Hạ Sơ Thất lùi về sau một bước, “Đừng, lần trước nói mang đồ tốt, đồ không thấy đâu mà lại bắt ông đây, oán khí lần đó còn chưa biến mất đâu. Ngài đừng mang thêm thứ2gì tốt cho ta, cũng đừng nhắc với ta, vẫn nên suy nghĩ 1 lát nữa vào cung gặp Đông Phương yêu nghiệt thì nên giải thích với Hoàng để chuyện của Phạm Tòng Lương đi.”
“Đúng vậy, nàng8không nhắc tới thì bổn vương cũng quên mất.”
Khóe môi Triệu Tôn cong lên, vỗ vào mặt nàng.
“Chuyện này xem như bổn vương cứu nàng một mạng, nàng phải đền bù tổn thất bao nhiêu bạc đây?”
“Xí, còn6không phải vì ta giúp chàng sao? Bớt lừa bạc của ta đi.” Hạ Sơ Thất liếc mắt một cái, thấy Trịnh Nhị Bảo đứng đó không xa xoa xoa hai tay đợi, khuôn mặt méo mó lại3không dám tới giục, có chút ngượng ngùng mà đẩy hắn xuống. “Được rồi, đừng ba hoa nữa. Mau đi đi, ở dưới kia có nhiều người đợi chàng lắm đấy. Nếu để bọn họ biết, Tấn Vương5điện hạ anh minh thần võ của chúng ta không để ý chúng thần đợi chờ, còn ở đây ôm phụ nữ thì sẽ cười rụng răng mất.”
“Nàng là nữ sao?” Triệu Tôn nhướng mày, “Hơn nữa, để bọn họ đợi chút thì có gì đâu?” Hạ Sơ Thất nghe hắn nói thế liền hiểu.
Tấn Vương điện hạ cũng không phải vì nàng mới ở đây bày trò nhi nữ tình trường, mà là vừa về kinh sư nên muốn ra uy với những văn võ bá quan đó? Cũng đúng thôi, nhân vật cấp quan trọng luôn có quyền già mồm cãi láo, hắn càng không vội đi xuống thuyền, càng làm những người kia thấp thỏm lo âu, cũng càng khiến bọn họ kiêng kị hắn nhiều hơn.
Đạo quan trường, đạo binh gia, phúc hắc, mặt dày, hiểu nhân tâm, vị “Vương gia để tiện” này mới hai mươi bốn tuổi nhưng đã có thể nắm được hết. Điều này làm người đến từ xã hội hiện đại như nàng, tiếp nhận rất nhiều tư tưởng giáo dục hiện đại cũng phải bội phục hắn. Đồng thời cảm thấy thua trong tay hắn cũng không hề thiệt thòi. Nàng nghĩ ngợi, mấp máy môi cười hỏi, “Vậy được rồi, có muốn lại hôn cái nữa không?” Triệu Tôn bị nàng chọc cho vui vẻ, “Hả, vì sao A Thất lại chủ động như thế?”
Hạ Sơ Thất cười thân mật tới gần, mở một tay ra, “Diễn viên đóng kịch thân mật, dựa vào trình độ thân mật không giống nhau mà mỗi lần thu phí năm mươi đến hai trăm lượng. Điện hạ, xin hỏi chàng muốn ôm ấp, hay muốn chàng chàng ta ta?”
Triệu Tồn kéo nàng qua, cúi đầu hôn lên môi nàng.
“Có những phục vụ khác không?”
“Cút! Không có, nghĩ gì thế hả?” Hạ Sơ Thất trừng hắn.
Triệu Tôn vỗ đầu nàng, thấy Trịnh Nhị Bảo đang lo lắng đợi, tựa như nghẹn nước tiểu vậy, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng hắn cũng biết đã đến giờ, không nên trì hoãn nữa. “Đợi buổi tối gia về sẽ trừng trị nàng.” Dứt lời, hắn phất tay áo một cái, ngẩng đầu bước đi. Hạ Sơ Thất hừ một tiếng mới vào trong khoang thuyền tìm Lý Mạc và Cố A Kiều. Vừa nghe nói xe ngựa của điện hạ sẽ đưa họ về, Cổ A Kiều vui vẻ không thôi, kéo tay Hạ Sơ Thất ríu rít: “Sở Thất, huynh tốt quá, muội đi nói cho cha muội biết.”
“Không sao, không sao.” Hạ Sơ Thất thuận miệng đáp, híp mắt nhìn bóng lưng của nàng ấy. Muốn tiễn cha con Cổ thị chỉ là tiện thể, nàng còn có ý đồ khác. Vài người và các nô bộc mang theo bao lớn bao nhỏ rời thuyền. Nhưng bọn họ còn chưa đi thì đằng trước đã bắt đầu nghi thức nghênh đón Triệu Tôn rồi. Trong tiếng nhạc ưu nhã trang trọng, hơn mười người trong đội danh dự mặc cẩm y đã đi tới, người đằng trước cầm cờ, các cung nữ giơ dù, tám người khiêng một chiếc kiệu thêu rồng uốn khúc, đi tới trước mặt Triệu Tôn liền dừng
“Quỳ!”
Trong âm cuối của Hồng Lư tự Minh Tán, văn võ bách quan cả triều, nhân viên hộ tống trên thuyền, và cả dân chúng hoan nghênh đều quỳ xuống, cùng hô vang: “Cung nghênh Tấn Vương điện hạ hồi triều, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hạ Sơ Thất cũng quỳ trên mặt đất. Nàng trộm liếc mắt về phía Triệu Tôn.
Chỉ thấy nửa bên mặt, nhưng hắn đã không còn vẻ nhiệt tình trêu đùa như lúc trên thuyền, khuôn mặt lạnh lùng như sống bằng ngàn năm, giống như ai cũng thiếu tiền của hắn vậy, hắn giơ tay áo, lạnh nhạt nói “đứng lên”, rồi không chớp mắt bước dài chân, được Trịnh Nhị Bảo đỡ lên kiệu. “Tạ điện hạ!” Trong tiếng tạ ơn như sấm, kiệu được nâng đi. Lên bậc thang bến tàu, kiệu dừng lại. Có một chiếc xe kéo chuyên dùng cho Thân Vương đang đợi ở đó. Trịnh Nhị Bảo hộ một tiếng “đi”, thì chiếc xe mới từ từ đi. Trên đường đi là mười dặm thảm đỏ trải tới cửa Phụng Thiển, dọc theo thảm đỏ là một đội ngũ khổng lồ, thanh thế hiển hách đi về Hoàng thành.
Hạ Sơ Thất nhìn cục diện này, trong lòng căng thẳng.
Đợi tiếng nhạc đi xa nàng mới thở ra một hơi. Không biết sao, nhưng nàng lại thấy lo lắng cho Triệu Tôn.
Cái gì gọi là công cao hơn chủ, chính là hắn hôm nay. Triệu Tôn đã là Thân Vương, lại là Thần Võ đại tướng quân được ngự phong, các bổng lộc cũng đã cao vô cùng, có lẽ lão Hoàng đế cũng không còn gì thưởng cho công lao của hắn nữa rồi, bởi vì hắn đã là dưới một người, trên vạn người. Nhưng căn cứ kinh nghiệm lịch sử có hạn của nàng thì công lao của một người ta đến mức Hoàng để không tìm ra cái gì tặng nữa thì đã nuôi mập, có thể giết rồi.
Cũng may, tuy hắn là thần, nhưng cũng là con trai ruột của lão Hoàng đế.
Có việc làm của hắn ở huyện Thanh Cương, hôm nay lại bắt Phạm Tòng Lương về làm chứng có trong sạch, ông cha ruột nhẫn tâm kia cũng có thể nhìn ra được hắn không có ý với bảo tọa Hoàng đế của ông ta. Vì giang sơn Đại Yến vững chắc, sẽ không làm gì hắn mới phải. Ít nhất, hiện tại sẽ không.
Hạ Sơ Thất vỗ vỗ bụi đất trên đầu gối, nhìn đoàn người, quay đầu lại cười.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Nhiều người làm nhanh, không bao lâu hành lý đã được chuyển hết lên xe ngựa. Người đánh xe là một tên nhóc khoảng hai mươi tuổi, giới thiệu bản thân là Tiểu Phương Tử, là người có mồm mép, biết ăn nói.
“Sở y quan, mọi người muốn đi đâu, chỉ cần báo một tiếng là được. Ta lớn lên ở kinh sư, mười bảy tuổi đã làm người đánh xe ở phủ Tấn Vương. Ha, ở kinh sư này không có chỗ nào mà Tiểu Phương Tử ta không tìm thấy.”
“Đi thôi, nhờ người vậy.”
Hạ Sơ Thất vẫn còn giữ chút phép tắc của người hiện đại, nhưng lại khiến Tiểu Phương Tử đỏ mặt. “Sở y quan, ngài đừng khách khí với ta, lúc trước Nguyệt đại tỷ có nói, nhất định phải quan tâm đến ngài, tuyệt đối không được đắc tội.” Lại nghe thấy tên của Nguyệt đại tỷ, Hạ Sơ Thất ngậm miệng lại. Trước kia nàng từng nghe Mai Tử nói, nữ nhân trong hậu viện của Tấn Vương gia đều là đằng thiếp tặng cho Thập Cửu gia trong ba lần chỉ hôn trước đó, nhưng vì Triệu Thập Cửu không ngủ cùng, cũng không để ý đến các nàng, cho nên các nàng không làm được gì. Ngoài việc không cần làm nô tỳ thì trong lòng hắn các nàng không các gì nô tỳ cả. Ngoài ra, cả hậu viện của phủ Tấn Vương đều do đại nha hoàn Nguyệt Dục của Thập Cửu gia quản lý. Trước kia nghe chuyện thế này, nàng cũng không thấy làm lạ. Một Vương gia phong kiến có nữ nhân trong phủ chẳng phải việc gì kỳ quái, nếu không có mới là kỳ quái. Nhưng có lẽ quan hệ giữa nàng và Triệu Tồn khác xưa nên cứ cảm thấy khó chịu. “Tiểu Phương Tử, hậu viện của gia có mấy vị phu nhân vậy?” Nàng nhịn không được hỏi. “Phu nhân?” Tiểu Phương Tử suy nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, “Ngài nói mấy đẳng thiếp trong hậu viện của gia sao? Những người đó thật ra cũng không được coi là phu nhân, đều là hạ nhân.”
“Vậy các ngươi xưng hô với các nàng thế nào?” “Trước mặt thì chúng ta phải gọi các nàng một tiếng phu nhân. Ba vị đằng thiếp đó chúng ta không chọc được, cũng không có cách nào tiễn đi được.”
“Như thế nào là không có cách nào tiễn đi được?” Hạ Sơ Thất tò mò hỏi.
“Trước kia nhiều người tặng thị thiếp cho gia, hầu như có thể đánh và đuổi đi, chỉ có ba vị này đều là người trong ba gia đình được chỉ hôn cho gia. Một người Đông Phương gia, một người Tạ gia, một người Ngụy gia. Tuy nói đều là thứ nữ, nhưng dù gì cũng là con gái ruột của người ta, gia cũng không thể không cho họ mặt mũi.”
Thì ra là thế.
Hạ Sơ Thất “à” một tiếng, cười không nói gì. Chỉ chốc lát sau, xe ngựa đi vào Kim Xuyên Môn.
Là Để đồ nên kinh sư có nét đặc sắc khác với các thành trấn mà trước đó Hạ Sơ Thất từng đi qua. Hôm nay còn có tuyết lớn rơi trên kinh sư, Kim Xuyên Môn tuyết trắng bao phủ, nguy nga cao lớn, đủ loại người hối hả nhộn nhịp vẩy nước quét nhà trên đường cái để nghênh đón Tấn Vương điện hạ chiến thắng hoàn triều. Các cửa hàng san sát, bán vải, bán kẹo, bán trà, quán cơm, tửu lâu, rực rỡ muôn màu, từng cửa hiệu liên tiếp nhau. Trên đường cái người qua lại như thoi đưa, khắp nơi đều hiện ra cảnh phồn hoa thịnh thế.
Có Tiểu Phương Tử nên xe không phải đi vòng vèo mà tìm được ngay Tế Thế Đường của cữu cữu Cố A Kiều mở. Đúng như lời Cố A Kiều kể trước kia, Tế Thế Đường nằm ở phố Kê Nga không xa hoàng thành, mở cửa hàng to, chiếm khoảng năm sáu gian mặt tiền. Từ cửa nhìn vào có thể thấy được dòng người qua lại rất đông. “Sở Thất, đây chính là dược đường của cữu cữu.”
Cổ A Kiều lần đầu vào kinh sư nên vô cùng hưng phấn, vỗ cánh tay Hạ Sơ Thất, chỉ vào tấm biển “Tế Thể Đường” và biển hiệu “Hành y cứu người”, đôi mắt hạnh xinh đẹp như muốn ngập nước.
“Không tệ, nhìn rất lợi hại.” Vì phối hợp tâm tình của nàng ấy nên Hạ Sơ Thất nói vài câu dễ nghe. Chỉ có Lý Mạc vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt có phần không kiên nhẫn.
Lão Cổ dẫn đầu đi trước tìm em trai vợ ông ta.