Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Nàng vừa quay đầu đã thấy Triệu Tôn đưa một bát cháo long nhãn hạt sen tới, ý bảo nàng mau ăn đi, vẻ mặt không vui vẻ là mấy, “Ngươi gầy thế này, nhất định là do dạ dày không tốt. Món này bổ tỳ, tốt cho dạ dày.”

Hạ Sơ Thất chép miệng, không nói nên lời. Tất cả giống đực ở đây, kể cả Trịnh Nhị Bảo là2nửa giống đực cũng đảo mắt nhìn qua Cổ A Kiều. Còn vị gia này lại có thể nghĩ xem nàng ăn gì, thật sự khiến nàng thấy là lạ. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng hắng giọng nói:

“Gia, mỹ nhân trước mặt, ngài không động lòng sao? Ngài còn là đàn ông không?” Dưới mặt bàn, Triệu Tôn lặng lẽ chuyển đầu gối đụng vào chân nàng, khó chịu ra8ám hiệu rồi trầm giọng nói: “Nếu gia gặp người đẹp nào cũng rung động thì trẻ con trong phủ Tấn Vương đủ để xếp hàng đến điện Phụng Thiên rồi.” “...” Khoác lác không biết ngượng, nói như là hắn giỏi lắm ấy. Đùi tê tê ngứa ngứa, Hạ Sơ Thất vươn tay đẩy đầu gối không thành thật của hắn, lại bị hắn nắm lấy tay. Bàn tay6ấm áp, khô ráo, mang theo sức lực đặc trưng của đàn ông. Tim nàng lỡ một nhịp, tai như bị bỏng, phóng một ánh mắt như dao cho hắn, “Đừng... bị người khác trông thấy, sẽ bị chê cười.”

Mặt Triệu Tôn không biến sắc, dường như không hề lo lắng, một tay cầm tay nàng, từ từ ngẩng đầu nhìn A Kiều hát khúc. Bàn tay dưới bàn thỉnh3thoảng miết bàn tay nàng, như thể đó là một thú vui. Không giây được, lại không được kêu, Hạ Sơ Thất hơi tức tối. Nàng ngắm A Kiều theo hướng mắt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Này, ta thấy lạ lắm nhé. Có phải mắt chàng bị ghèn che rồi không? Có cần ta viết mấy thang thuốc làm sáng mắt không?” Triệu Tôn không nhìn nàng, thản nhiên nói:5“Giải thích thế nào?” “Nếu không sao lại vừa ý ta chứ? Chàng xem A Kiều xinh tươi cỡ nào kìa? Đây mới gọi là con gái, hiểu không? Tấn Vương điện hạ thích không? Nếu thích thì ta đảm bảo rằng nàng ta sẽ làm thị thiếp của chàng.”

“Ăn cháo long nhãn hạt sen mà nàng cũng ăn được nhiều vị chua đến thế sao?”


Hạ Sơ Thất đỏ mặt “xì” một tiếng, “Ai chua chứ? Ta nói thật mà.”

Cuối cùng Triệu Tôn cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào nàng, nhướng mày, giọng nói hờ hững, “Mỹ nhân thế gian có nhiều, nhưng Sở Thất lại chỉ có một.”

Đáp án này...

Hạ Sơ Thất bất ngờ, nheo mắt lại.

Ai nói Tần Vương gia xưa nay vô tình lạnh lùng? Lời ngon ngọt nói thuận mồm lắm, kiếp trước kiếp này nàng chưa từng nghe qua lời tâm tình nào động lòng hơn. Mặc dù nàng biết lời nói của đàn ông khi theo đuổi thì không tin được, nhưng trái tim vẫn rung động. Đồng thời nàng cũng tin, Triệu Tôn nói lời này với ai thì người đó sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Đằng hắng mấy tiếng, nàng đang chuẩn bị nói mấy câu biểu đạt tấm lòng thì lại nghe hắn nói một câu không xuôi tai chút nào: “A Thất, xấu không phải do lỗi của nàng, chỉ cần tiểu tổ tông trong bụng nàng giống gia là được.” Cảm động đều biến thành thẹn quá hóa giận. Tấn Vương gia này cũng thật có bản lĩnh. Hạ Sơ Thất véo mạnh chân hắn, “Khốn, kiếp. Chỉ biết chỉ người khác, không phúc hậu.” Triệu Tôn bị đau nhưng cũng không thất thổ, chỉ hừ một tiếng, “A Thất, nàng có thời gian nghĩ đến mỹ nhân, chi bằng nghĩ xem tiểu tổ tông trong bụng nàng nên làm sao đi?” Hạ Sơ Thất buông tay, trùng hắn một cái, ăn mấy miếng cháo. “Hay là ăn bát cháo long nhãn hạt sen này vào rồi sảy thai?” “Vậy không được, con của gia không còn, Á Thất đền bù tổn thất thể nào?” Má! Con của hắn vốn làm gì có!

Hạ Sơ Thất cắn răng, phản cảm động lúc trước cũng bay lên trời rồi. Rõ là cái tên này đang chọc nàng chơi, làm gì có “Mỹ nhân trên đời thì nhiều nhưng Sở Thất chỉ có một” chứ? Biết rõ hắn không phải người tốt, nàng cũng không chịu thiệt, bèn cụp mắt xuống, hỏi: “Chàng muốn thế nào?” Triệu Tôn quay đầu sang, ghé sát vào tai nàng, nói nhỏ.

“Chàng...”


Hắn còn chưa dứt lời, mặt Hạ Sơ Thất đã đỏ bừng.

Nhưng nàng chịu thua chắc? Nàng cắn răng, ghé sát lại nói nhỏ với hắn một câu.

Lần này đến lượt Triệu Tổn đen mặt, “A Thật đúng thật là can đảm.”

Hai người lén lén lút lút nói chuyện, không tiện lắm lời. Chỉ là cảnh Cố A Kiều đàn tỳ bà hát khúc ca ở trên thuyền hôm nay đã khiến vô số đàn ông mơ màng, nhưng lại chỉ có Tấn Vương điện hạ không bị ảnh hưởng, chỉ liếc mắt đưa tình với quan lương y kia, chuyện bí mật này nhanh chóng được truyền ra ngoài.

Kể từ đó, tin tức Tấn Vương điện hạ thích đàn ông, không hứng thú với nữ sắc, bên cạnh còn có một lương y cực kỳ được sủng ái lan truyền khắp kinh thành với tốc độ chóng mặt. Chuyện càng lan truyền thì càng ly kỳ, về sau lại biến thành Tấn Vương gia nuôi một con hồ ly tinh bên người. Đến khi Hạ Sơ Thất vô tình nghe được tin tức này thì vô thức líu lưỡi, lời đồn của người thời này không kém gì người đời sau đâu.

Nhưng đây đều là những chuyện sau này, nói đến chuyện trước mắt đã.


Về “đứa con trong bụng” Hạ Sơ Thất, nàng muốn dùng kế hoạch “không cẩn thận sảy thai”, hoặc là đã sảy thai. Còn Triệu Tôn cũng không nói sẽ giải quyết thế nào, chỉ bảo nàng giữ lại “tiểu tổ tông”, có lẽ sẽ cần dùng đến. Thế là dưới tình huống Hạ Sơ Thất đang đen mặt thì vị gia kia lại phân phó Trịnh Nhị Bảo một câu.

“Cô gái ở huyện Thanh Cương kia đã qua đời trong cơn hỏa hoạn.”

Có gia dặn dò, đương nhiên Trịnh Nhị Bảo phải đi làm.

Những chuyện kia cũng coi như là đã chìm xuống trong phạm vi nhỏ. Trên thực tế, những người tiếp xúc với Hạ Sơ Thất ở huyện Thanh Cương đều là nô tỳ và thị vệ thân cận của Triệu Tôn, chỉ cần ra lệnh thì ai dám không sợ chết mà nói linh tinh chứ? Cứ như vậy, Sở Thất thành Sở y quan của Tần Vương Đại Yến.

Nói nàng là lương y, nhưng lại làm công việc của tỳ nữ, nói nàng là tỳ nữ thì lại ăn cơm thị thiếp, là sự tồn tại khó có thể tưởng tượng. Về sau, nàng bất đắc dĩ biểu thị rằng: Nàng, Hạ Sơ Thất là thầy thuốc giỏi nhất trong đám tỳ nữ khắp thiên hạ, là tỳ nữ hầu hạ giỏi nhất trong các thầy thuốc khắp thiên hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận