Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



""/ Trong lòng Hạ Vấn Thu thấy lạnh lẽo, níu lấy cánh tay của hắn, dựa vào nằm sấp lên lồng ngực của hắn, nghe tiếng tim đập thình thịch của hắn, lời chất vấn đã đến bên miệng nhưng lại biến thành một cầu than thở, “Miền Trạch, nếu không phải ban đầu thiếp cứu chàng, chàng sẽ không yêu thiếp đúng không?” Chiêu này luôn có hiệu quả, Triệu Miên Trạch mở mắt nhìn nàng ta, giơ cánh tay ra ôm lấy nàng ta, dùng lòng bàn tay vỗ về cái lưng trần của nàng ta, “Đừng suy nghĩ lung tung, ta sẽ đối xử tốt với nàng.” “Miên Trạch, thiếp muốn làm chính thê của chàng.” Con tim nàng ta vẫn đang đập điên cuồng, dù biết không2nên đề xuất yêu cầu vào lúc này, nhưng nàng ta vẫn nói ra.

Triệu Miền Trạch khựng lại, cúi đầu xuống nhìn nàng ta, “Thu Nhi, nàng biết mà.”

Lại là cái cớ này! Hạ Vấn Thu khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào, “Vì sao nhất định phải là nàng ta? Bây giờ nàng ta không thể đi theo chàng nữa, nàng ta đã là nữ nhân của Thập Cửu hoàng thúc của chàng rồi. Chẳng lẽ vị trí chính thể cứ để trống như thế ư, cho dù chàng đăng ngôi... hoàng đế, vẫn sẽ để trong ngôi hoàng hậu ư? Um...”

Nàng ta vẫn còn chưa nói xong, Triệu Miên Trạch đã bịt miệng nàng ta lại, “Những lời này không được nói lung tung.” Thấy nàng ta trợn mắt8gật đầu, Triệu Miên Trạch mới từ từ buông nàng ta ra, nói một câu không liên quan lắm, “Thu Thi, trước đây nàng sẽ không nói như thế, sao bây giờ lại thay đổi rồi?”

Hạ Vân Thu thầm kinh hãi, đồng thời con tim cũng đau nhói.

Rốt cuộc là nàng ta thay đổi, hay là hắn thay đổi? Phải, trước đây nàng ta nói với hắn, đợi hắn tìm được Thất muội, cả đời này nàng ta sẽ chỉ làm thiếp của hắn. Trước đây là nàng ta rộng lượng, không tranh không giành. Nhưng khi đó là vì nàng ta chiếm trọn trái tim hắn.

Một nam nhân giao hết con tim cho người mới là điều quan trọng nhất, có trái tim rồi, thân phận chỉ là chuyện6sớm muộn. Triệu Miên Trạch của trước đây cho dù có liều cả mạng cũng muốn cho nàng ta vị trí chính thế, nhưng bây giờ hắn lại bắt đầu thoái thác, bắt đầu thất thần trước mặt nàng ta. Khi ở bên nàng ta, thậm chí ngay cả khi động phòng, hắn cũng sẽ thất thần. Rõ ràng là đang nhìn nàng ta, nhưng lại giống như không phải đang nhìn nàng ta. Những điều này khiến nàng ta không thể không thấy sợ hãi.

Nàng ta cắn môi, không trả lời được vấn đề kia, chỉ đành kéo chăn, từ từ bò lên cơ thể trần truồng của hắn như rắn, hôn xuống yết hầu của hắn, “Miên Trạch, cho thiếp đi, thiếp còn muốn nữa...” Trong từng tiếng3thở hổn hển khe khẽ, tiếng ho khan của Hà Thừa An vọng vào từ bên ngoài.

“Điện hạ, vạn tuế gia triệu kiến gấp.”

“Biết rồi.” Không phải việc lớn khẩn cấp, Hà Thừa Ân cũng sẽ không quấy rầy vào lúc này, Triệu Miên Trạch thở hổn hển, đẩy Hạ Vấn Thu ra định ngồi dậy, nhưng Hạ Vấn Thu lại quấn chặt lấy eo hắn, khuôn mặt đỏ bừng, “Miên Trạch, đừng đi.”

“Nàng ngủ trước đi.” Triệu Miền Trạch cau mày, nhanh chóng mặc y phục, dưới ánh mắt mất mát của Hạ Vấn Thu, hắn ra khỏi phòng, thở dài một hơi, dưới màn đêm Hà Thừa Ân xách đèn lồng trong tay, đi về hướng ung Càn Thanh.

Cảnh đêm trong cấm cung rất đen, đi trên mảnh5đất quyền lực hoàng gia tối cao này, suy nghĩ của hắn bỗng nhiên hơi hỗn loạn. Nhìn vào thì có vẻ hắn nắm chặt hết mọi thứ trong tay, nhưng hắn cứ luôn cảm thấy trống rỗng, không có gì cả. “Hoàng gia gia, người tìm con ạ?”

