Hạ Sơ Thất thấy lạnh hết sống lưng
Trong lòng nàng thầm nghĩ, nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này nàng chắc chắn sẽ bị Giáp Nhất đâm thành một cái đồng hồ cát
Tốc độ của Giáp Nhất cực kỳ nhanh.
Nhưng Đông Phương Thanh Huyền cũng rất nhanh.
Hắn tay người xuống ngựa, hai người cứ như chạy đua, ai nấy cũng đều chạy về phía nàng
Nhưng Hạ Sơ Thất lại chạy về phía Đông Phương Thanh Huyền, khi Giáp Nhất chạy tới, chỉ có thể túm được chiếc mũ của nàng
Hắn ta siết chặt tay, kéo tóc nàng, một mái tóc dài đen như mực tung bay trên nền tuyết trắng, những người nàng lại nhanh như thỏ nhảy tót ra2sau lưng Đông Phương Thanh Huyền,
“Ông chủ Giáp, người về đi.” Giáp Nhất dừng bước, không nhìn nàng mà chỉ nhìn Đông Phương Thanh Huyền, trên mặt hiếm khi xuất hiện biểu cảm phẫn nộ và bực bội, ánh mắt nguy hiểm như thể đang nhìn kẻ thù.
“Ngươi thả nàng ấy ra.” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, chắn trước mặt Hạ Sơ Thất, nụ cười yêu mì kia, trên cánh đồng tuyết bao la này tựa như một loại rượu cực phẩm làm say lòng người, từng cử chỉ từng nụ cười đểu mang theo ánh sáng hoa lệ lộng lẫy
“Nếu bốn tọa không thả thì sao?” Giáp Nhất không trả lời, chỉ từ từ rút đao, nắm trong tay, đối diện9với hắn, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, cứ như người trước mặt hắn ta là một tên tiểu tử nhãi nhép chứ không hề biết đó là Đại đô đốc Cẩm Y Vệ nổi danh độc ác
Hắn ta từ từ bước đến gần, trong cơn mưa tuyết giăng kín bầu trời, dáng vẻ của hắn ta cực kỳ hung ác, đó là vẻ hung ác Hạ Sơ Thất chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Ngươi qua đây.”
Hắn ta nói với Hạ Sơ Thất.
Sống chung vài ngày qua, Hạ Sơ Thất chưa thấy hắn ta tức giận bao giờ
Giờ đây khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo kia, nàng không dám nhìn, ngoảnh mặt đi, tim đập thình thịch liên hồi, cảm thấy6rất bất an
Nhưng vì quá nóng lòng muốn đi m Sơn gặp Triệu Thập Cửu, nàng chẳng thể nghe theo lời hắn ta được.
“Ông chủ Giáp, xin lỗi nhé, ngươi mau về nghỉ ngơi đi
Ta với Đại đô đốc là bạn bè, Cẩm Y Vệ của hắn có nhiều người, ta sẽ không gặp nguy hiểm đầu, ngươi cứ yên tâm
Đợi gặp được Triệu Thập Cửu rồi, ta sẽ nói với hắn, là do ta tự ý chạy đi, không liên quan đến người, hắn chắc chắn sẽ không trách tội ngươi đâu.”
“Hạ Sở, qua đấy!”
Giọng của hắn ta rất lạnh lùng, gọi thẳng tên nàng, mang theo cơn tức giận và phẫn nộ
Hạ Sơ Thất nghe thấy mà tim như thắt lại,0tựa như có một tiếng chuông đến từ một thế giới khác, “đinh” một tiếng, gõ vào tai nàng, lại tựa như cỏ nước sinh trưởng trong dòng chảy của thời gian, chủng quấn lấy tim nàng với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Sao người lại biết tên của ta?”
Hắn ta trừng mắt với nàng, “Những ngày qua ta còn nghe ít à?”
“B”, Hạ Sơ Thất bừng tỉnh, mềm giọng xuống, nhưng thần sắc lại cực kỳ kiên định.
“Ta đi m Sơn, ngươi không ngăn cản được ta đâu.”
“cả gan làm loạn!” Giáp Nhất hừ một tiếng, bỗng nhiên xoay lại nhìn Đông Phương Thanh Huyền, giọng nói khàn khàn, dáng vẻ lạnh lùng tàn bạo, giống hệt như một âm hồn chui ra7từ trong đống xác chết, mang theo nỗi hận thù lạ lùng
“Nếu như người quan tâm đến sự sống chết của nàng ấy, thì không nên kéo nàng ấy vào nguy hiểm!” Dưới mũ giáp vàng, trên khuôn mặt hoàn mỹ của Đông Phương Thanh Huyền, vẫn nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói kia, biểu cảm kia, chẳng hề ngoa khi dùng “quốc sắc thiên hương” để hình dung
“Bổn tọa sẽ bảo vệ nàng ấy an toàn.” Vừa dứt lời, cổng quân doanh đã có động tĩnh.
Một đám tướng sĩ Kim Vệ Quân mang đao giương cung, chạy về phía này.
Đi cùng với họ còn có người của đội chữ Giáp.
Giáp Nhất không xoay đầu lại, hắn ta chỉ nhìn Đông Phương Thanh Huyền, giơ cánh tay lên
“Chuẩn bị cung tiễn!” Trong tiếng bước chân đạp tuyết “xộp xốp”, một đám người giương cung nhắm thẳng về phía Đông Phương Thanh Huyền
Đồng thời, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng
Số người chạy ra từ phía cổng quân doanh càng ngày càng nhiều, trên cánh đồng tuyết mênh mông, tư thế giương cung bạt kiếm, tiếng hét chọc thủng bầu trời, hai bên dường như sắp lao đầu vào nhau
“Ha ha!” Đông Phương Thanh Huyền cười, “Đều là người nhà, cần gì phải động binh đao chứ?” Giáp Nhất nhướng mày, quát lên, “Còn không thả người, đừng trách ta không khách sáo.” Đông Phương Thanh Huyền vẫn mỉm cười, tính tình vẫn dễ chịu như trước đây
“Là nàng ấy muốn đi cùng với ta, ngươi không hiểu à?” Giáp Nhất cử động yết hầu, từ từ hạ tay xuống
Hạ Sơ Thất biết, chỉ cần hắn ta hạ lệnh, họ sẽ không thể nào đi được
Với số người bên phía Đông Phương Thanh Huyền lúc này, nếu hai bên đầu với nhau, thì họ vốn chẳng phải là đối thủ của đội chữ Giáp.
Nàng nhìn Giáp Nhất đầy áy náy, rồi xoay người, kéo tay áo của Đông Phương Thanh Huyền, nói nhỏ: “Mau chạy đi, đừng lề mề nữa
Có ta ở đây, họ sẽ không bắn đâu.”
“Được.”
Đông Phương Thanh Huyền cười, thong thả kéo nàng lên ngựa rồi thúc cương chạy đi.
“Cha...”
Ngựa của Cẩm Y Vệ đều là ngựa thượng hạng
Móng ngựa tung bay làm tuyết trên đất bắn lên tung tóe, tốc độ nhanh như gió, chớp mắt đã chạy được vài trượng
Giáp Nhất siết chặt chiếc mũ trong tay, quát lên
“Đợi ta!”
Hạ Sơ Thất xoay đầu lại nhìn hắn ta, lúc này đã càng ngày càng xa, tuy không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn ta nhưng lại có thể tưởng tượng ra nỗi thất vọng và buồn bã của hắn ta lúc này
Nàng cứ xoay đầu lại như thế, cổ cứng đờ, trong lòng buồn bực khó chịu, sống mũi bỗng nhiên cay xè, gào lên.
“Ông chủ Giáp, nhớ chăm sóc Đại Mã Tiểu Mã giúp ta!”
Gió bắc rét buốt như lưỡi dao cắt vào mặt, nàng không có mũ, mái tóc dài tung bay cứ phẩy vào mặt Đông Phương Thanh Huyền
Ngựa chạy rất nhanh, nàng bị gió thổi cứng đờ, cả người lạnh run lên, nhưng trong lòng lại chẳng hề thấy do dự một chút nào.
Một chiếc áo choàng mang theo hơi ấm và mùi thơm bọc lấy nàng.
Nàng giật mình, hồi thần lại, nhìn người đàn ông sau lưng.
“Cảm ơn
Ngươi không lạnh à?”
Đông Phương Thanh Huyền cười tủm tỉm, ngữ điệu hơi mỉa mai, “Hơn một năm không gặp, không ngờ Thất tiểu thư lại biết quan tâm người khác
Bốn tọa tưởng nàng sẽ không để ý tới mới đúng chứ?”
Hạ Sơ Thất hơi sững sờ
Ý gì đây? Sao nghe lại hơi có vẻ oán giận thế này? Đầu óc nàng lúc này đang rất hỗn loạn, không có sức ba hoa trêu ghẹo hắn ta, chỉ vừa suy nghĩ về chuyện m Sơn, vừa cười nói, “Đại đồ độc quyền cao chức trọng, chắc không thiếu ai quan tâm đâu nhỉ?” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, vòng một tay qua người nàng ghìm chặt cương ngựa, đôi mắt nhìn thẳng về phía cánh đồng tuyết trong đêm, nhưng không có thêm bất kỳ động tác nào, hắn ta im lặng một lúc lâu
Trong lúc yên lặng, tiếng gió càng thêm lạnh lùng
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy hắn nói, “Sao nàng không hỏi ta, vì sao lại đến Mạc Bắc?”
“Trước đây ta đã hỏi rồi.”
“Hỏi lại lần nữa.”
Vẻ mặt của Hạ Sơ Thất vốn đã ảm đạm, nghe Đông Phương Thanh Huyền nói thế, nàng bỗng nghĩ ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn hắn ta, “Hiểu rồi, Đại đô đốc nhận được tin, biết Hà Thừa An mang theo một chỉ của hoàng thái tôn đến Mạc Bắc, có thể sẽ gây bất lợi cho ta, nên mới đi theo đến đây?”
“Vì sao bổn tọa lại phải lo lắng cho nàng?” “Không sợ giá trị to lớn trên người ta bị người khác đào đi mất?” Đông Phương Thanh Huyền không trả lời, cũng chẳng cười nhạo như thường lệ
Hạ Sơ Thất tưởng rằng hắn lười lên tiếng, nên cũng ngậm miệng lại
Tóm lại nàng cũng chẳng quan tâm vì sao hắn ta lại đến, nàng có thể thuận lợi đến được m Sơn hay không mới là việc quan trọng nhất
Nhìn cánh đồng tuyết mênh mông bất tận, nàng im lặng một lúc lâu
Không ngờ, chợt có một tiếng nói vang lên sau tai
“Ta chỉ vì nhớ nàng thôi.”
Ngỡ như bị sét đánh, sống lưng Hạ Sơ Thất cứng đờ, chuyện cũ như mưa tên ùn ùn kéo đến, xẻ thủng bầu trời, từng cây từng cây ghim thẳng vào tim nàng
Ở miệng hồ lô ngoài thành Kiến Bình, ánh sáng đỏ lúc Đông Phương Thanh Huyền tay người xuống bao trùm lấy đầu óc, con tim nàng hơi loạn nhịp, đang nghĩ xem phải làm thế nào mới hóa giải ngượng ngùng thì bỗng nghe thấy hắn ta bật cười.
“Vì bảo vật, bảo vật đủ để lật đổ một quốc gia.” Con tim giật thót, Hạ Sơ Thất nhớ đến lời của sứ thần Ngột Lương Hân.
“Quả nhiên có thứ này.”
Đông Phương Thanh Huyền cười, “Khi phụ thân nàng chiến đấu ở Ấm Sơn đã chôn một lượng lớn bảo vật, nhưng những năm qua, vô số người đến tìm đều mất tăm mất tích.” Nói xong hắn dừng lại, nở một nụ cười mỉa mai, “Nàng nghĩ vì sao bệ hạ nhất quyết bắt nàng làm chính thể của hoàng thái tôn, chỉ bởi vì nàng là nữ nhi của Ngụy quốc cống, chỉ bởi vì nàng là mệnh phượng như lời đồn? Nàng nghĩ Ngụy quốc công không bảo vệ cháu trai, mà lại dùng kim bài miễn tử bảo vệ nàng, là vì ông ta yêu thương nàng nhất ư? Nàng nghĩ bệ hạ xử tử cha nàng, chỉ vì e sợ quyển thể của ông ấy ư?”
Cứ như có một chiếc hộp bí mật vốn bị đóng đã lâu, nay sắp được mở ra, Hạ Sơ Thất thẩm thấy kinh hãi.
“Thế thì vì sao?”
Đông Phương Thanh Huyền cười hững hờ, dưới màn tuyết trắng, mắt phượng lóe sáng.
“Nàng sẽ biết thôi.”
Hạ Sơ Thất không hiểu được mắt xích bên trong, cảm thấy bứt rứt khó chịu
Nhưng tính tình của Đông Phương Thanh Huyền lại cực kỳ tốt, cho dù nàng có mắng chửi thế nào, hắn cũng chẳng hề chấp nhất, khiến nàng không kiếm chế được lửa giận, cười lạnh hỏi hắn ta.