“Haiz, sao không giống tham quan chút nào vậy?” Hạ Sơ Thất ước lượng túi tiền, không hài lòng
lắm.
Vừa quay đầu, nàng chĩa kiểm xuống, nhìn mấy tên Cẩm Y Vệ đang rục rịch, “Đừng giở trò, muốn qua mắt ông nội ngươi khó lắm. Ngươi, ngươi, cả các ngươi nữa, tên gì nhỉ? Cái gì dê, cái gì lợn... Nhanh lên nhanh lên. Moi hết bạc ra đây. Nếu không ông đây sẽ giết lão đại của các ngươi.”
Bộp...
Bộp... Có mấy túi tiền nhanh chóng được ném xuống trước mặt nàng. Hạ Sơ Thất dùng chân khều mấy túi tiền tới, vừa nhìn mấy người kia, vừa cẩn thận bỏ vào trong ngực, lúc này mới hài lòng cong môi cười. Nhưng ngày đó ở trong quan tài, nàng đã chịu cực khổ nhiều, không thể báo thù bằng cách đơn giản thế này được. “Được rồi, thu tiền rồi, trò chơi chính thức bắt đầu.” Vừa nghe thấy lời này, mặt Mã Thiên Hộ càng đen hơn, “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Muốn chém giết, lóc thịt thì người đến con mẹ nó đi!”
“Không giết, ta cũng không lóc thịt. Ta thích vờn các ngươi, sao hả? Ngươi, cả mấy người các ngươi nữa, cởi hết quần áo, quỳ xuống đất, mọi người cùng nhau hát... Chúng ta là sâu bọ có hại, chúng ta là sâu bọ có hại, thuốc trừ sâu mau đến đây.” Nàng hát mẫu hai câu, rồi nhíu mày quát Mã Thiên Hộ, “Bảo bọn họ mau chút, bằng không sẽ cắt tại ngươi nhắm rượu uống.”
“Ngươi...”
Mã Thiên Hộ xanh mặt, còn mấy người kia thì sững sờ. Hạ Sơ Thất thấy thoải mái hẳn, khoái cảm trả thù ào ào ập tới, “Ta đếm tới ba, bọn họ còn chưa hành động thì ta sẽ thiến người. Ha ha, nếu vậy thì ngươi có thể thăng chức vào nội cung làm công cộng, được ăn ngon rồi...”
Khóe môi Mã Thiên Hộ run run, có lẽ bị nàng ép tới cực hạn, gã hung hăng nhắm chặt mắt lại. “Đàn ông có thể chết, không thể nhục. Các huynh đệ, đừng lo cho ta, bắt hắn lại để báo cáo với Đại đô đốc.” “Ngươi dũng cảm thật, ta rất bội phục ngươi.” Nàng chỉ vào cổ Mã Thiên Hộ, lưỡi kiếm sắc bén ấn xuống dưới, có máu chảy ra. Gã bị đau hít sâu một hơi, Hạ Sơ Thất xoay người nhìn mấy tên Cẩm Y Vệ, “Các ngươi chắc chắn chưa? Cởi hay không?”
Những người này bình thường quan ngang ngược, thẳng tay trừng phạt người khác. Thế nhưng bọn họ chưa bao giờ gặp phải ai vừa cướp tiền vừa bắt người ta cởi quần áo, còn bắt hát vang.
“Vương Nhị, Chu Tam, mấy người các ngươi lên đi, đừng lo cho ta, xông lên...”
Hẳn là bình thường Mã Thiên Hộ cũng có chút tiếng nói, cũng vì nguyên nhân đó mà mấy người kia sợ Hạ Sơ Thất sẽ thật sự tổn thương thủ lĩnh của họ, yên tĩnh trong chớp mắt, dưới ánh mắt sắc bén, cười như không cười của nàng, rốt cuộc có người bắt đầu cởi quần áo.
“Mẹ nó, cởi thì cởi, thân nam nhi còn sợ cởi trần chắc?”
Gã vừa cởi ra, ném xuống đất, những người khác liền nháo nhác cởi theo.
Hạ Sơ Thất cười nheo mắt, “Cởi nữa đi, vừa cởi vừa hát. Hát các ngươi là sâu bọ có hại. Nhanh lên!”
“Chúng... chúng ta là sâu bọ có hại...” Một người nhỏ giọng hát lên.
Mã Thiên Hộ cúi đầu, nghẹn ngào bị thương, “Các huynh đệ, sao mọi người phải thế: Một mình ta chịu nhục cũng thôi, sao có thể để mọi người chịu cùng ta, sao có thể để Cẩm Y Vệ chúng ta bị tên bắt con này làm nhục được?...” Bị một thiếu niên yếu đuối kề dao vào cổ uy hiếp cấp dưới cởi quần áo đã phá vỡ sức chịu đựng cuối cùng của gã, nói đến đây, gã không hai lời, đâm mình vào thân kiếm. “Chết còn không sợ, lại sợ bị người sỉ nhục sao?”
Nàng giật mình, nhanh chóng giữ hắn lại.
Mặc dù biết rõ những người này là kẻ thù không đội trời chung, nếu như nàng rơi vào tay bọn chúng thì thủ đoạn đối phó với nàng có lẽ còn hung ác hơn thế này nhiều. Nhưng nàng vẫn không làm việc cường đạo này được.
“Được rồi, đừng cởi nữa, cả người không được mấy lạng thịt, ngoại hình lại xấu, ông nội đây không có hứng nhìn. Như vậy là được rồi, điều kiện chỉ có một thôi. Mấy người các người viết cho ta một lời khai, ký tên lên đó, chứng minh Đông Phương Thanh Huyền sai các ngươi bắt cóc người hầu cận của Tấn Vương điện hạ, thật tâm muốn đối nghịch với điện hạ, như thế ta sẽ thả các ngươi lần này, nếu không... Trò chơi còn chưa kết thúc...” “Oắt con đừng có mơ, chúng ta sẽ không bán đứng Đại đô đốc!” Mã Thiên Hộ hừ lạnh, gào lên nói bọn họ đừng lo cho gã, khiến Hạ Sơ Thất ngẩn người. Không ngờ Đông Phương Thanh Huyền thế mà có fan trung thành nữa cơ? Không để ý đến Mã Thiên Hộ, nàng lạnh lùng nhìn mấy tên khác, “Vậy các ngươi thì sao, cũng không muốn à? Như vậy, ông nội đây nói với các ngươi một lời thật lòng, với việc thất bại thế này thì các ngươi nói thế nào với Đại đô đốc? Thật ra sớm muộn gì cũng chết, sao không tính toán tương lai tốt đẹp cho mình?” Lời ít ý nhiều, mấy người kia không phải ngu ngốc, tất nhiên biết rõ thủ đoạn của Đông Phương Thanh Huyền.
Một người lúng túng nói, “Mã Thiên Hộ, hay là chúng ta...”
“Sợ cái quái gì, xông lên! Bắt tên bắt con này!” Mã Thiên Hộ lại hô lên.
Tâm trạng Hạ Sơ Thất thoáng cái tốt lên, lặng lẽ like gã, định tiếp tục lừa gạt, nhưng một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên từ bên ngoài cổng viện. “Nơi thanh tu cửa Phật, lại có người ngang nhiên cầm vũ khí. Người của Tấn Vương điện hạ quả là dũng cảm!”
Giọng nói kia thong thả, ôn hòa, mang theo sát ý lành lạnh không lẫn vào đâu. Ngoài Đông Phương Thanh Huyền thì còn ai có thể yểu điệu như vậy? Hạ Sơ Thất suy nghĩ, cảm thấy đúng là náo nhiệt rồi đây, sao hắn ta cũng tới tham dự nữa?
Tình cờ? Không thể nào khéo thể được.
Rất nhanh, bộ đồ màu đỏ điểm tô cho gương mặt diêm dúa lẳng lơ xinh đẹp xuất hiện trước mắt nàng. Ngoài Đông Phương Thanh Huyền, có khoảng mười mấy tên mặc y phục Cẩm Y Vệ tiến vào, vây lấy thiền viện này.
Hạ Sơ Thất liếc qua phòng Triệu Tôn nghỉ ngơi, quái thật, tên này ngủ gì như chết vậy?
Kéo Mã Thiên Hộ, Hạ Sơ Thất dí mạnh kiếm vào cổ gã, khóe môi nở nụ cười.
“Bản lĩnh cắn ngược lại của Đại đô đốc ngày một tiến bộ rồi, xem ra cắn nhiều thì đúng là không giống người khác.”
“Ổ, bổn tọa nói sai sao?” Đông Phương Thanh Huyền bỏ qua chữ “cắn” mang ý chửi xéo, nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, chỉ liếc nàng một cái rồi lại nhìn về phía phương trường đại sư và mấy đại hòa thượng khác của chùa Phổ Chiếu, “Đạo Thường đại sự, mấy người nhìn kĩ xem, người này đã ức hiếp cấp dưới Cẩm Y Vệ của ta thế nào?” “ô hay, ngươi có biết xấu hổ không?” Không đợi lão hòa thượng nói chuyện, Hạ Sơ Thất đã cắt lời hắn ta, “Một mình ta còn có thể uy hiếp đám người bọn họ? Đúng là nực cười! Nếu Đại đô đốc nói thật thì nghĩa là Cẩm Y Vệ các ngươi toàn người vô dụng à?”
Trước nay nàng luôn độc mồm độc miệng, mà tính tình Đông Phương Thanh Huyền cũng “ôn hòa” vô cùng.
“Mắt thấy là sự thật.” Dứt lời, hắn ta khẽ híp đôi mắt màu hổ phách lại, dịu dàng nói, “Người đâu!” Mấy tên Cẩm Y Vệ đứng dậy, cầm đao ôm quyền đồng thanh, “Đại đô đốc!”
Đông Phương Thanh Huyền thản nhiên nói, “Bắt oắt con bức hiếp vũ nhục Thiên hộ của Cẩm Y Vệ ta lại, giải về kinh điều tra.”
Thiên hộ Cẩm Y Vệ là một chức quan không nhỏ. Mã Thiên Hộ có khả năng lên tới chức vụ này, Hạ Sơ Thất nghĩ cũng nhờ gã “trung thành tới chết” với Đông Phương Thanh Huyền, chứ không thì tên này chẳng làm gì nên hồn. Nhưng mà, nếu để cho Đông Phương ẻo lả đổi trắng thay đen định thành tội danh như vậy cũng phiền toái. Nhìn Cẩm Y Vệ bước lên từng bước, nàng đang tính gọi Triệu Tôn thì đằng sau đã vang lên tiếng nói trầm thấp của hắn.
“Đông Phương đại nhân, mắt thấy chưa hẳn đã là thật đâu.”
Hạ Sơ Thất vui vẻ, quay lại nhìn Triệu Tôn trong bộ y phục thêu hình mãng xà tôn quý lạnh lùng, áo choàng màu đen khoác hờ trên vai, có vẻ như chưa ngủ đủ, đôi mắt nửa khép nửa mở, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh thong dong, càng lộ phong thái thanh nhã, có một không hai.
Trong lòng đã có chỗ dựa, nàng đẩy Mã Thiên Hộ ra, tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm. “Ngươi là thần ngủ chuyển thế sao? Bên ngoài đánh nhau thế mà vẫn không tỉnh?” Triệu Tôn như không thấy đoàn người Đông Phương Thanh Huyền, chỉ hơi cúi đầu, cho nàng một ánh mắt cảnh cáo mới thấp giọng ôn hòa nói: “Ai bảo đêm qua ngươi làm ầm ĩ vậy?” “...” Hạ Sơ Thất há miệng định cãi lại, nhưng nhận được ánh mắt ẩn ý sâu xa của hắn, đành ngậm miệng lại.
Được rồi, ai bảo hai người họ là huynh đệ, chịu thiệt chút cũng được.
“Mặc ít thể ra ngoài bị lạnh thì sao hả?” Triệu Tôn hiếm khi dịu dàng nhìn nàng như vậy, giống như vô cùng yêu thương nàng, cũng mặc kệ người ta có nghi ngờ hắn có “ham mê đồng tính” hay không, vội vàng cởi áo choàng trên người, khoác lên vai nàng, còn cẩn thận buộc lại, rồi mới thoải mái ôm vai nàng, nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền. “Đông Phương đại nhân, đã lâu không gặp.” Những việc hắn vừa làm đã khiến cả đám người sợ đến choáng váng.
Cả đám đứng ngây ra như mất hồn, cũng chỉ có Đông Phương Thanh Huyền bình tĩnh nhất, “Chỉ mới mấy ngày mà thôi.” Nói xong thản nhiên bước lên một bước, yêu mẹ như một đóa mẫu đơn nở rộ: “Nhưng mà, câu nói đầu của điện hạ khiến Thanh Huyền không rõ lắm. Nếu theo như điện hạ nói, mắt thấy chưa phải thật, thì cái gì mới là thật đây? Điện hạ có thể nói rõ không?”
Triệu Tôn ung dung ôm lấy vai Hạ Sơ Thất, giọng nói mang theo ý lạnh thấu xương.
“Bổn vương nói cái gì là sự thật thì cái đó chính là sự thật.”
Câu nói này quả thực kiêu căng ngạo mạn vô cùng. Nhưng hôm nay, trong nội viện ngôi chùa này, đúng là không tìm ra ai tôn quý hơn Tấn Vương điện hạ hắn. Đương kim Thánh thượng tin vào Trình Chu lý học*, vẫn luôn coi Trình Chu lý học là chính thống. Bởi vậy người đương thời cực kỳ để ý quan niệm tốn ti. Dù Triệu Tôn kiêu căng tự đại, nhưng hắn là Hoàng tử hoàng thất, đương nhiên có quyền, không ai dám nói dù chỉ là nửa chữ không.
(*) Trình Chu lý học hay còn gọi là Trình Chu đạo học, là một trong những phải chủ yếu của Tống Minh lý học, cũng là một trong những phái học ảnh hưởng lớn nhất đến đời sau. Chủ yếu là đạo đức thần học, đồng thời trở thành tính hợp pháp của thần quyền và vương quyền nho gia, được sáng lập bởi hai anh em nhà họ Trình của Bắc Tống là Trình Hạo, Trình Di.
Gió lạnh thổi tới.
Lá đa bay bay.
Trong một mảnh yên tĩnh, Triệu Tôn lạnh lùng quét mắt, rồi mới nhìn vào mặt Đông Phương Thanh Huyền. “Đông Phương đại nhân có dị nghị gì với lời của bổn vương không?” Đông Phương Thanh Huyền chỉ cười, “Thanh Huyền không dám”