Khi hắn đẩy cửa vào, sắc mặt Hồng Thái Để trắng bệch, ông ta đang dựa vào giường, trên người có đắp một chiếc chăn mỏng, tinh thần trong không được tốt cho lắm. Thấy Triệu Miên Trạch vào, ông ta xua tay cho lui những người trong điện xuống, mới cất tiếng nói ôn hòa: “Miên Trạch, con có biết đêm hôm trẫm triệu con đến là để làm gì không?”

Triệu Miên Trạch rũ mắt, “Tôn nhị không biết.” Hồng Thái Để nhìn đứa cháu mình hết lòng bồi dưỡng, ánh mắt trầm xuống, “Miền Trạch, những ngày qua con thế nào rồi?”

“Hoàng gia gia...” Triệu Miền Trạch khẽ cười, “Con không sao.”

“Thật sao?” Triệu Miên Trạch không dám nhìn vào đôi mắt sắc bén của ông ta, “Thật ạ.” “Vậy thì tốt, đến xem cái này đi.”

Hồng Thái Đế đưa một bản tấu chương tình hình quân sự cho hắn, bên trên là tin thắng trận của quân Bắc phạt. Trên tấu chương nói, cục diện chiến thắng của Khai Bình và Vĩnh Ninh nằm trong lòng bàn tay, quận Bắc phạt ở hai đường Đông Tây đang đi đến Khai Bình tập kết, chuẩn bị vượt qua sông Loan, tiến thẳng vào Đại Ninh, quyết chiến với Cáp Tát Nhĩ. Triệu Miền Trạch xem xong, khép lại đặt xuống, cười chúc mừng Hồng Thái Đế.

“Thập Cửu hoàng thúc của con quả nhiên dụng binh như thần, không phụ sự ủy thác của hoàng gia gia.” Hồng Thái Để xoa trán, từ từ ngước mắt lên, đột nhiên nói: “Miên Trạch, ý tứ của trẫm, chắc con cũng hiểu. Nhưng con có biết vì trao trẫm một mực muốn lập con làm trữ không?” Triệu Miền Trạch không dám đáp câu này, chỉ nhìn ông ra rồi lắc đầu. Hồng Thái Để ho khan một tiếng, nói tiếp: “Đời này trẫm làm rất nhiều chuyện, không chuyện nào không suy nghĩ cho xã tắc Đại Yến. Miên Trạch, ở trong hoàng thất là đặt thân vào vòng xoáy nước. Mỗi một quyết sách đều như một ván cược, không thể biết trước được thắng thua, trẫm muốn lập con làm trữ, mong rằng con không phụ sự ủy thác của trẫm.” Lâu rồi không nhắc đến chuyện lập trữ, tối hôm nay Hồng Thái Để đột nhiên triệu hắn đến, trong lòng Triệu Miên Trạch biết, ông ta đã tính toán xong xuôi. Ánh mắt hắn kiên định, bước đến trước giường, vén áo quỳ xuống đất, dập đầu. “Tôn nhị không dám phụ ủy thác của hoàng gia gia.” Hồng Thái Để giơ tay ý bảo hắn đứng dậy, “Đạo làm vua từ xưa đến nay, trọng hiến trọng năng, những điều này không cần trẫm phải dạy con nữa. Vì sự cân bằng trong triều đình, trẫm đã nhẫn tâm dẹp bỏ những viên đá ngáng chân cho con. Nhưng vẫn còn một chuyện, trẫm muốn con phải hứa.”

“Hoàng gia gia cứ nói.” “Từ xưa quyền lực giang sơn dễ gây ra cảnh cốt nhục tương tàn. Con phải hứa với trẫm, đợi đến khi con lên ngôi để vị, không được làm khó các thúc thúc của con, không được lấy quân quyển sát hại cốt nhục. Chúng đều là nhi tử của trẫm, trẫm không muốn trăm năm sau xảy ra chuyện cốt nhục tương tàn. Nếu phụ vương con vẫn còn, trẫm cũng không cần phải lo lắng nhiều như thế. Nhưng Miền Trạch con suy cho cùng vẫn là phận cháu, sau này nên chung sống với các hoàng thúc thế nào, bắt buộc phải biết rõ chừng mực.”

“Tổn nhi hiểu.”

Hồng Thái Để thở dài, trong lời nói có một sự thê lương không thể diễn tả bằng lời. “Trẫm già rồi, bảo tọa trên điện Phụng Thiên vẫn phải giao lại.” Nói xong, ông tay lấy một đạo thành chỉ từ trên bàn giao cho Triệu Miền Trạch. Vết mực trên đó còn rất mới, rõ ràng là vừa viết xong cách đây không lâu, đây chắc chắn là chiếu thư lập trữ.

“Hoàng thứ tôn Miền Trạch là đích xuất của Ích Đức thái tử, tư chất thông minh, tính tình nhân hậu, là người được chọn số một cho ngôi trữ quân. Thông cáo thiên địa, tông miếu, xã tắc, vì vững chắc nền tảng quốc gia, vì dạy bảo tông thất, từ ngày hôm nay, lập hoàng thứ tôn Miên Trạch làm hoàng thái tôn, chính vị Đông cung, lây truyền thống trăm ngàn năm, lấy tấm lòng bốn biến... bố cáo thiên hạ, cho mọi người cùng biết.”

(*) Đích xuất: Con vợ cả

Tiếp sau vẫn còn một dòng chữ, càng quan trọng hơn, “Trẫm thân mang trọng bệnh đã lâu, nay lệnh cho hoàng thái tôn mang ngọc tỷ đến điện Văn Hoa, quản lý chính vụ, giám sát triệu chính, an ổn quân dân. Phàm chuyện của bá quan tấu lên, đều do hoàng thái tồn giải quyết.”

Ngón tay Triệu Miền Trạch khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn Hồng Thái Đế, “Hoàng gia gia...”

Hồng Thái Để khép hờ mắt, dưới ánh đèn nếp nhăn trên gương mặt dường như càng sâu hơn một chút, “Buổi tảo triều ngày mai sẽ ban chỉ. Miến Trạch, quân vương phải khoan dung hiền đức, mong con đừng phụ hoàng ân, đừng nghịch ý trẫm, an ổn ngai vàng Đại Yến ta.”

Ánh đèn trong điện chập chờn, yên tĩnh một lúc lâu.

Một lúc sau, Triệu Miên Trạch mới từ từ tiếp thánh chỉ, dập dầu, sau đó ngẩng đầu lên.

“Hoàng gia gia, tôn nhi cũng có một chuyện.”

“Hử?”

“Nữ nhi của Ngụy quốc công... Tổn nhi đã tìm được rồi.”

*****

Chân trời, ánh chiều tà đỏ như máu. Trên con đường chìm trong chiến lửa là một mảng trống trải im lặng.

Một hàng hơn hai mươi Cẩm Y Vệ, một chiếc xe ngựa màu đen, vài chiếc xe tù áp giải tội phạm đang trên đường xuất phát từ phủ Thuận Thiên đến đến Khai Bình. Đây chính là Hạ Sơ Thất và đoàn người Cẩm Y Vệ của Đông Phương Thanh Huyền. Ngày hôm đó sau khi ra khỏi khách điếm, Hạ Sơ Thất không hề ngờ đến lần này Đông Phương Thanh Huyền không đi tay không đến Khai Bình, mà hắn ta còn áp giải “côn cơ” từ trong đại lao của phủ Thanh Châu, bỏ vào xe tù đi lên phía Bắc.

Cũng chính vào lúc này, Hạ Sơ Thất mới biết hóa ra “côn cơ” chính là công chúa Bắc Địch, ca ca của nàng ta chính là Cáp Tát Nhĩ thống soái quân Bắc Địch. Hạ Sơ Thất không biết Đông Phương Thanh Huyền dẫn “côn cơ” đi đến Khai Bình làm gì nhưng chuyện hắn ta làm không bao giờ không có mục đích, đa số đều là những chuyện “điên khùng”.

Liên tiếp vài ngày, nàng không nói chuyện với “côn cơ”, cũng không nói gì nhiều với Đông Phương Thanh Huyền. Vì để tránh bị Trần Cảnh bắt về kinh sư, mỗi lần ở lại khách điểm, nàng đều ở kế bên phòng Đông Phương Thanh Huyền. Nhưng khác với cái đêm càn rỡ ấy, những ngày sau Đông Phương Thanh Huyền không còn cử chỉ thân mật gì với nàng nữa, điều này khiến con tim thấp thỏm khá lâu của Hạ Sơ Thất cuối cùng cũng bình ổn lại.

Vài ngày qua, nàng cũng có cái nhìn khác về Đông Phương Thanh Huyền. Trước đây nàng chỉ cảm thấy hắn ta độc ác, tàn nhẫn, vô tình, mưu mô khó lường, ánh mắt chứa đựng nụ cười kia khi hắn ta lau thanh đao Tú xuân, nhìn một lần, nàng cũng cảm thấy tổn thọ mười năm, cả người nổi đầy da gà. Nhưng tiếp xúc lâu hơn, nàng lại phát hiện hắn ta có không ít ưu điểm. Tính tình của hắn ta rất tốt, cũng chu đáo tỉ mỉ, rất biết cách chăm sóc nữ nhân.

Nếu là hoàn cảnh khác, có thể làm bằng hữu với hắn ta chắc sẽ là một chuyện rất thoải mái.

Nhưng với cục điện như bây giờ, nàng có thể trở thành bằng hữu với hắn ta ư? Khẽ thở dài, nàng cất tiếng hỏi vu vơ, “Còn bao lâu nữa mới đến Khai Bình?” “Sắp rồi. Nhiều nhất là hai ngày.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui