“Quận chúa bội nhọ thanh danh của bổn tọa như thế, có từng nghĩ đến hậu quả chưa?”
Đông Phương Thanh Huyền vẫn mặc một bộ áo bào mãng xà màu đỏ tinh tế, dung mạo đẹp tựa sắc xuân, đẹp đến mức khiến người ta dễ mơ mộng xa xôi. Nếu nhìn kĩ lại, hình như hắn ta trong tiều tụy không ít, còn mang theo chút ít nét bệnh. Những mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, từng nụ cười từng cử chỉ, không lúc nào không quyến rũ kiều mị.
“Đại đô đốc nửa đêm xông vào khuê phòng của bổn quận chúa, người đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?” Đông Phương Thanh Huyền nheo mắt lại, không đáp mà hỏi ngược lại, “Mặt của người bị sao vậy?”
Hạ Sơ Thất cười nhạt,2bước lên trước hai bước, ép đến gần, “Đông Phương đại nhân, không bằng để ngài nhìn kĩ hơn một chút nhỉ?”
“Sao lại thành ra thế này, ai làm vậy?” Giọng của Đông Phương Thanh Huyền bỗng nhiên trầm xuống, là chất giọng Hạ Sơ Thất chưa nghe thấy bao giờ. Đông Phương Thanh Huyền trong mắt nàng rất ít khi biến sắc, rất ít khi cất đi nụ cười, cho dù hắn ta từng vô số lần bị nàng và Triệu Tôn chọc tức muốn ói máu, nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng. Nhưng lần này, hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, trong mắt ngoại trừ sự chần kinh ra, thì còn chứa đựng sự u ám.
Hạ Sơ Thất hất cằm, nhìn hắn ta như cười như không. “Đừng nói với8ta rằng, ngài đang quan tâm đến ta đấy nhé?” Đông Phương Thanh Huyền trầm mặc. Một lúc sau, giọng nói êm dịu của hắn ta mới bay vào trong lỗ tai của nàng.
“Không thể sao?”
Hạ Sơ Thất mím môi, nhìn hắn đầy nghiêm túc, “Không được. Bổn quận chúa không cần sự quan tâm ngu ngốc thấp kém như vậy.” Mặt nàng trầm xuống, nàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy lúc này không phải là lúc đắc tội hắn ta nên đổi chủ đề, hỏi ra điều mình nghĩ đã lâu, “Đại đô đốc, có một chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi ngài. Túi hương được tìm thấy từ chỗ ta, là ngài đem nó cho Triệu Miên Trạch ư?”
“Không...” Đông Phương Thanh Huyền nhìn vẻ mặt nàng hình như vẫn chưa6hồi thần lại, hắn ta vô thức thốt lên một chữ, nhưng sau đó lại mỉm cười, “Là do bổn tọa cho hắn, chỉ không ngờ Thất tiểu thư bản lĩnh giỏi thật, không chỉ thu phục hoàng thúc dưới chân váy, ngay cả hoàng chất cũng không bỏ qua, không ngờ lại tha cho nàng một lần. Vì thế bổn tọa luôn suy nghĩ, rốt cuộc ngươi có chỗ nào hấp dẫn bọn họ chứ?”
Hạ Sơ Thất cười ha ha, âm thanh trong veo, “Vậy Đại đô đốc phải nhìn cho kĩ đấy nhé, ông đây được tặng ngoại hiệu Tiểu Gia Cát, tên gọi trên giang hồ là "Meters Bonwe", khác biệt nổi trội như thế đấy. Có điều, ngài phải cẩn thận một chút, đừng có ngã dưới váy thạch lựu3của ta, ta không thu nhận ngài đâu. Ừ, ta ghét nam nhân nào trông còn đẹp hơn nữ nhân.” Đôi mắt phượng của Đông Phương Thanh Huyền khẽ nheo lại, dường như không hề nghe ra ý xỉa xói của nàng, ánh mắt dò xét dừng lại trên khuôn mặt đầy vết đốm của nàng, hắn ta lại xoay ngược về chủ đề trước, “Rốt cuộc mặt của người bị sao vậy?”
Hạ Sơ Thất bĩu môi, giả vờ đáng thương, “Từng nghe tới thiên hoa chưa? Không, đậu mùa. Sức truyền nhiễm cao, tỷ lệ tử vong cao. Đại đô đốc, đừng trách ta không nhắc nhở ngài, đừng có đến gần ta...” Nàng hù dọa hắn ta, bước từng bước đến gần.
Trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ sợ tè cả ra5quần của Hạ Vân Thu, nàng đợi xem Đông Phương Thanh Huyền cũng hoảng sợ khiếp đảm, chạy mất dạng trong chớp mắt như nàng ta. Nhưng Đông Phương Thanh Huyền lại cười, không đợi nàng phản ứng trở lại, áo choàng đỏ phất lên, cơ thể nàng bị hắn ta đè lên khung cửa sổ khắc hoa, một nụ hôn có khí thế ào ạt rơi xuống trên môi nàng. Có đánh chết nàng cũng không hề ngờ được sẽ xảy ra chuyện như thế này, trước mắt là một mảng màu đỏ, đầu óc trống rỗng, cảm xúc mềm mại trên mỗi khiến nàng đờ đẫn, nhìn thấy hắn ta có ý đồ cạy mối xâm lấn, nàng mới tỉnh ra, hai tay dùng sức đẩy mạnh lên ngực hắn ta. “Đồ khốn nhà ngươi, chiếm tiện nghi của bà đây hả?”
Đông Phương Thanh Huyền bị đẩy, lùi về sau hai bước, hắn không tức giận, liếm khóe môi mình đầy kiều mị, nở nụ cười như đóa hoa nở rộ rực rỡ trên đầu cành, “Bổn tọa muốn thử xem, rốt cuộc sức truyền nhiễm cao đến cỡ nào?” Hạ Sơ Thất nghiến răng ken két, phun một ngụm nước bọt, dùng ống tay áo lau miệng, nhìn hắn ta với vẻ ghét bỏ, “Đại đô đốc tự cầu phúc cho mình đi! Không có chuyện gì thì mau cút đi, bổn quận chúa sắp đi ngủ rồi.” “Ngủ sớm như thế, không thấy cô đơn à?” “Liên quan đếch gì đến ngươi?” Hạ Sơ Thất ngước mắt lên, “Mau cút đi, bà đây sắp đi nung gạch trong chăn rồi.”
“Nung gạch?” Đôi con ngươi màu hổ phách của Đông Phương Thanh Huyền có tia sáng lóe qua.
“Không nung gạch sao đập chết người được?” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn ta, ngáp một cái, “Còn không cút, ta sẽ gọi người đó!”
Cứ như đoán ra được nàng sẽ không gọi người, Đông Phương Thanh Huyền không những không cút đi, mà còn đến gần, dưới ánh nến sáng tỏ, dường như có một lớp sương phủ đối con ngươi phượng hẹp dài của hắn, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, chói mắt như một con hổ ly xấu xa, “Thất tiểu thư, có ai từng nói với nàng, nàng là một kẻ lừa gạt từ đầu đến đuôi chưa?”
“Có phải kẻ lừa gạt hay không thì ta không biết.” Hạ Sơ Thất trừng mắt với hắn ta, đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, “Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn giở trò không biết xấu hổ nữa, ta chắc chắn sẽ không còn đối xử lương thiện với ngươi đâu.”
Đông Phương Thanh Huyền “ha” một tiếng, cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả lên trán nàng, “Bổn tọa hẹn nàng, vốn định để nàng gặp một người, người này rất quan trọng với nàng. Nhưng nếu Thất tiểu thư đã bị đậu mùa, vậy thì đợi đến khi khỏi rồi hẵng đi. Bổn tọa không vội, có thừa kiên nhẫn chờ đợi.”
“Ngươi muốn ta đi gặp ai?”
Khi hắn ta nhắc đến người này lần thứ hai, trong lòng Hạ Sơ Thất cảm thấy kinh ngạc, cũng chú trọng. Nhưng Đông Phương Thanh Huyền chỉ cười bí hiểm, không trả lời nàng, đối con ngươi phương khẽ nheo lại, từ từ nghiêng đầu qua, giọng nói mập mờ phun qua bên tai nàng.
“Mùi vị của Thất tiểu thư không tồi, bổn tọa rất thích. Nàng tuyệt đối đừng quên, chuyện bắt bổn tọa làm tiểu thiếp của nàng. Cho dù nàng quên, bổn tọa cũng sẽ không quên, nhất định sẽ thường xuyên đến hầu hạ nàng.”
“Tên khốn nhà ngươi, tránh ra...” Hạ Sơ Thất dùng sức đạp hắn ta, hắn mỉm cười nghiêng người, hành lễ với nàng, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối lẩu các nơi rừng trúc bụi chuối kia.
“Mỹ nhân mềm mại tựa vào lòng, mùi vị vụng trộm thật ngon biết bao!”
Nghe câu cuối cùng hắn ta để lại, vành tại của Hạ Sơ Thất đỏ bừng, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc vừa căng thẳng. Tên khốn Đông Phương Thanh Huyền này không sợ “thiên hoa”, còn dám hôn nàng, chứng minh hắn ta đã nhận ra lời nói dối của nàng. Nhưng bộ dạng không muốn vạch trần của hắn ta càng khiến nàng không đoán được.
***
Hai mươi tám tháng ba năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm.
Tên tháng: Quý xuân (tháng cuối mùa xuân), vật hậu: hoa bạch đồng nở, hình dạng trăng: trăng khuyết. Thích hợp: động thổ, xuất hành, sửa mộ, cúng tế, xây nhà, vào nhà, khai trương, cầu phúc, lễ thành niên.... Đây là một ngày lành hoàng đạo, là ngày tốt mà Khâm Thiên Giám đã tính toán. Giờ Dần, vạn vật chuẩn bị xong xuôi. Hồng Thái Để tiến hành tế tổ ở Thái Miếu, trong kinh, các vương công đại thần từ ngũ phẩm trở lên đều tề tựu ở Phụng Thiên Môn, cùng tiến lên bái tế. Hồng Thái Để tràn đầy uy nghi của quân vương xưng, “Bản đồ Đại Yến, tây chống Ba Thục, đông giáp biển cả, nam khổng Mân Việt... sản vật phong phú, dân chúng ấm no, binh tài tướng giỏi, nhưng Bắc Địch thấy trung nguyên ta màu mỡ an lạc, nhiều lần khiêu khích nam hạ, quả thật ức hiếp người quá đáng, ắt phải thay trời đánh phạt, kính xin thiên địa tổ tông đừng vì thế mà giáng tội” vẫn vấn.
Giờ Mão, vạn vật thức giấc. Hồng Thái Đến dẫn văn võ bá quan đến ngoại ô phía Nam tổ trời, tuyên bài hịch Bắc Phạt, nói: “Khi Bắc Định thống trị Trung Nguyên, người bị phân thành cửu đẳng, con dân Nam Hán, cung cấp súc vật. Đất đai trung nguyên, dân chúng lầm than. Nội trong bốn biển, hung tai họa loạn, ai nấy đều khổ. Đến cuối tiền triều, thiên hạ đại loạn, trẫm dẫn soái phạt tặc, viết lại xuân thu, phân rõ man di và dân ta, thể ôm càng khôn, xưng đế tại Kim Lăng, đã hai mươi lăm năm, công đức của trẫm để hậu thế bình xét... Giờ đây Bắc Địch bất nhân, trẫm nhận mệnh trời, hiệu lệnh lục soái, phòng ngự phía bắc, đuổi giặc Hồ, trừ bạo loạn, an xã tắc, định thiên hạ. Cứu vạn dân khỏi nước sôi lửa bỏng, khôi phục sơn hà Đại Yến...”
Giờ Thìn, vạn vật sôi nổi mọc lên cao. Lễ bái tế xong, Hồng Thái Đế tham dự lễ tuyên thệ trước khi xuất quân tại đài điểm tướng ở ngoại ô phía nam kinh sư, Đại tướng quân quân Bắc Phạt và toàn thể tướng tá cùng đến, đọc “Hịch văn Bắc Chinh” trong đại quân. Định lòng quân, phát động sĩ khí, đồng thời Hồng Thái Để tuyên bố “Thập tống tội” của Bắc Địch, để thể hiện quyết tâm thảo phạt. Lễ xong, Hồng Thái Đế đích thân giao hổ phù điều binh cho hoàng Thập Cửu tử Triệu Tôn.
Giờ Ngọ, vạn vật cành lá giăng đầy.
Thần võ đại tướng quân Triệu Tôn đọc lời giáo huấn ở đài điểm tướng, dáng vẻ uy nghi, áo bào nhiễm phong trần, vẻ mặt sát khí nồng đậm. Hắn đích thân điểm tướng, nhấn mạnh kỷ luật và tác phong của quân Bắc Phạt, làm cuộc động viên trước trận chiến lần cuối, nói: “Chỉ nguyện lấy thân xông pha, Bắc Địch không lui, quyết lấy da ngựa bọc thây, thề không về triều.”
Giờ Thân, vạn vật đã trưởng thành.
Quân tiên phong và quân nhu trọng yếu đã chuẩn bị sẵn sàng, ánh nắng chiều chiều nghiêng trên quan đạo ngoại ô kinh sư. Từng chiếc xe lương thảo, từng chiếc xe khi giới trong ánh nắng tiều điều, cả đội quân bắc thượng, chuẩn bị nghênh đón một cuộc chiến giết chóc đầy máu tươi. Hạ Sơ Thất đi theo trong đội xe lương thảo, chóp mũi ngập trong mùi rơm khô và cỏ khô, bên tai ngập trong tiếng nhịp chân đều đặn, máu huyết cả người đều tụ trên trán, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Giờ Tuất, vạn vật đã chín già,
Sắc trời u tối, hoàng hôn nặng nề, phủ Thành quốc công ẩmi cả lên. Sau khi qua kiểm tra, Cảnh Nghị quận chúa mắc phải chứng “đậu mùa” có tính truyền nhiễm cao, Thành quốc công vội vàng vào cung bẩm bảo. Sau đó Cảnh Nghi Uyển bị cách ly, cử thị vệ canh giữ những nha đầu người hầu từng tiếp xúc với Cảnh Nghi quận chúa đều không được phép ra ngoài.
Tục ngữ có câu, “Binh mã chưa động, lương thảo đi trước”.