơ Thất nháy mắt với nàng ấy, lại cười đùa tí tởn, “A Kiều, một mình muội ở đây à? Sao cũng tới huyện Ba? Hay là có thần giao cách cảm với ta?”

Cổ A Kiều dỗi nàng một chút rồi mới nói: “Muội đi cùng với cha, đi qua huyện Ba, ngày mai lên thuyền đi kinh sư.”

Chuyện này đúng là khéo thật.

Trước đó vài ngày, lão Cô nhận được thư của em vợ gửi từ kinh sư. Cậu em vợ này cũng làm nghề giống họ, nghe nói cũng mở một dược đường ở kinh sư, làm ăn phát đạt, dự định mở thêm một chi nhánh, cần người am hiểu công việc giúp đỡ. Vả lại A Kiều tuổi tác không nhỏ, ở nơi vắng vẻ như huyện Thanh Cương cũng không tìm được nhà chồng tốt. Cậu em vợ hi vọng hai cha con lão Cổ có thể đến kinh sự giúp đỡ, cũng giúp A Kiểu sắp xếp một hôn sự tốt đẹp.

Lão Cổ trước đây sống ở kinh sư, vốn không muốn trở về. Nhưng ở trong thư, cậu của A Kiểu nói được đường mở ở nơi tốt nhất kinh sư, nhất là vấn đề hôn sự của A Kiều. Kể từ đó, cô nương A Kiều này cũng vô cùng hào hứng. Nàng ấy vốn có tiêu chuẩn cao, làm sao có thể xem trọng cậu giúp việc chất phác ở dược đường được?

Cùng cha bàn bạc vài ngày, chuyện này cũng thành.

Lão Cổ đầu tiên là gửi tin cho cậu của nàng ấy, sau đó bản Hồi Xuân đường, mang theo toàn bộ gia sản, cùng Cổ A Kiều lên kinh nương nhờ họ hàng.

Hai cha con vì tiết kiệm tiền, vốn định đi đường bộ tới phủ Ứng Thiên, nhưng nghe nói đoạn đường này thiếu an toàn, nhất là nghe nói trên đường vô cùng nguy hiểm, bốn phía đều có tệ nạn trộm cướp, nên họ bèn đi đường vòng đến huyện Ba, chuẩn bị lên thuyền đi kinh sư.

Nghe đến đây, Hạ Sơ Thất không khỏi thổn thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận