Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



Nghĩ đến hắn, nghĩ đến hơn một tháng chia xa, nàng thật sự chỉ mong trên người mọc thêm một đôi cánh, bay tới gặp hắn mà thôi. Mấy ngày nay khiến hắn lo lắng phí công như thế, đó cũng là một chuyện giày vò lòng dạ người khác, chỉ mong lúc gặp nhau, hắn sẽ không muốn làm thịt nàng. Triệu Thập Cửu à Triệu Thập Cửu...

Thẩm gọi tên hắn, nghĩ đến ánh mắt hắn, nàng cũng y như những thiếu nữ khuê phòng khác nhớ thương tình lang của mình, đôi mắt cười phản chiếu dưới ánh nước lắc tới lắc lui, nàng lười nhác, nhàn tản giỡn nước, vỗ về thân thế đang trong thời kỳ phát dục của mình, muốn ngay lập tức có thể lớn lên, trưởng thành2thành một nữ nhân chân chính, khi đó, ở bên Triệu Tôn, hắn sẽ không chê nàng “nhỏ” nữa đúng không? Nhỏ ư? Có phải đã lớn hơn một tí rồi không nhỉ? Nàng cắn môi khẽ véo véo, không tự chủ được mà tưởng tượng đến cảm giác khi bàn tay lớn ấm áp của Triệu Tôn đặt lên đây, nàng cảm thấy liêu xiêu, trái tim đập thình thịch, vội nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt xuất hiện vẻ yêu kiều của thiếu nữ.

Đột nhiên, một tiếng rầm” lớn vang lên.

Chỉ trong phút chốc, cánh cửa phòng đã cài kĩ đột nhiên bị một lực mạnh đá vào. Ấn đường nàng nhăn lại, còn chưa kịp có phản ứng thì đã thấy cửa gỗ bị người ở bên ngoài bổ ra, sau8một tiếng vang nặng nề, ván cửa nằm yên trên mặt đất, mà đứng ở cửa chính là mười mấy tên áo đen che mặt.

Giống như ngày đó gặp phải đám người Bắc Địch ở núi Ngưỡng Thiên, bọn họ che mặt bằng vải đen, chỉ để lộ ra đôi mắt, không thấy rõ diện mạo. Trước sự kinh ngạc của nàng, những kẻ đó không hề khách khí mà vẫn giẫm lên ván cửa tiến vào phòng. “Tiểu nương tử, lúc này xem ngươi chạy đi đâu.”

Người Bắc Địch tới trả thù ư? Trong chớp nhoáng, đầu óc Hạ Sơ Thất nhanh chóng xoay chuyển. Nhà trọ này ở ngoại ô, mười mấy tên áo đen ngang nhiên xâm nhập vào, thanh thế to lớn mà lại không hề bị ông chủ và6tiểu nhị ngăn cản, mấy chiến hữu” của kỳ Đinh cũng không theo tiếng động chạy lên, chỉ có thể giải thích rằng bọn họ đã bị mấy người này hạ gục, mà ông chủ quán trọ thì không dám ngăn cản. Nhìn đám người mặc đồ đen từng bước lại gần, Hạ Sơ Thất vẫn trần truồng dâm mình trong nước, trái tim đập nhanh, nhưng nàng không hét lên, cũng không hoảng loạn, thân mình càng chìm sâu vào trong nước, chỉ để lộ ra một cái đầu, cười quái dị với chúng. “Các vị đại ca, không biết các vị muốn giật tiền hay cướp sắc thế?”


Đám người mặc đồ đen liếc nhìn nhau, đại khái là đều cảm thấy nữ nhân này thật là dị. Ngẫm nghĩ một chút, cuối3cùng có người không nhịn được mà tò mò hỏi: “Giật tiền thì sao? Mà cướp sắc thì sao?”

Hạ Sơ Thất bị nước nóng làm cho mặt đỏ ửng lên, hồng hào pha lẫn sự ngượng ngùng, chớp mắt mấy cái, giọng có thể nói là mềm mại, đáng yêu: “Giật tiền 4, muội muội đây không có, lẻ loi một mình bên ngoài, lấy đâu ra nhiều tiền bạc chứ? Nếu là cướp sắc ấy mà, các ca ca trông đều oai hùng bất phàm thế này, tuy trong lòng muội muội ta thích nhưng dù sao cũng không thể nhiều người như thể cùng nhau đúng không? Không bằng các ngươi bàn bạc với nhau một chút, ai tới trước?”.

Một đám người mặc đồ đen đều sững sờ.

Trong thiên hạ, đại khái5không thể tìm đâu ra một nữ tử nào giống như thế này nữa. Những người đó liếc nhìn nhau, không còn hùng hổ như vừa giờ lúc mới vào. Dù sao cũng đều là đàn ông, loại sinh vật đàn ông này đều có thói quen suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mà khắc tinh của đàn ông chính là phụ nữ, bị một cô nương đang ngồi trong thùng tắm trêu ghẹo, bọn họ không nhịn được cười.

“Tiểu nương tử này nói nghe hay lắm, nhưng nếu ca ca bảo không giật tiền, cũng không cướp sắc, chỉ cần mạng thì sao?” “Muốn mạng ư?” Bả vai Hạ Sơ Thất rụt vào, giống như là bị hoảng sợ, nhìn bốn phía xung quanh, cất giọng mềm mại, “Các vị ca ca à, các ngươi thấy đấy, ta còn đang ở trong thùng tắm, quần áo còn chưa mặc chỉnh tề, không thể nào trốn thoát được đâu. Hay là các ngươi để ta mặc quần áo vào, cho chết có mặt mũi một chút được không?”

“Tiểu nương tử...”

“Lão đại, đừng lắm lời với ả ta làm gì!” Thấy người nọ nói qua nói lại với nàng không ngừng, một tên mặc áo đen thấp bé ở bên cạnh giục giã, gã kéo áo người nọ, thấp giọng nói: “Nhanh làm thịt ả ta đi, còn trở về báo cáo kết quả làm việc. Nữ nhân này tinh ranh lắm, chúng ta đừng mắc mưu ả.”


Giọng gã không cao nhưng Hạ Sơ Thất vẫn nghe được. Báo cáo kết quả làm việc ư? Những lời này lộ ra không ít tin tức. Người muốn mạng của nàng không chỉ biết nàng là phụ nữ, mà còn biết thân phận của nàng. Nhưng rốt cuộc là ai muốn giết nàng đây? Triệu Miên Trạch? Hạ Vấn Thu Hạ Đình Đức? Đông Phương Thanh Huyền? A Mộc Nhĩ Trong đầu nghĩ tới một đống cái tên, thấy mấy tên áo đen chuẩn bị xông tới, Hạ Sơ Thất đột nhiên trừng mắt, nhìn ra sau lưng bọn chúng, há miệng gào lên.

“Đại đô đốc, ngài đã tới rồi, mau cứu ta!”

Vừa nghe lời này, vài tên mặc áo đen gần như cùng quay đầu lại theo bản năng, Hạ Sơ Thất lợi dụng một cái chớp mắt này, nhanh chóng nhảy ra khỏi thùng nước ấm, tắt phụt nến ở trên bàn. Trong chớp nhoáng, nàng kéo quần áo mặc lên người, cười lạnh một tiếng.

“Người có thể giết ông đây còn chưa sinh ra đâu, chỉ với các ngươi sao?” Ánh nến trong phòng vừa tắt, mấy tên áo đen đều kinh hãi biến sắc, cùng rút đao ra, sau đó một người đối diêm lên, nhưng lúc này Hạ Sơ Thất đã mặc quần áo xong rồi, chân trần đứng ở nơi đó, khóe môi hiện lên nụ cười như có như không. “Các ca ca, đánh từng người một hay quần ẩu đây, các ngươi chọn đi.”

“Mẹ nó, đã bảo là con đàn bà này tinh ranh rồi, các huynh đệ, lên!” Tên áo đen thấp bé híp mắt, quát lên, sau đó xông về phía nàng. Hạ Sơ Thất cười lạnh, lòng bàn tay giơ lên, ném ra một đống thuốc bột như sương mù.

“Lũ ngu, thời buổi này ai đánh nhau còn chơi vật lộn nữa chứ?” Tốc độ ra tay của nàng cực kỳ nhanh, những tên đó căn bản không ngờ nàng sẽ tung thuốc bột ra, hai tên áo đen xông lên đầu tiên vừa vặn bị ném bột vào mắt, kêu “á” lên một tiếng, lập tức vứt đao trong tay ra, che mắt ngồi sụp xuống đất rên rỉ.


“Lên!”

Mấy tên áo đen còn lại thấy tình hình không ổn thì hơi sửng sốt một chút, tên đứng đầu lại hộ lên một tiếng. Thật hiển nhiên, bọn chúng chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Trong lòng Hạ Sơ Thất biết một mình mình mà đối phó với mấy tên này thì sẽ không dễ dàng, trong lòng cũng lo lắng nhưng ngoài mặt lại vẫn tỏ vẻ dửng dưng, “Tới tới tới, nếm thử "Hỏa phích lịch của ông đây, hôm nay sẽ khiến cho toàn bộ các ngươi biến thành lợn thui, chút nữa sẽ mời mọi người trong quán trọ này cùng ăn thịt heo nướng.”

Trong tay nàng không có “Hỏa phích lịch”, nhưng những tên này đều biết nàng thì tất nhiên cũng biết “sự tích” lúc trước của nàng ở phố Lạc Nhạn, dọa bọn chúng một chút chắc chắn là không thành vấn đề. Quả nhiên, mấy tên này lập tức dừng lại, bước chân chần chừ. Nàng nhoẻn miệng cười, đang định chạy ra cửa thì tên áo đen canh giữ ngoài cửa lại phun ra một ngụm máu tươi, bắn ra xa đến ba thước. Tiếp theo, thân mình gã cũng đổ về phía trước, ngã “phịch” xuống đất.

Nàng hơi sửng sốt, nhìn về phía cửa, sau đó lập tức ngây dại đến đờ đẫn. Áo màu đỏ rực như ánh lửa, người kia dùng tư thế đường hoàng nhưng vẫn không mất đi vẻ quyến rũ chầm chậm tiến vào. Người đang cười nhẹ nhàng kia không phải Đông Phương Thanh Huyền thì còn là ai vào đây? Ở sau lưng hắn ta còn có vài tên Cẩm Y Vệ mặc áo gấm, ai nấy đều cao lớn, đẹp trai.

“Nghe thấy nàng cầu cứu, bổn tọa liền chạy từ kinh thành tới đây.” Hắn ta cười như không cười, Hạ Sơ Thất như gặp ma, không nói nổi một câu. Đám người áo đen đến ám sát nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền hiện thân thì không khỏi ngẩn ra, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng và sợ hãi. Nhưng Đông Phương Thanh Huyền cứ vừa cười vừa đứng chặn ở cửa, sao bọn chúng có thể chạy trốn được đây?

Đông Phương Thanh Huyền liếc nhìn chung, không rút đao mà chỉ cười nói ra hai chữ.

“Giết sạch.”


“Vâng, Đại đô đốc.” Cẩm Y Vệ nhanh chóng ra tay, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

Nhưng đám người áo đen này tất nhiên cũng không muốn chết, buông tay liều mạng cũng là chuyện bình thường ở đời. Trong lúc nhất thời, đao quang kiếm ảnh, tiếng chém giết la hét tràn ngập trong căn phòng nhỏ. Võ công của đám người áo đen không tầm thường, không giống như đám trộm cướp thổ phỉ, nhưng Cẩm Y Vệ của Đông Phương Thanh Huyền không chỉ đẹp trai mà ai nấy đều là người tài ba, võ nghệ cao cường. Rất nhanh, đám người áo đen không địch lại, sau một hồi đao kiếm va vào nhau leng keng, đã có vài tên ngã xuống trong vũng máu.

“Khoan đã!”

Hạ Sơ Thất kêu lên, mỉm cười nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền, “Đại đô đốc, người đang diệt khẩu đấy à?” Mắt Đông Phương Thanh Huyền như đang cười, hắn ta không trả lời thẳng nàng mà lại mang theo cảm xúc quan tâm nửa giả nửa thật, cười hỏi nhẹ nhàng, “Nàng không sao chứ?” Hạ Sơ Thất cắn răng, “Để lại người sống. Ta cần biết bọn chúng là người của ai”.

Đông Phương Thanh Huyền lại cười, “Trên đời này không có chuyện gì mà Cẩm Y Vệ không biết, nàng có thể hỏi bổn tọa.”

Hạ Sơ Thất thấy mấy tên áo đen lần lượt ngã xuống thì tức giận trừng mắt với hắn.

“Được, vậy ngươi nói đi.” Đông Phương Thanh Huyền không vội vã, ngồi xuống ghế, “Nếu ta nói là ta thì sao?”

Hạ Sơ Thất trố mắt một chút, trợn mắt khinh thường hắn. “Trừ phi đầu người bị cửa kẹp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận