Chuyện này quá trùng hợp, trùng hợp đến mức không thể lý giải theo logic bình thường được. Lúc đó, bọn họ đều nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Đông Phương Thanh Huyền, hóa ra Đông Phương Đại đô đốc lại là người vô tội. Hạ Sơ Thất hoàn hồn từ trong sự kinh ngạc, cười thành tiếng, không hề cho Nguyên tiểu công gia mặt mũi, “Biểu ca, huynh không nhận lầm đấy chứ?”
“Nhận lầm á? Với cái bản mặt miệng chuột tại khỉ của ả ta, có hóa thành tro thì tiểu gia cũng nhận ra nhé!”
“Ô? Thế không đúng rồi, ta nhớ rõ lúc trước huynh bảo cô nương kia xinh xắn động lòng người nên huynh mới muốn trêu ghẹo nàng ta. Sao giờ lại2biến thành mỏ chuột tại khỉ rồi thế? Biểu ca, nói không chừng đây là duyên phận của hai người thì sao?”
Đối với Nguyễn Hữu thì tiếng cười này của nàng cực kỳ chói tai. Trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của nàng, hắn ta liền vỗ bàn, đôi mắt phượng hẹp dài tràn ngập giận dữ, “Còn cười được à?”
“Phụt, không cười, không cười.”
Trong trí nhớ của Hạ Sơ Thất, nàng chưa từng thấy Nguyên tiểu công gia tức giận như thế này bao giờ. Cố nén nụ cười lại, nàng lập tức ngậm miệng, rất “thành thật”, rất “đứng đắn” mà nhìn về phía Triệu Tôn, “Gia, chàng xem biểu ca của ta nóng nảy tới mức nào kìa, hay là chàng cứ thành toàn cho huynh8ấy đi thôi.” Khác với Hạ Sơ Thất cười ầm ĩ lên một cách mất hình tượng, Triệu Tôn vẫn cứ bày ra vẻ nghiêm nghị từ đầu đến cuối. Giờ nghe nàng nói như vậy xong, sau khi cùng nàng trao đổi ánh mắt, hắn cũng không nhịn được bật cười theo, tay đỡ trán, dáng vẻ như thể rất hao tổn tinh thần.
“Thiên Lộc, thúc dám cười một cái thử xem?” Nguyễn Hữu nắm chặt tay, tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng. Triệu Tôn nghiêm túc hắng giọng nói: “Thiếu Hồng, cũng đến lúc người trả những gì người nợ con gái nhà người ta rồi. Nam tử hán đại trượng phu cần gì phải so đo như thế? Còn nữa, nếu không phải do người6có lòng bất lương trước thì sao nàng ta có cơ hội làm người bị thương chứ?” Nguyên tiểu công gia nhớ lại sự đau đớn và xấu hổ lúc trước thì vẫn không thể nguôi cơn giận được. “Nói bậy, tiểu gia có lòng bất lương với ả ta lúc nào chứ?”
Hạ Sơ Thất hơi chép miệng, cười nhạo, “Không phải huynh có lòng bất lương thì chẳng lẽ huynh đang đi trên đường ở kinh thành, con gà nhép của huynh lại leo lên được xe ngựa của nàng ta chắc? Sau đó còn để mặc nàng ta chà đạp? Xí!”
“Thiên Lộc!” Nguyên tiểu công gia vỗ gáy, chỉ vào Hạ Sơ Thất, miệng gọi Triệu Tôn, “Quản cho cẩn thận đi, thúc nhìn mụ vợ nhà thúc này,3há miệng ngậm miệng là gà nhép... Không được, nghĩ mình là đàn ông thật chắc!”
“Biểu ca, thẹn quá hóa giận rồi đấy à?”.
Hạ Sơ Thất tiếp tục cười nhạo, không hề nhìn sắc mặt của Triệu Tốn.
“Được được được, thì cứ cho là tiểu gia ta không so đo chuyện nàng ta đắc tội với ta nữa đi.” Nguyên tiểu công gia hiếm khi xanh mặt thế này, “Nhưng mà Thiên Lộc à, ả ta là người Bắc Địch, là công chúa Bắc Địch, là kẻ thù, là tù binh, không thả ả ta là hợp lý mà phải không? Thúc cứ giao ả cho cháu, xem ông đầy dạy dỗ ả ta thế nào.”
Triệu Tồn hừ khẽ một tiếng, “Dạy dỗ thế nào?”
Nguyên tiểu công gia liếm môi âm5hiểm, ánh mắt nhấp nháy tỏa sáng, “Tiểu gia sẽ để ả ta biết được sự lợi hại của mình, không làm chết cũng phải làm tàn...”
“Còn phải làm nàng ta mang thai à?” Những lời này là Hạ Sơ Thất bổ sung, nàng vốn dĩ chỉ nói đùa Nguyên tiểu công gia một chút thôi, nhưng lại vừa nói ra khỏi miệng đã thấy sắc mặt lạnh lùng của Triệu Tôn dường như càng đen hơn, vội vàng thè lưỡi, ngậm miệng lại.
Triệu Tôn liếc nhìn nàng một cái, không thèm so do với nàng, chỉ nói cho Nguyễn Hữu nghe chuyện nàng đã cho nổ lương thảo của Bắc Địch thế nào, cả chuyện Cáp Tát Nhĩ thả cho nàng quay về cùng với một phong thư, sau đó bình tĩnh nói tiếp: “Thiếu Hống, ta nhất định phải thả người về.”
“Không được! Cho dù như thế thì cháu cũng không đồng ý!”
Nguyên tiểu công gia trừng mắt, hiếm khi nào kiên trì như thế này.
Hắn ta và Triệu Tôn đã quen nhau nhiều năm, có thể nói là bạn bè sống chết có nhau. Nguyên Hữu biết Triệu Tôn là người khí khái trong việc đối nhân xử thế, Triệu Tôn cũng hiểu tính cách lười nhác của Nguyễn Hữu. Trong cuộc đời Nguyên Hữu, ngoài hỏa khí quân bị ra, hắn ta chẳng để bụng bất kỳ chuyện gì, ngay cả chuyện mình là hoàng tôn mà bị đưa ra ngoài làm con nuôi cũng chẳng bận tâm, không buồn oán trách. Triệu Tôn thật sự chưa từng thấy hắn ta cố chấp như thế này bao giờ. Hai người cứ thể giằng co tại chỗ.
Hạ Sơ Thất nhìn phải một cái, lại quay sang trái một cái, cảm thấy nhiệm vụ “người giảng hòa” phải giao cho chính mình rồi. Nàng là người phụ nữ của Triệu Tôn, tất nhiên hiểu rõ tâm tình của hắn. Hắn là một người khí khái, đó là trí tuệ, là nguyên tắc làm việc của hắn. Hơn nữa, giữ Ô Nhân Tiểu Tiêu lại, ngoài việc làm cho đối phương cảm thấy mình thất hứa ra thì quả thực cũng chẳng thể làm thời cuộc thay đổi được. Cũng là phụ nữ, nàng không muốn những người phụ nữ khác trở thành vật hy sinh trong chiến tranh.
“Biểu ca!” Nàng ngồi xuống bên cạnh Nguyên tiểu công gia, kéo ống tay áo hắn ta, cười híp mắt: “Nhìn huynh tức giận kìa, có đến mức ấy không chứ? Hì hì, có chuyện này ta quên nói với huynh, gần đây ta ở trong quân nhàn rỗi quá nên đã nghĩ ra vài phương án cải tiến hóa khí và quân bị, nếu huynh bằng lòng thả ô Nhân Tiểu Tiểu thì ta không những có thể nói cho huynh nghe mà còn có thể nghiên cứu với huynh luôn.”
Lực hấp dẫn của hỏa khí rất lớn, mày của Nguyên tiểu công gia lập tức giật giật, “Thật hả?” “Tuyệt đối là thật!” Nàng giơ hai ngón tay lên, “Ta bảo đảm.” Nhìn đôi mắt của Nguyên tiểu công gia thoáng sáng lên, nàng coi như đã hiểu. Đối với hắn mà nói, một người phụ nữ không thể quan trọng bằng hỏa khí được. Nàng thở dài, nhìn về phía Triệu Tôn, lại tiếp tục nạp nhiên liệu cho hắn ta, “Biểu ca, thực ra ta còn một một plan lớn khác.”
“Bờ lan?”
Nàng “à” một cái rồi giải thích, “Ý là kế hoạch ấy. Ừm, ta có một kế hoạch cực kỳ vĩ đại, ta muốn động viên Triệu Thập Cửu quy hoạch đất đai để làm một xưởng công nghiệp quân sự. Nếu thế thì biểu ca chính là tổng công trình sự của xưởng công nghiệp quân sự của chúng ta.”
“Xưởng công nghiệp quân sự? Tổng công trình sư?” Nguyên Hữu bị mấy danh từ mới đó làm cho ngây ngốc, đôi mắt của Triệu Tôn lại càng sâu thêm.
Hiện tại, việc mua sắm hỏa khí đều do cục Binh khí thuộc về một trong tám cục của triều đình quyết định. Binh khí ngoại trừ chế tạo các khí giới như đao, súng, kiểm, kích, roi, rìu, mũ sắp, giáp, cung, tên ra thì còn chế tạo cả các đồ dùng hằng ngày như khóa sắt, kim, kéo cũng như các đồ dùng để cúng tế cho hoàng cung và các vương phủ. Trong cục Binh khí lại có một nhóm chuyên phụ trách về hỏa khí, xưng là Hỏa Dược Tư. Nguyễn Hữu là nam nhân có tầm nhìn xa trông rộng trong hỏa khí quân bị, hắn ta đã sớm chướng mắt với Hỏa Dược Tư vớ vẩn kia từ lâu rồi, thế nên dưới sự ủng hộ của Triệu Tổn, hắn ta tự lập một xưởng binh khí trong Thần Cơ Doanh, dùng giá cao để chiêu mộ các thợ thủ công danh tiếng để nghiên cứu các hỏa khí kiểu mới.
Hiện giờ từ “xưởng công nghiệp quân sự” mà Hạ Sơ Thất nói nghe rất mới mẻ, nhưng lại rất dễ hiểu, không đợi Hạ Sơ Thất giải thích thì hắn ta đã tự hiểu ra, đôi mắt phượng sáng lấp lánh, “Xưởng công nghiệp quân sự mà biểu muội nói chính là nơi chế tạo hỏa khí và trang bị phải không?”
“Đúng thế, huynh thông minh lắm.” Nàng cố ý giơ ngón tay cái lên khen ngợi hắn ta, Nghĩ tới chuyện này, Hạ Sơ Thất đột nhiên hăng máu, tức khắc trở nên hưng phấn, tự động xây dựng trong đầu một bản đồ lớn về công nghiệp quân sự, nói ra quy mô nhà máy quân sự mà nàng biết ở đời sau làm hai tên đàn ông nghe đến mức mày nhíu cả lại, lúc này nàng mới hiểu được là với điều kiện như bây giờ, căn bản là khó có thể làm được.
Xấu hổ sở cánh mũi, nàng cười, “Đương nhiên, đó là triển vọng rất xa vời. Khụ, chúng ta cứ nói tới cái trước mắt đi. Chúng ta có thể mở một xưởng công nghiệp quân sự, chiêu mộ những thợ thủ công có năng lực, kết hợp với loại hỏa khí kiểu mới mà ta biết, nghiên cứu chế tạo ra một thứ vũ khí có tính khả thi, sau đó sản xuất số lượng lớn để dùng trên chiến trường.”
Nàng nói rất nhiều về cái này, thực ra không phải là không có tư tâm. Nàng biết sớm muộn gì Triệu Tôn cũng sẽ tới đất phong ở phủ Bắc Bình làm Phiên vương, cho dù là giữ gìn biên giới phía Bắc hay chờ một ngày Triệu Miên Trạch bụng dạ hẹp hòi muốn đối phó với hắn thì xây một xưởng công nghiệp quân sự ở phương Bắc chỉ có lợi mà không có hại. Trong lịch sử có một người đã nói rất đúng, báng súng tạo nên chính quyền, chỉ có chuyển hóa sức sản xuất thành lực lượng quốc phòng thì mới có thể chân chính được coi là sức sản xuất hàng đầu.
Ý tưởng của nàng làm cho Nguyên tiểu công gia vốn luôn si mê với hỏa khí quân bị liền trở nên vô cùng kích động, lập tức ném sạch mối thù với ô Nhân Tiêu Tiêu đi, rồi bàn bạc sâu hơn với Hạ Sơ Thất về chuyện này, không bận tâm tới chuyện trời còn chưa sáng, quên cả những mệt mỏi do bôn ba đường dài.
Lúc này, ba người đang ngồi ở đây hoàn toàn không dự đoán được rằng “xưởng công nghiệp quân sự” sừng sững ở phương Bắc, được xây dựng do phút hứng khởi nhất thời lại trở thành một trợ lực chắc chắn cho việc Triệu Tôn xuôi Nam đoạt vị, cũng mở màn cho một vương triều cực kỳ phát triển trở thành trung tâm của thế giới, trở thành đại đế quốc phong kiến đánh hạ Tây Dương, thông Tây Vực, bốn phương tám hướng tới quy phục. Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, thấy trời đã tang tảng sáng, Nguyễn Hữu uống một ngụm nước, hưng phấn tới mức suýt chút nữa ôm vai Hạ Sơ Thất mà hô một tiếng “anh em tốt”. Khi rời đi, hắn ta còn vô khối giáp trên người, mắt phượng chớp chớp, trên mặt tràn đầy vẻ hào hùng, “Cứ thế đi, Thiên Lộc à, một cô ả thôi mà, tiểu gia ta cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, thả thì thả, có điều trước khi thả ả ta ra, thúc đừng xen vào việc ta dạy dỗ ả như thể nào, tóm lại sẽ giữ lại mạng cho ả là được chứ gì?”
Hạ Sơ Thất khẽ nhếch miệng, không khép lại được, “Biểu ca à, huynh không định thịt người ta đấy chứ?” Nguyên tiểu công gia ném cho nàng một ánh mắt gian xảo. “Dù sao cũng phải đòi đền bù mới được.”
Không biết hắn ta muốn làm gì, nhưng Hạ Sơ Thất đột nhiên phát hiện ra, trách không được người ta cứ nói ở trong lòng những người đàn ông lớn tuổi luôn có một đứa trẻ con. Nhìn dáng vẻ xấu xa muốn trả thù của Nguyên tiểu công gia, rõ ràng là muốn lấy lại tự tôn của đàn ông. Cái này thì có gì khác biệt với một đứa trẻ đang cáu kỉnh chứ?
Nàng nhìn Triệu Tôn, thấy hắn không nói gì, cũng không có ý ngăn cản nên không nói nhiều nữa. Nguyễn Hữu đang định cáo từ rời đi thì bên ngoài trướng lại mang lên một tiếng bẩm báo hấp tấp. “Đại tướng quân vương...”
Triệu Tôn bình thản đáp lại, “Nói đi!”
“Vâng.” Người nọ nuốt nước bọt, cầm theo mấy khối bạc vụn, còn trình một phong thư lên. Nói là một lão nông ở cửa ải Lư Long gửi đến, ngoài việc nói là giao cho Tấn vương điện hạ ra thì lão nông còn nói là ông ta sẽ đứng đợi ở ngoài cổng quân doanh, chờ Đại tướng quân vương trả lời.