Hạ Sơ Thất nhếch khóe môi, “Lời này của công chúa, hạ quan càng không hiểu. Sở mỗ nào đã từng hại Tạ phu nhân Treo cổ tự vẫn là lựa chọn của nàng ta đối với sinh mạng của mình. Nếu cứ phải bàn về nguyên nhân kết quả, e rằng người... Hi, không phải là do công chúa điện hạ đã làm chuyện gì sai trái, có lỗi với lương tâm, nên ăn không ngon ngủ không yên, mới mắc tâm bệnh đấy chứ?”
“Ngươi nói bậy! Bổn công chúa làm gì phải hổ thẹn!” Triệu Tử Nguyệt khẽ quát lên, nhưng sự phủ nhận của nàng ta không hề có sức thuyết phục, khuôn mặt trắng bệch đó rõ ràng là do nàng ta thấy khó chịu và hổ thẹn bởi cái chết của Tạ thị. Nếu người2nàng ta muốn gây khó dễ không phải là mình, nói không chừng Hạ Sơ Thất sẽ cảm thấy tiểu công chúa chỉ là một đứa trẻ. Giống như vụ thả nhện hù dọa nàng lần trước, kiểu trò chơi con nít này, ghét thì có ghét thật, nhưng đúng là không dính líu đến tính mạng. Chắc cái chết của Tạ thị là lần đầu nàng ta chơi đến chết người, trong lòng tiểu cô nương không buông xuống được. Suy nghĩ nảy lên, ngữ điệu của Hạ Sơ Thất hơi mềm mỏng xuống một chút, nể mặt Triệu Tôn, nàng không so đo với Triệu Tử Nguyệt nữa. “Được được được, công chúa nói gì thì nó là như vậy. Hôm nay hạ quan đến đây để bắt mạch cho công chúa, xin hỏi công chúa thấy chỗ8nào không khỏe? Chi bằng về phòng trước đã, để hạ quan kiểm tra kĩ một chút?”
“Bổn công chúa không có bệnh, người có bệnh chính là ngươi!”
Hạ Sơ Thất trợn mắt, không kịp trả lời thì thấy vành mắt Triệu Tử Nguyệt đỏ bừng, con ngươi lóe lên oán khí, bất thình lình vung roi lên quất vào mặt nàng. Nhìn lực độ, nhìn thể tay, cuối cùng Hạ Sa Thất cũng hiểu ra vì sao ngay cả thành ngữ mà công chúa điện hạ cũng không hiểu được rồi, hóa ra nàng ta thuộc kiểu người trọng võ khinh văn.
Nhanh chóng né người đi, Hạ Sơ Thất nắm lấy roi theo phản xạ, thuận thể kéo tới, bóp chặt cánh tay Triệu Tử Nguyệt, sau đó bẻ về sau, một tay khác đã bóp lấy cô nàng ta,6nàng cười khẽ, “Công chúa có võ công không tồi, hạ quan bái phục.”
“Ngươi... ngươi... ngươi...”
Một bụng lửa giận bốc lên, nhưng Triệu Tử Nguyệt chỉ nói vài tiếng “người” liên tục, chứ không nghĩ ra được từ nào để mắng nàng. Nỗi khổ mà nàng ta nếm suốt mười bốn năm qua thua xa vài ngày ở trong phủ Tần Vương. Rõ ràng là bảo bối của đương kim thánh thượng, giờ đây lại liên tiếp bị Hạ Sơ Thất khiêu khích quyền uy, đúng là làm nàng ta tức đến mức sắp phát điên lên mà!
“Đồ cẩu nô tài nhà ngươi, ngươi to gan lắm, dám chạm vào người bổn công chúa!” “Hạ quan...” Hạ Sơ Thất bật cười, “phòng vệ chính đáng.”
“Phòng vệ chính đáng? Ngươi dám nói chính đáng trước mặt bổn công chúa?”
Triệu Tử Nguyệt3muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng lại không thoát được, vàng mắt vốn đã đỏ bừng giờ đây lại đỏ như sắp nhỏ ra máu, nàng ta trừng mắt hung tợn với Hạ Sơ Thất, nghiêng đầu qua nhìn một đám thị vệ đang đứng ở bên cạnh, “Ngươi, các ngươi nữa, đều là đám ăn không ngồi rồi à? Không nhìn thấy có người mạo phạm bổn công chúa hay sao, ngơ ra đó làm gì? Còn không mau bắt tên cẩu nô tài không biết trời cao đất dày này lại...” Cứ mở miệng ra là cầu nô tài, đồ con rùa xấu xí. Nếu nàng ta không phải là muội muội ruột của Triệu Tôn thì Hạ Sơ Thất đã cho nàng ta cầm vài hôm rồi. Nhưng nghĩ đến Triệu Tôn, nàng lại bình tĩnh trở5lại. Chẳng phải chỉ là một tiểu cô nương mười bốn tuổi thôi sao. nàng cần gì phải so đo với nàng ta chứ?
Triệu Tử Nguyệt gào đến mức muốn xé gan xé phổi, nhưng các thì vệ vẫn cứ cúi gằm đầu xuống. Không ai dám phản bác nàng ta, cũng không ai đi đến bắt lấy Hạ Sơ Thất, khiến nàng ta tức điên lên. “Các người muốn tạo phản chứ gì? Dám không nghe lời bổn công chúa?” “Công chúa thứ tội!”
Các thị vệ quỳ xuống, nhưng không ai dám đi tới. Nhìn tình hình này, Hạ Sơ Thất nở một nụ cười, đội con ngươi đen láy khẽ dao động, nàng cười híp mắt lấy roi dài trong tay Triệu Tử Nguyệt xuống, sau đó thả cổ tay nàng ta ra, “Công chúa có thân thể cao quý, nếu rảnh rỗi không có gì làm thì nên sai các nhà đầu hầu hạ dưỡng nhan, tương lai gả cho một phò mã tốt, hoạt động mua roi múa thương này rất không thích hợp với người, lỡ bất cẩn làm bị thương dung mạo xinh đẹp của người thì sao mà được chứ?” “Bổn công chúa không cần ngươi lo!” Gào lên xong, Triệu Tử Nguyệt trợn mắt nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, nàng ta bỗng nhiên rùng mình.
Đây là lần đầu nàng ta nhìn kĩ Sở Thất này đến thế. Bộ quan phục của Sở lương y, từ đầu đến chân đều rất bình thường, không có chỗ nào nổi bật, cũng không có bất kỳ chỗ nào thu hút người khác. Tuy làn da hắn hơi thô ráp một chút nhưng ngũ quan trông khá đẹp, nhất là đôi mắt đen láy vừa to vừa sáng, cứ như mang theo một loại sức mạnh trời sinh gì đó làm người khác phải khiếp sợ.
“Ngươi...”
Càng nhìn thì trong lòng nàng ta bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc.
“Sở Thất, ngươi là ai?” Trái tim thắt lại, Hạ Sơ Thất cười khẽ lùi về sau hai bước, ôm quyền hành lễ với nàng ta. “Hạ quan Sở Thất, là y quan trong Sở lương y của phủ Tấn Vương.”
Triệu Tử Nguyệt mím môi, nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được kết quả gì. Nàng ta nhặt cây roi dưới đất lên, lắc lắc vài cái, không còn vẻ kiêu căng và phẫn nộ như lúc nãy nữa, cứ như sau khi đánh một trận, lửa giận đã tiêu tan hết, giờ đây lại chuyển sang ngữ điệu thương lượng. “Sở Thất, ngươi có thể đừng quấn lấy Thập Cửu ca của ta nữa được không?”
Hạ Sơ Thất cười với nàng ta, “Chuyện này công chúa nên nói với điện hạ mới đúng.” “Đồ con rùa xấu xí nhà ngươi, ngươi dám nói Thập Cửu ca ta quấn lấy ngươi?”
“Hạ quan không có ý này.”
Hạ Sơ Thất thấy hơi bực bội, không muốn cãi nhau với nàng ta nữa, nhưng lửa giận của Triệu Tử Nguyệt bỗng chốc bị khơi lên. Phải biết rằng trong lòng nàng ta, Triệu Tôn tồn tại như một vị thần, sao có thể để người khác lăng mạ như thể được? “Vút” một tiếng, roi trong tay nàng ta vung lên, quất thẳng vào mặt Hạ Sơ Thất.
Tiểu cô nương này, thích đánh nhau thế à? Đã biết không đánh lại được người ta mà vẫn còn muốn đánh tiếp, thì đó là đồ ngốc!
Hạ Sơ Thất thở dài trong lòng, vì để tránh bị roi quất vào mặt, nàng dùng tay không bắt lấy đâu roi, mu bàn tay bị quất trúng, cũng tiện thể kéo Triệu Tử Nguyệt lên phía trước, khẽ cười, nắm lấy roi trong tay, xoay Triệu Tử Nguyệt hai vòng, dùng roi trói chặt nàng ta lại.
“Lúc nãy hạ quan đã nói, công chúa điện hạ phải cẩn thận một chút, roi là hung khí, không hợp cho cô nương đùa nghịch.” “Đổ... để con rùa xấu xí nhà ngươi, ngươi thả ta ra!” Triệu Tử Nguyệt tức đến mức sắp khóc. Hạ Sơ Thất nhếch khóe môi lên.
“Không vội, công chúa có thân thể cao quý, hạ quan dắt người vào bắt mạch trước rồi nói sau.”
Dưới ánh nhìn của quần chúng, nàng dùng roi dài trói Tử Nguyệt công chúa lại, sau đó dắt nàng ta vào trong phòng như dắt sủng vật, làm các nhà đầu thị vệ giật mình đứng hình, nhưng không ai dám bước lên ngăn cản. Triệu Tử Nguyệt mắng chửi suốt dọc đường, cuối cùng vẫn bị Hạ Sơ Thất dắt vào trong phòng, ném thẳng lên giường.
Công chúa, hai ta thương lượng một chuyện nhé, thế nào?”
“Đồ con rùa xấu xí nhà ngươi, bổn công chúa muốn giết người, kêu phụ hoàng giết ngươi!” “Giết ta?” Hạ Sơ Thất nổi hứng đùa giỡn, “Nếu công chúa không muốn ăn nhịn ăn rắn ăn chuột gì đó nữa, thì đừng gây chuyện với hạ quan.” Nàng mỉm cười, cất ngữ khí cà lơ phất phơ kia lại, ánh mắt tóe lên vẻ hung ác.
“Chắc công chúa điện hạ không biết, con người ta trước giờ vốn luôn có thù tất báo, không bao giờ thích chịu thua thiệt. Công chúa điện hạ đấu với ta vài lần, chắc đã nhìn ra được nhỉ? Yên tâm, cho dù người có bệ hạ chống lưng thì cũng không làm gì được ta. Vì sao ta lại nói như vậy? Bởi vì công chúa nhìn thì hung dữ, nhưng tâm địa lại rất lương thiện, người không thể nhẫn tâm giết ta được. Nhưng ta lại khác, ta có thể khiến người muốn sống không được, muốn chết không xong, thậm chí không cho người cơ hội đi bẩm báo bệ hạ, ta sẽ có một trăm tám mươi cách xử lý người, bắt người câm miệng vĩnh viễn, hiểu chưa?”
Lại dùng cách này để lừa gạt hù dọa tiểu cô nương, thật ra Hạ Sơ Thất cũng thấy bất đắc dĩ. Việc tiểu ma nữ này làm người khác phải đau đầu chỉ là thứ yếu, điều nàng thấy kiêng kị nhất là nàng ta là muội muội ruột của Triệu Tôn. Nếu không nghĩ ra cách xử lý nàng ta, nói không chừng sau này nàng ta lại bày ra trò gì chơi khăm nàng, nàng đánh cũng không được, mắng cũng không xong, chém càng không thể chém, thể thì làm sao chịu cho được?
Cứ tưởng rằng tiểu ma nữ này khi bị uy hiếp, thể nào cũng phải gào lên vài tiếng mới chịu thôi, và Hạ Sơ Thất đã chuẩn bị vô số cách lừa gạt nàng ta, đợi lát nữa sẽ kể cho nàng ta nghe. Nhưng nào ngờ, nghe nàng nói xong, tiểu cô nương kia lại sững sờ ngơ ngác.
“Lúc nãy ngươi nói gì?”
Hạ Sơ Thất hết cách, nàng nói với vẻ hung ác, “Ta nói tốt nhất công chúa điện hạ đừng nên chọc ta.” Triệu Tử Nguyệt mím môi, dáng vẻ sắp khóc của nàng ta nhìn trông khá đáng thương.
“Không phải câu này, câu khác, ngươi nói bổn công chúa có tâm địa gì?”
Nhìn đôi mắt đỏ bừng như thỏ của nàng ta, Hạ Sơ Thất bỗng ngộ ra. Nàng cười khan, nói với vẻ chậm rãi: “Ta nói tiểu công chúa làm người quá lương thiện, còn hạ quan không phải là người lương thiện, nên lúc nào người cũng sẽ chịu thua thiệt.”
Không thể không nói, lần nịnh hót này phải nói là rất tuyệt, đến mức nàng còn phải bái phục bản thân mình. Quả nhiên, câu này đã chết trúng chỗ ngứa trong lòng Triệu Tử Nguyệt. Từ bé tiểu công chúa đã bị nuông chiều hư hỏng, ai cũng đều dỗ dành nàng ta, sủng ái nàng ta, nhưng sao nàng ta không biết được rằng, sau lưng nàng ta, người khác mắng nàng ta là tiểu ma nữ, là một mầm họa tâm địa độc ác chứ?
Vành mắt nàng ta lại đỏ ửng lên, “Sở Thất, ngươi là người đầu tiên nói ta tâm địa lương thiện, ngay cả phụ hoàng và mẫu phi thương yêu ta nhất cũng chưa hề nói thế, họ đều nói ta nghịch ngợm, nói ta không hiểu chuyện, nói ta không chịu lớn.” Nói đến đây, nàng ta rũ mắt xuống, cắn môi, cứ như tuyên bố một quyết định gì đó vĩ đại lắm. “Sở Thất, vì Thập Cửu ca của ta, ta muốn gả cho ngươi.” “Hả?” Sơ Thất hít ngụm khí lạnh, không dám tin vào lỗ tai của mình.