Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



Sau đó ta nghe cha và nương của ta vô tình nhắc tới, cha ta nói, muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do

Mỗi lần như vậy, nương của ta liền tỏ ra rất áy náy

Cha ta nói, việc này là do Hồng Thái Để sợ sau khi ông ta chết, thái tử lại là người có tính cách mềm yếu, chỉ sợ sẽ không áp được đám công thần khai quốc tay giữ quyền cao, thế nên mới diệt trừ họ trước, tổ phụ của ta và phụ thân của muội đều không hề thông đồng với địch, tất cả đều là âm mưu của Hồng Thái Để Nương của ta khi đó cũng phải cam chịu.”

Đối với quan điểm này, Hạ Sơ Thất đồng ý, vẫn luôn đồng ý

Nàng đè thấp giọng, “Vấn đề thứ hai, ngươi2thành thật trả lời ta

Ở quán trọ Nhữ Ninh, có phải ngươi bỏ thuốc cho Cáp Tát Nhĩ không?” Con người của Lý Kiều hoảng loạn, như là không muốn nhắc tới vấn đề này

Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, “Không muốn sống nữa à?” “Muốn, ta muốn!” Lý Kiều vội vã nói, “Phải, khi đó ta thích chàng, ta thấy chàng anh tuấn như thế, còn yêu thương tỷ tỷ của ta như thế nên ta ghen, ta ghét, ngày nào tim gan ta cũng cồn cào khó chịu

Hạ Sở, ta không muốn, ta đã đấu tranh rất lâu.” Tạm dừng một chút, ả ta nuốt nước bọt, giọng nói cũng thấp xuống, “Ta không chỉ bỏ thuốc cho chàng mà còn bỏ thuốc cả cho tỷ ta nữa

Khi đó, tỷ của ta rất chiều chuộng ta nên cho ta9hết trang sức mà nương để lại

Ta lấy chúng mua chuộc tiểu nhị của quán, nhờ gã nghĩ cách mua thuốc từ Túy m Lẩu

Ta bỏ thuốc để tỷ của ta ngủ say..

Sau đó ta..

ta..

bỏ thuốc..

thuốc đó vào rượu của Sa Mạc.” Hạ Sơ Thất truy vấn, “Thuốc gì?” Lý Kiều cắn môi dưới, cố che giấu sự khủng hoảng trong lòng, “Thuốc mê..

còn có cả xuân dược.” Hạ Sơ Thất nghi ngờ, nhướng mày, “Vậy tại sao y lại chẳng nhớ một chút nào?” Theo hiểu biết của nàng, mặc dù là trúng xuân dược thì sao có thể không biết cả việc mình làm với người khác chứ? Như chuyện của Yển Nhị Quỷ với Tử Nguyệt công chúa chẳng hạn, chẳng phải Yến Nhi Quỷ vẫn nhớ đó sao? Lý Kiều rũ mắt, ấp úng đáp: “Là bởi6vì thuốc mê..

làm chàng bị ngất..


nên chàng mới không biết

Là ta..

ta tự mình..

tới

Nhưng chàng đã trúng xuân dược, mặc dù không muốn thì cũng..

cũng thân bất do kỷ.”

Hạ Sơ Thất thở dài một tiếng, chống đầu gối ngồi dậy

“Ngươi mới mười bốn tuổi đã tàn nhẫn như vậy rồi sao? Lý Kiểu, ta không thể không bội phục ngươi.” Nhìn nàng định xoay người rời đi, trong mắt Lý Kiểu hiện lên vẻ sợ hãi, bò tới.

“Biểu muội, muội phải cứu ta chứ? Muội đã nói rồi mà.”

Hạ Sơ Thất quay đầu lại, cười với nàng ta: “Nếu người chưa từng làm bậy với Sa Mạc thì có khi ta sẽ thật sự cầu xin cho ngươi, hơn nữa biểu tỷ người biết thì cũng sẽ không hận người như thế, người thật sự có thể thoát chết

Nhưng ngươi đã làm0bẩn y, hủy hoại một mối nhân duyên, bình sinh ta ghét nhất những chuyện dơ bẩn như thế này

Lý Kiều, người làm ta quá ghê tởm, thế nên, tự cầu nhiều phúc đi.”

Nàng đi nhanh ra ngoài, Lý Kiểu che lại miệng vết thương, sắc mặt xám trắng.

Bò lên trước hai bước, nàng ta há miệng thở dốc, muốn gọi Hạ Sơ Thất lại.

Nhưng rất nhanh, nàng ta dừng lại

Không, không thể nói

Hạ Sở là một kẻ lừa đảo, dù sao nàng ta cũng sẽ chết thôi


Thay vì giải thoát cho bọn họ thì sao không làm cho bọn họ đau khổ cả đời chứ? Hạ Sơ Thất lẳng lặng đứng bên ngoài chuồng ngựa, đợi một lát, không nghe thấy Lý Kiều gọi mình thì thất vọng thở dài một tiếng

Xem ra việc này không phải là giả rồi

Đáng7tiếc, thật sự đáng tiếc, chẳng khác nào miếng thịt tươi từng bị ruồi nhặng bu vào vậy

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Hạ Sơ Thất liền cùng Giáp Nhất khiêng bao lớn bao nhỏ lên đường.

Sức khỏe của Lý Mạc còn chưa hồi phục nên không ra tiễn nàng được.

Nhưng Cáp Tát Nhi và Ô Nhân Tiêu Tiêu đều tới, dẫn theo một đám tướng sĩ mặc khôi giáp Bắc Địch, hai huynh muội đứng trên sườn dốc ngày hôm qua còn thẩm máu tươi của Lý Kiều

Mặt mày Cáp Tát Nhĩ oai hùng, chỉ là thương thể chữa lành nên dáng vẻ xác ướp nhìn thực sự rất buồn cười

Ô Nhân Tiêu Tiêu thì mặc áo lông cáo đáng yêu, tuyết trắng chiếu lên người nàng ta, không phù hoa xinh đẹp động lòng, nhưng mái tóc dài bay lên trong gió khiến nàng ta chẳng khác nào một đóa hoa tuyết liên lặng lẽ nở trên sườn núi, lặng lẽ khắc vào trong lòng người ta như gió nhẹ mây vần.

Nàng ta giơ cao tay, ra sức vẫy, “Sở Thất, rất vui khi được quen ngươi, lần tới gặp mặt đừng lừa bạc của ta nữa nhé.”

Hạ Sơ Thất mỉm cười quay đầu lại, cũng vẫy tay chào nàng ta

“Cáp Tát Nhĩ, đối xử với biểu tỷ của ta cho tốt đấy.”

“Ô Nhân Tiếu Tiếu, hẹn gặp lại.”

Dõi mắt nhìn ra xa, khuôn mặt của bọn họ dần trở nên mơ hồ, nàng thấp giọng nói một câu, “Không lừa bạc của người mới là lạ”, nhưng chắc chắn là ô Nhân Tiểu Tiểu không nghe thấy được

Mà giờ phút này nàng cũng hoàn toàn không ngờ rằng, ngày bọn họ gặp lại lại trong trường hợp như thế

Cảnh đời đổi dời, bãi bể hóa nương dâu, nhớ lại ngày hôm nay rồi bừng tỉnh giấc mộng

“Chuyện này thu hoạch thật phong phú.”

Nàng cười tủm tỉm dùng đầu ngón tay tính toán vàng bạc châu máu mình thu được.


Giáp Nhất đáp, “Phải, thu hoạch của người mà ta phải công.” Nhìn tay nải treo trên lưng ngựa và trên lưng y, Hạ Sơ Thất nở nụ cười xán lạn, “Nếu không phải gấp gáp quay về, ta nhất định sẽ nghĩ cách kiếm thêm một chút

Chỗ đó là nơi ở của Cáp Tát Nhĩ, còn có không ít bảo bối mới đúng.”

“Tiền nhiều thì có tác dụng gì chứ, cả đời người có tiêu hết được không?” Hạ Sơ Thất cười hì, “Cho dù có không tiêu hết thì cũng an nhàn.” “Người chết rồi, tiền không mang theo được, ấm ức biết bao.” “Này này này, còn phải ăn Tết, cái gì mà chết với không chết chứ hả? Mau nhổ nước bọt đi.”

Thấy Giáp Nhất không phản ứng, Hạ Sơ Thất nhìn chân trời trắng xóa, nhớ tới Triệu Thập Cửu, lại chậm rãi nói: “Triệu Thập Cửu nói, tai họa thì tồn tại ngàn năm, ta chính là tai họa, tin ta đi, ta nhất định có thể sống được tới ngày vàng bạc chất đầy phòng mới thôi.”

Giáp Nhất khinh bỉ vỗ ngựa, “Cha...”

Đi suốt một ngày, ngựa phi không dừng vó, cuối cùng khi chân trời chuẩn bị chìm vào bóng tối thì hai người cũng chạy tới doanh địa quân Đại Yến trú đóng ở Tích Lâm Quách Lặc, con ngựa dưới thân mệt đến mức chân đá thẳng liên tục

Nhưng không ngờ, ở cửa doanh trại, cờ chữ “Tấn” của Triệu Tồn không thấy đâu cả, chỉ có mấy cột cờ trụi lủi dựng đứng, giống như đang kể rõ nơi này trước đây không lâu đã xảy ra chuyện.

Hạ Sơ Thất híp mắt, nhìn thoáng qua Giáp Nhất, “Chẳng lẽ muộn rồi?”

Giáp Nhất gật đầu, “Không muộn.”

Hạ Sơ Thất không do dự, thúc ngựa đi vào cửa doanh không khép kín, phát hiện bên ngoài không có lính gác, nhưng ở bên trong, toàn bộ giáo trường được ánh đuốc thắp sáng trưng, tiếng người truyền ra ồn ào, loạn như một nồi cháo.

Đại doanh Mạc Bắc, ngoài năm vạn quân do Triệu Tôn mang đi thì nơi này còn gần mười vạn quân ở lại đóng giữ, mười vạn người mà ầm ĩ lên thì có thể tưởng tượng được hiệu quả thế nào rồi đấy

Hạ Sơ Thất thúc ngựa đi vào, không thấy phó tướng của Triệu Tổn trong đám người, nhưng lại thấy mấy người Lão Mạnh, Tiểu Nhị và Tiểu Lục đang cố gắng giải thích gì đó với người ta

Ánh mắt nàng sáng lên, hô to “Lão Mạnh!”.

Thấy nàng trở lại, Lão Mạnh vội vã xông ra khỏi đám người, Tiểu Nhị và Tiểu Lục cũng đi qua theo, ai nấy đều tranh nhau nói, lại bị Lão Mạnh quát “Câm miệng”, đành ấm ức đứng sang một bên

Sau đó, Lão Mạnh thở hổn hển nói: “Tiểu Tề, ngươi trở về thì tốt rồi, đã xảy ra chuyện lớn.”

Hạ Sơ Thất nhảy xuống ngựa, “Đừng nóng vội, thúc cứ từ từ nói xem nào.”

Lão Mạnh quay đầu nhìn về phía đám đông chen chúc trong vùng lửa rực sáng, lớn tiếng nói: “Hôm nay, trong doanh có mấy tướng sĩ ngầm bàn tán, đều nói Tấn vương cấu kết với Bắc Địch, thông đồng với địch phản quốc, lần này mượn cớ rời đi chắc chắn là chạy trốn

Bây giờ trong doanh thiếu cả thức ăn và quần áo, cứ tiếp tục chờ đợi thế này, sợ là mọi người sẽ chết đói mất

Bọn họ đang cổ động mọi người cùng rời khỏi Mạc Bắc, tới nhờ cậy Ngụy quốc công.”

Thần sắc Hạ Sơ Thất ngưng đọng, cười lạnh hỏi, “Sau đó thì sao?”


Lão Mạnh đáp: “Sau đó Lý tham tưởng được bẩm báo liền bắt người lại, trừng trị mấy binh sĩ nói xấu Tấn vương, mỗi người bị đánh hai mươi quấn côn

Chuyện ầm ĩ lên, có rất nhiều người không phục, thậm chí có tướng tá đi đầu nói là chứng cứ Tấn vương thông đồng với địch rất rõ ràng, toàn bộ người Đại Yến đều biết, chỉ có huynh đệ trong doanh chúng ta là không biết gì thôi..

Bọn họ cấu kết lại cùng đánh Lý tham tướng.” Nhìn đám người đang cãi cọ ầm ĩ, Hạ Sơ Thất mím môi

“Tình hình hiện tại thế nào rồi?”

“Giờ trong doanh chia làm ba phe, một phe là bảo Tần, một phe phản Tấn, còn phe cuối cùng trung lập chờ theo dõi.” Nói tới đây, ánh mắt Lão Mạnh hơi lập lòe, nhìn Giáp Nhất đứng ở bên cạnh nàng, đè thấp giọng nói, “Tiểu Tế, việc này rất không bình thường, như là có người cố ý gây sự vậy

Nói thật cho ngươi biết, hơn một năm trước, đại doanh ngoài kinh thành đã từng phát sinh sự kiện binh biển

Khi đó ta chỉ là tiểu kỳ, không bị ảnh hưởng gì, nhưng theo ta được biết, đại bộ phận tướng tá Kim Vệ Quân đã thay đổi..

Tình hình hiện giờ..

rất bất lợi với Tấn vương.”

Chuyện binh biển, sao Hạ Sơ Thất có thể không biết chứ?

Lúc đó, Hạ Đình Đức khiêu khích tướng sĩ dưới trướng Triệu Tôn tại hành doanh ngoài kinh thành, khiến cho tướng sĩ bất ngờ làm phản

Triệu Tôn rơi vào đường cùng, dùng việc điều đình sự kiện binh biển để áp để Hồng Thái Để thu lại ý chỉ chỉ hôn A Mộc Nhĩ cho hắn làm trắc phi lại mất đi quyền điều binh và quyền khống chế tướng tá trong Kim Vệ Quần, tùy ý để Hồng Thái Để mượn sự kiện kinh biển này để điều chỉnh Kim Vệ Quân trên quy mô lớn.

Liếc nhìn Lão Mạnh một cái, nàng cưới hỏi, “Vậy Lão Mạnh, bọn thúc theo phái nào?” Lão Mạnh sửng sốt, ông ta là lão binh, biết câu trả lời này rất quan trọng, không chỉ là vấn đề phái bảo Tấn hay phản Tấn, là còn liên quan tới việc đứng về phe nào trên triều đình

Liếc nhìn Tiểu Nhị và Tiểu Lục đang đứng ngẩn ra bên cạnh, ông ta lại nhìn và mắt Hạ Sơ Thất, cực kỳ nghiêm túc trả lời nàng

“Tiểu Tề, nếu không có ngươi, ta chỉ là phái trung lập, thần tiên ở trên đánh nhau, không liên quan gì tới người phàm bọn ta

Giết và giết, liên quan gì ta chứ? Nhưng có ngươi, ta và Tiểu Nhị, Tiểu Lục đều theo phái Tiểu Tề.” Nhảy xuống ngựa, Hạ Sơ Thất đập mạnh vào cánh tay Lão Mạnh, cảm động

“Chiến hữu, có những lời này của thúc là đủ rồi.”

Dứt lời, nàng nhìn về phía nơi xa, “Các huynh đệ đội đặc nhiệm Gai Đỏ đâu?”

Đội đặc nhiệm Gai Đỏ là đội ngũ do Hạ Sơ Thất tự mình dẫn dắt dưới sự cho phép của Triệu Tôn, có được trang bị hỏa khí tiên tiến nhất trong quân, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của Hạ Sơ Thất

Lúc này, nàng cần tới bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận