Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



""/ Bảo nàng “muốn” ngủ ở chỗ hắn nghĩa là sao hả? Hạ Sơ Thất ngơ ra, liếc nhìn vẻ mặt đứng đắn của hắn, trong lòng nhận ra đây là một con sói đội lốt cừu, hừ hừ, tốt nhất là cứ giả bộ không hiểu, “Chẳng phải ta là người hầu tùy thân của chàng sao? Thế thì ta và chàng ngủ trong cùng một lều trại cũng rất hợp lý mà đúng không?”

“Ừ, rất hợp lý.” Triệu Tôn gật đầu nghiêm túc, “Người hầu có thể ngủ ở dưới đất.” “Được thôi, ta sẽ rải chăn rải đệm cho chàng ngủ.” Triệu Tôn khẽ cười một tiếng, “Nhìn nàng đáng thương như thế, gia liền chấp nhận, nàng ngủ2trên giường của gia đi.”

“Thấy chàng có lòng thành, ta đây đành chấp nhận để chàng ngủ trên đệm dưới đất.” Hai người đi ngủ cũng phải đấu võ mồm với nhau, nhưng trong lúc tranh luận, ai cũng có thể ngửi được không khí ái muội và ngọt ngào. Lâu lắm mới gặp lại, ai mà nỡ tách ra chứ? Mà đệm trên đất cũng chỉ là cho có mà thôi.

Làm nữ nhân của Đại tướng quân vương thì phải khác, Hạ Sơ Thất được hưởng thụ đãi ngộ khác hoàn toàn với các tướng sĩ bình thường. Khi đến mùa hè, các tướng sĩ đều phải ra bờ sông tắm nước lạnh, Trịnh Nhị Bảo lại sai người khiêng8một thùng nước ấm tới để cho nàng tắm gội. Trong lúc nàng tắm táp thoải mái, Triệu Tôn sẽ ra lệnh cho người bảo vệ doanh trại nghiêm ngặt, chính mình cũng đi ra ngoài. Mấy ngày rồi Hạ Sơ Thất không được tắm, ngâm mình trong thùng gỗ chỉ thấy vô cùng thoải mái, thế nên buổi tối khi nằm gối đầu trên khuỷu tay hắn, nàng lười nhác đến mức không muốn động đậy một chút nào.

“Triệu Tôn...”

“Ừ?”

“Chàng ngủ rồi à?”

“Ngủ còn có thể nói chuyện?” Nàng cười khẽ, Triệu Tôn ôm chặt cơ thể nàng, để đầu nàng rúc vào hõm cổ mình, không hề trả lời.

Mấy ngày nay hành quân đêm ngày, hắn lo lắng cho6an toàn của nàng nên gần như không ngủ, đa phần chỉ chợp mắt mà thôi. Nhưng dù thân thể có mệt mỏi cỡ nào, trong lòng lo lắng thể nào, hắn cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Nếu để tướng sĩ biết Đại tướng quân vương của bọn họ đang nhớ nhung một người phụ nữ, chỉ sợ quân tâm sẽ bị dao động. Hơn nữa, ngoài việc phải sắp xếp công việc trên chiến trường thì mỗi ngày phải gửi báo cáo cho triều đình ba lần, thêm vào đó là đủ mọi việc vặt vãnh của quan lại địa phương. Ngày nào cũng hành quân, rồi các bản tấu quân sự quấn lấy, lại thêm chinh chiến3quanh năm, thân thể vất vả lâu ngày, hiện giờ được ôm nàng, thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.

“Sao không nói gì?” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, liếc hắn một cái.

“Nàng nói đi, gia nghe.”

Hạ Sơ Thất xoa cái cằm lởm chởm râu ria của hắn, hơi đau lòng. “Triệu Tôn, chàng gầy quá, cũng đen đi nữa.” “Không đẹp như Đông Phương Thanh Huyền đúng không?” Hắn nói câu này rất nhanh, rõ ràng có mang theo mùi chua lè, khiến cho Hạ Sơ Thất nghe mà vừa buồn cười vừa tức giận, khẽ xùy một tiếng, dùng ngón tay chọc hắn, “Ghen à?”

Hắn không trả lời.

“Ghen là một chứng bệnh, phải chữa.”

Hắn vẫn không trả lời.

Biết người này5vốn tẻ nhạt nên Hạ Sơ Thất không trêu chọc hắn nữa. Nàng ôm chặt hắn, khẽ cười, “Những lời hắn ta nói trên sườn núi lúc trước, chàng đăng tin là thật. Hắn đã cứu ta ở Kế Châu, nhưng ta và hắn thật sự không có gì, hắn không hề thấy ta tắm gội gì đâu, chàng cứ yên tâm đi...”

“Gia biết.” Triệu Tôn khẽ hừ, “Chứ không gia lại tha cho hắn chắc?”

“ỔI” Hạ Sơ Thất thốt lên, lay hắn, “Thể tại sao trông chàng chán nản thế?”

Triệu Tôn không lập tức trả lời, ôm chặt lấy nàng, lại ẩn cái đầu đang ngóc lên cao của nàng xuống, ghé vào ngực mình rồi nhắm hai mắt lại. Đúng lúc Hạ Sơ Thất tưởng hắn sẽ không trả lời thì lại nghe thấy hắn nói một câu rất khẽ, “A Thất, ta không phải thần... Ta mệt.”

Cổ họng Hạ Sơ Thất nghẹn lại, trong lòng đột nhiên thấy căng thẳng. Nàng ôm chặt lấy eo hắn, thật chặt, chặt đến mức dường như nàng muốn hòa làm một với hắn, chặt đến mức chỉ qua hơi thở của hắn cũng đủ để cảm nhận được sự mệt mỏi và bất lực sâu sắc của hắn, thế nên nàng lại càng ôm chặt hơn nữa. Nàng không biết phải an ủi hắn thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, cọ đầu nhẹ nhàng lên người hắn như an ủi thú cưng của mình. “Vẫn muốn nghịch à?” Hắn thấp giọng nói, gần như thì thào.

“Ta có nghịch đâu?” Nàng ngẩng đầu khó hiểu, nhìn hắn, con ngươi sáng ngời.

“Hồ ly tinh!” Hắn khàn giọng nói, đột nhiên cúi đầu, cắn một cái lên đôi môi đang nhượng lên của nàng. Hạ Sơ Thất định mắng hắn, thể là hắn liền thừa cơ xông vào, gặm cánh môi nàng, hung ác xâm lấn khoang miệng, hôn đến mức nàng không khỏi trừng mắt, không thể kháng cự, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, cả người như tê dại trước sự nhiệt tình của hắn, hơi nóng lưng lan dần lên trên làm nàng bất thình lình run rẩy.

“Gia!”

Hắn như bừng tỉnh, ôm chặt lấy nàng, dừng lại, “Ngủ đi.” Hạ Sơ Thất cắn răng, xấu hổ không thôi, túm lấy hắn, “Chàng đã thế này rồi, còn có thể ngủ được?”

Hừ một tiếng bất đắc dĩ, Triệu Tôn cầm chặt lấy bàn tay nhỏ đang tác quái của nàng, mắng: “Tiểu tổ tông, nàng không muốn gia của nàng chết ở chỗ này thì nàng đừng có ngọ nguậy thêm nữa.” Hạ Sơ Thất chớp mắt tinh nghịch: “Ai bảo lúc đầu chàng ức hiếp ta chứ?”

Hắn than, “Được rồi, coi như hòa.”

Nhìn vào đôi mắt rực lửa của hắn, Hạ Sơ Thất không trêu chọc hắn nữa. Nàng rụt tay về, ngoan ngoãn vòng qua ôm lấy eo hắn, dán chặt người vào người hắn, cảm thấy vô cùng an tâm. Cũng là doanh trại ở cửa ải Lư Long, cũng là đêm lạnh như thế, nhưng đêm nay dường như khác hoàn toàn với đêm hôm qua, hết thảy trước mắt đều vô cùng tốt đẹp, tốt đẹp đến mức đột nhiên làm nàng có cảm giác không chân thật.

Vượt qua ngàn dặm mà tới, cuối cùng nàng cũng được ôm Triệu Tôn, ngủ trên giường của hắn. Cứ như thế, bên cạnh Triệu Tốn có thêm một người hầu. Nàng cùng hắn đi tuần tra doanh trại, cùng hắn xem binh sĩ thao luyện, cùng hắn đi thăm thương binh. Người hầu này có vóc dáng không cao nhưng khi làm việc thì vô cùng nghiêm túc, hàng ngày còn viết nhật ký làm việc, dáng vẻ rất có nề nếp khiến cho mấy người thân cận bên cạnh Triệu Tôn đều không khỏi thở dài. Con người Sở Thất này, dù có thân phận nào, dù nàng là y quan, phò mã, quận chúa, hay là người hầu thì đều làm việc rất nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy cách xử sự của nàng rất hoang đường như thực ra lại vô cùng kín kẽ, thậm chí còn có khí chất của nam tử, rất nhanh đã trở nên thân thuộc với họ.

Còn về lời đồn hai người ôm hôn ở trong quân doanh, tiếng bàn tán ngầm vẫn luôn không dừng, đủ loại suy đoán được đưa ra, phổ biến nhất đó là, công chúa Bắc Địch yêu Tấn vương điện hạ sâu sắc, không tiếc vì hắn thiêu rụi đại doanh Bắc Địch, ép Cáp Tát Nhĩ phải lui binh, sau đó chạy đến nhờ cậy Tấn vương. Mà Tấn vương điện hạ cũng có qua có lại, cùng nàng lưỡng tình tương duyệt, chỉ chờ chiến sự kết thúc, e là lúc đó trong phủ Tấn vương sẽ có thêm một vị trắc phi. Ngoài ra, cũng có người nói rằng, nhìn sự “nhiệt tình” của Tấn vương đối với công chúa Bắc Địch, chỉ sợ vị trí Tấn vương phi của Cảnh Nghi quận chúa của phủ Thành quốc công sẽ bị lung lay.

Nghe xong mấy lời đồn đại vớ vẩn này, Triệu Tôn vẫn cứ đen mặt không nói một lời như trước, Hạ Sơ Thất thì chẳng để tâm. Trong suy nghĩ của nàng, những người này tham gia quân ngũ, sinh hoạt vô cùng buồn tẻ nhạt nhẽo, chuyện như vậy sẽ khiến cho cuộc sống của bọn họ trở nên vô cùng phong phú. Có thể giúp người khác tiêu khiển, đây cũng là một công lớn mà.

Ngày thứ hai, nàng nghe nói trong quân có người lén cá cược, cá cược xem Tấn vương thích Cảnh Nghi quận chúa hơn hay công chúa Bắc Địch hơn. Cược rốt cuộc vị trí Tấn vương phi sẽ thuộc về người nào, nghe nói giá thị trường của cảnh Nghi quận chúa cực kỳ thấp, tỉ lệ một ăn mười, điều này làm cho Hạ Sơ Thất nghe mà ngứa gan, có ý xoa tay hầm hè. “Gia, ta cũng muốn đặt tiền.” “Cái gì?” Triệu Tôn đang xem tấu chương, không bận tâm hỏi.

“Nghe nói bọn họ cá cược nhiều lắm, Cảnh Nghi quận chúa một ăn mười, ta cũng muốn cá cược, thắng hết bạc của bọn họ.” “.” Triệu Tôn không trả lời nàng. “Này, có muốn ta đặt cược giúp chàng không?”

Cuối cùng Triệu Tôn cũng rời mắt khỏi bản tấu, đầu tiên là nhìn mặt nàng, sau đó ánh mắt hắn dùng trên tay nàng... không phải, nói đúng hơn là dùng trên cuốn sách mà nàng đang cầm trên tay, “Sao nàng lại đọc sách này hả?” “Hả? À. Cái này ư?” Hạ Sơ Thất nhướng mày, “Chẳng phải là do ta nhàn rỗi quá hay sao?” Tùy tiện lật giở cuốn truyện 18+ trong tay, Hạ Sơ Thất nói với vẻ không sao cả, “Gia, nói thật, nội dung của sách này thật sự quá ít, lượng tri thức không phong phú chút nào. Nếu chàng thích, dù sao ta cũng nhàn rỗi, có thể giúp chàng viết một quyển.”

Mặt Triệu Tôn đen sì, nhưng Hạ Sơ Thất lại như phát hiện ra một bí mật cực lớn, đi tới bên cạnh hắn, đặt sách xuống trước mặt hắn, hai khuỷu tay chống xuống chiếc bàn, nhìn hắn tựa như đang nhìn một thỏi bạc, hai mắt tỏa sáng.

“Chàng nói xem, tướng sĩ quân ta đều vô cùng cô đơn, nếu ta viết sách, sau đó sản xuất với số lượng lớn, phát cho mỗi tướng sĩ một phần. Đương nhiên, phải trả tiền, hơn nữa tiền nhuận bút của ta không thể không có được. Sau khi sách được in và phát hành, thứ nhất có thể giúp cho cuộc sống của tướng sĩ trong quân thêm phong phú, thứ hai cũng có thể giúp ổn định quân tâm, quả thực là một công đôi việc. Gia, chàng cảm thấy thế nào?”

“Sở... Thất.” Hai chữ này được Triệu Tôn rít qua kẽ răng, nhìn dáng vẻ hắn như thể chỉ muốn bóp chết nàng ngay vậy. Hạ Sơ Thất hốt hoảng trong lòng, lập tức lùi về sau hai bước, giơ tay lên đón đỡ, “Này, chàng đừng có làm xằng làm bậy, ta chỉ nói thôi mà, không cho làm thì thôi.”

Thấy gương mặt nghiêm nghị của hắn càng đen thêm, nàng liền cười rộ lên, cầm cốc nước trước mặt hắn lên uống. Có lẽ vì hơi nóng nên nàng vừa há miệng uống liền thè lưỡi ra, lập tức đưa tay lên vuốt hai vành tai, lại cúi đầu, thổi khí phù phù xuống mặt nước. Triệu Tốn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, nhìn đôi môi đỏ bừng của nàng và hai hàng lông mi dập dờn, chỉ cảm thấy không phải nàng đang thổi mặt nước trà mà là thổi trái tim hắn. Một động tác nhỏ không hề mới lạ, không hề đẹp, nhưng vì nàng làm nên nó trở nên đẹp khác thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui