Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Loại vẫn thạch dùng để chế tạo giá cắm nến này, nàng từng nhìn thấy ở Đông cung, chính là cái lồng chim anh vũ của Hạ Vấn Thu. Loại vẫn thạch này không thường thấy, Hạ Vấn Thu thích con anh vũ kia, lồng anh vũ cũng được chuẩn bị kĩ càng, lúc nãy nàng chỉ đoán nó có liên quan đến Hạ Đình Đức, không ngờ lại chuẩn thật.

Tất nhiên, trong vẫn thạch đúng2là có hàm chứa nguyên tố phóng xạ, nhưng rốt cuộc nó là nguyên tố gì, rốt cuộc có phải là nguyên nhân gây nên bệnh ung thư của Trương hoàng hậu hay không thì lại không phải là vấn đề nàng cần suy nghĩ đến. Nàng tin, e rằng Hạ lão quỷ vẫn chưa hề biết những thứ này, chẳng qua gặp phải Hạ Sơ Thất nàng thì xem như gã xui xẻo. Nói thẳng8ra, nàng cố tình muốn vu oan giá họa, không cần biết hôm nay gặp được giá nến bằng vẫn thạch hay một chiếc lược thì nàng cũng có thể bịa một câu chuyện cho gã.

“Nương nương, cục vẫn thạch này, thật ra vẫn còn một cách nói khác. Lão bách tính thường gọi nó là tuệ tinh, sao chổi, cũng là một loại sao xui xẻo, chắc người cũng có nghe nói đến chứ?”

Sắc mặt6Trương hoàng hậu càng trắng bệch hơn, nhưng tâm trạng lại bình tĩnh hơn khá nhiều so với trong dự đoán của Hạ Sơ Thất, vừa không nổi trận lôi đình tại chỗ, cũng không tức giận gọi “bắt lấy ả”. Bà chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén, giọng nói đặc khàn, “Hạ Đình Đức kia, thật to gan!”.

Hạ Sơ Thất nhìn bà đầy lo lắng, nhưng trong lòng lại cảm thấy sung sướng3vô biên. Nhưng muốn làm người xấu, nàng vẫn phải tiếp tục làm “người tốt”. Nàng cúi đầu, đi từ từ đến bên giường, giả vờ làm ra vẻ căng thẳng, “Nương nương, chuyện này... cũng... cũng có thể Ngụy quốc công không biết. Dù sao không có lợi ích gì thì chẳng ai muốn dậy sớm, Ngụy quốc công và nương nương cũng không có xung đột gì về lợi ích, không đến mức phải5làm như thế...” Nàng hư quá! Quá hư!

Tuy ngoài mặt nói không có xung đột lợi ích, nhưng Trương hoàng hậu lại nghe ra được ẩn ý khác.


Lão hoàng để xem trọng Triệu Miên Trạch, bồi dưỡng Triệu Miền Trạch, muốn hắn kế thừa đại nghiệp, sao Trương hoàng hậu có thể không biết được cơ chứ? Triệu Miên Trạch xem trọng Hạ Vấn Thu, xem trọng đến mức cả cái hậu viện chỉ có một mình nàng ta, sao Trương hoàng hậu lại không biết? Bà nhất định sẽ suy nghĩ rằng: Lão tặc Hạ Đình Đức tính toán thật ranh ma, đợi đến khi Triệu Miên Trạch ngồi vững ngôi hoàng đế, hắn muốn cho ai làm hoàng hậu, còn chẳng phải do hắn quyết định ư? Một núi không thể chứa hai hổ, chẳng lẽ một hậu cung có thể chứa được hai nữ nhân nắm quyền sao? Vì nữ nhi của lão, ấy vậy mà lão lại bày mưu tính kế bà từ lâu.

Xoa lồng ngực đau nhói, sắc mặt Trương hoàng hậu càng ngày càng trắng bệch. “Con à...”

Bà gọi một tiếng, Hạ Sơ Thất bước đến vội vàng nắm lấy tay bà. “Nương nương, người đừng sốt ruột, không thể tức giận...” Trương hoàng hậu lắc đầu, nắm chặt tay nàng.

“Con à, độc của bổn cung, có thể giải chứ?”

Hạ Sơ Thất cau mày, “Nương nương, dân nữ là thầy thuốc, bắt buộc phải nói sự thật với người. Nếu phát hiện sớm hơn một chút thì may ra vẫn còn hy vọng chữa khỏi. Nhưng bây giờ độc" của người đã lan sâu vào trong phổi, hình thành khối u trong đó, bắt đầu thổ huyết, một khi khối u vỡ ra, nó sẽ ngấm vào trong phế quản và huyết quản phổi...” Trương hoàng hậu nhắm mắt, mỉm cười, ho khan liên tục, “Tức là không thể trị khỏi?”

Hạ Sơ Thất nghĩ ngợi một lát, nàng thuận thể ngồi xuống bên giường của Trương hoàng hậu, vuốt lưng cho bà, “Nương nương, giữa cơ thể người và độc tồn tại một mối quan hệ tranh đấu, người yếu nó sẽ mạnh, người mạnh nó sẽ yểu. Chỉ cần nương nương giữ được tâm trạng vui vẻ, không tức giận, không sầu lo, dân nữ sẽ nghĩ cách giảm đau cho người, cố gắng giải độc. Có lẽ vẫn có thể xoa dịu được một chút.”


Khóe môi của Trương hoàng hậu run rẩy, cười dịu dàng, “Đúng là một đứa trẻ ngoan, làm người ta phải yêu thương. Sao bổn cung không tuyển người nhập cung sớm hơn chứ? Nếu sớm hơn, có khi...” Có khi nào bà vẫn chưa nói xong thì thái giám Hồ Hòa đã tiến vào. “Nương nương, hoàng thứ tôn và Trắc phu nhân đến thỉnh an nương nương, họ đang đợi ở ngoài điện.” Hạ Sơ Thất sửng sốt.

Ha, đúng thật là oan gia ngõ hẹp. Nàng khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía Trương hoàng hậu, “Nương nương, Ngụy quốc công thể lớn, hoàng thứ tôn lại là người bệ hạ xem trọng. Chuyện dân nữ... dân nữ nói lúc nãy...” Dáng vẻ “căng thẳng sợ hãi” của nàng lấy được lòng Trương hoàng hậu. Bà thở hổn hển, vỗ tay nàng, tỏ ý nàng không cần phải lo lắng”, rồi mới hất cằm, kêu nàng ngồi xuống bàn kê đơn thuốc. “Gọi chúng vào đây.” Không lâu sau, Triệu Miên Trạch và Hạ Vấn Thu từ phía sau bức bình phong vẽ hình “hoa khai phú quý” bước vào tẩm điện của Trương hoàng hậu, quỳ rạp người xuống đất.

“Tôn nhi tham kiến hoàng nãi nãi.”

“Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương...” Hạ Sơ Thất ngồi trên ghế con, liếc nhìn thoáng qua. Triệu Miên Trạch vẫn để tang cho Ích Đức thái tử, hắn mặc một bộ đồ tang màu trắng thuần, không hề đeo bất kỳ phụ kiện nào, trông gầy gò hơn so với trước đây. Khi nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, ánh mắt dường như hơi lóe sáng lên.

“Đứng dậy đi!” Trương hoàng hậu nở nụ cười hiền hòa, cứ như không hề biết chuyện giá cắm nến, bà chỉ hỏi: “Hai đứa các con, đã vài ngày không gặp rồi mà vẫn cứ ân ái như thế, đúng là khiến người khác hâm mộ.” “Hoàng tổ mẫu chê cười rồi.” Vẻ mặt Triệu Miên Trạch hơi ngượng ngùng. Trương hoàng hậu khẽ cười, “Hôm nay sao lại nhớ đến thăm bổn cung vậy?”

Triệu Miên Trạch nhìn lướt qua Hạ Sơ Thất, cười khẽ, “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi nghe nói người không khỏe mỗi ngày đều nhớ mong, tốn nhi đã muốn đến từ lâu rồi. Nhưng hoàng gia gia không cho phép bọn con đến quấy rầy người nghỉ ngơi, hôm nay khó khăn lắm tôn nhi mới có được cơ hội đến đây.” “Vâng ạ, hoàng hậu nương nương, cả ngày điện hạ đều nhớ đến người ạ.” Hạ Vấn Thu cười phụ họa, nhưng ngón tay lại bấu chặt chân váy. Từ lúc bước vào điện, ánh mắt của Triệu Miên Trạch chưa bao giờ rời khỏi người Hạ Sơ Thất đang ngồi bên bàn nhỏ kê đơn thuốc, việc này khiến nàng ta không thể không nghi ngờ, hôm nay hắn muốn vào cung, rốt cuộc là gì điều gì?


Trong lòng nàng ta lạnh lẽo, nàng ta hy vọng đây chỉ là ảo giác của mình. “Các con đó, không cần phải nhớ mong nhiều. Bổn cung nhất thời nửa khác chưa chết ngay được đâu.” Trương hoàng hậu nhìn lướt qua họ, ho khan hai tiếng, lại vẫy tay với Triệu Miên Trạch. Đợi hắn ngồi xuống mép giường mới nắm chặt tay hắn, bà thở dài đau xót nghẹn ngào lên tiếng, “Miến Trạch à, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa rồi, Trắc phu nhân nhập Đông cung cũng đã hơn hai năm mà trong bụng vẫn không có chút tăm hơi nào, hoàng tổ mẫu của con không được bằng chất thì có chết cũng chết không nhắm mắt..” “Hoàng tổ mẫu...” Triệu Miên Trạch cau mày, liếc nhìn Hạ Sơ Thất. Nhưng chỉ mới liếc nhìn sơ, hắn đã nhìn thấy vẻ “mỉa mai” ẩn chứa nơi khóe môi của nàng. Bàn tay đang và khăn tay của Hạ Vấn Thu run lên, nàng ta hoảng hốt, quỳ xuống đất, “Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, người phúc trạch thâm hậu, sẽ khỏi lại nhanh thôi ạ. Vài ngày qua, cả đêm thân thiếp đều không thể ngủ được, đêm nào cũng niệm kinh khẩn Bồ Tát, cầu phúc cho hoàng hậu nương nương, Phật Tổ chắc chắn sẽ phù hộ cho nương nương.”

Hoàng hậu mỉm cười, nói lời lạnh lùng, Trắc phu nhân có lòng! Phật Tổ à, không cần phù hộ bổn cung, chỉ cần sớm cho bổn cung thêm một đứa chất là bổn cung đã thấy mãn nguyện rồi.”

Hạ Vấn Thu mím chặt môi, cứ cảm thấy ánh mắt của Trương hoàng hậu hôm nay không được bình thường. Nàng ta vốn đã khiếp sợ, giờ thấy bà cứ liên tiếp nhắc tới chuyện cháu chắt thì cả người rét run lên, “Nương nương, thần thiếp không có bản lĩnh nào khác, chỉ có mỗi thành tâm thôi.”

“Thành tâm à?” Trương hoàng hậu nhìn nàng ta, dường như thở không ra hơi, “Nếu như người thật sự thành tâm thì phải biết đại cục. Không phải ngươi không biết, dòng dõi của lão đại vốn đã ít ỏi, giờ đây lão đại mất rồi, Miến Hoàn lại là một đứa không bớt lo, nhưng ngươi lại...” Trương hoàng hậu ho khan, không nhìn Hạ Vấn Thu nữa, dường như tức giận Triệu Miền Trạch không chịu cố gắng, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt hắn, một lúc lâu sau, mới thở dài bất lực, “Thổi vậy thôi vậy, xem như bổn cung đã nhận ra, trông cậy vào con, bổn cung sợ rằng trước khi chết cũng không thể bế được chắt. Ngày mai bổn cung sẽ sai người chọn vài tỳ thiếp tặng cho con, nên làm thế nào con tự cân nhắc đi.”

Triệu Miên Trạch mím môi, “Hoàng tổ mẫu...” “Miền Trạch à.” Trương hoàng hậu nhìn hắn, vành mắt ửng đỏ, nghẹn ngào, “Bất hiếu có nhiều kiểu, nhưng không còn là đứng đầu trong đó. Trước khi hoàng tổ mẫu nhắm mắt, nếu không nhận được tin tốt từ con thì ta có chết cũng không yên! Khụ khụ... khụ khụ khụ...” Bà ho liên tục thở không ra hơi, cuối cùng Triệu Miên Trạch phải cúi đầu xuống, “Tôn nhi đã rõ.” “Cháu ngoan, bổn cung biết con là cháu ngoan của ta...” Bàn tay Trương hoàng hậu run rẩy, vuốt ve khuôn mặt của hắn.

Cả căn phòng ngập tràn tiếng khóc của Trương hoàng hậu, Hạ Vấn Thu cúi đầu, hai vai run lên, sống lưng của Triệu Miền Trạch cứng đờ nhưng không dám phản kháng. Hạ Sơ Thất ngồi cầm bút kê đơn thuốc, mặt mày không cảm xúc, nghĩ đến cảm xúc chua xót muốn giết người ở trong lòng của Hạ Vấn Thu lúc này, nàng cười khẩy trong lòng.


***

Hình bộ đại lao.

Trần Đại Ngưu có thân phận đặc thù, được ở trong một phòng gian riêng. Từ lúc y tự xin vào ngục đến bây giờ, đây là lần đầu Triệu Tôn vào thăm y. Trong đại lao ẩm thấp tối tăm, sau trận hỏa hoạn lần trước, nơi đây được sửa sang lại, trong không khí dường như vẫn còn vương mùi sơn. Dưới ngọn đèn dầu tùng, Trần Đại Ngưu ngồi xếp bằng trên đệm rơm, tuy cả người nhếch nhác nhưng sống lưng lại thẳng tắp, vừa nhìn là biết chưa bị dụng hình. Tất nhiên, đối với loại người như Trần Đại Ngưu mà nói, dụng hình với y, có khi lại khiến người dụng hình phát điên.

Triệu Tôn còn nhớ, khi Trần Đại Ngưu vẫn là một giáo úy Kim Vệ Quân, trong lúc tác chiến ở Bắc Địch, y từng bị bắt một lần. Người Bắc Định bắt được y, muốn mọi được tình báo từ trong miệng y, mài dao sáng bóng kể lên cổ y, y vẫn có thể bình tĩnh gặm màn thầu như không có gì xảy ra, ngay cả mí mắt cũng không hề nháy lần nào. Đợi đến khi gặm xong màn thầu, y cướp lấy dao, một mình một dao mở ra được một đường máu, cướp lấy ngựa xông ra quân doanh của địch, bị thương khắp người nhưng vẫn không hề kêu rên lấy một tiếng. Đó là lần đầu Triệu Tôn gặp y. Y cầm một con dao đầy máu đứng bên của doanh trại.

Triệu Tôn trên ngựa, y dưới ngựa, quỳ một chân xuống. Y nói, “Điện hạ, thần không biết làm tù binh, thần giết ngược trở về rồi!” Muốn uy hiếp kiểu người như y, quả thật rất khó. Triệu Tôn đứng bên ngoài nhà lao một lúc lâu, mới kêu ngục tốt mở cửa.

Cửa nhà lao hơi thấp, Triệu Tôn lại cao, hắn phải khom người xuống mới có thể đi vào được. Hắn dừng bước, nhìn cái tên đang ngồi khoanh chân dưỡng thân trên đệm rơm, dáng người khoan thai bỗng khựng lại, hắn chọn một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống, lên tiếng trêu chọc, “Hầu gia, ở trong ngục cảm thấy thế nào?”

Trần Đại Ngưu mở mắt ra, “ố” một tiếng, phủi rơm trên người, cười hề hề, “Ăn rất no!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận