“Cha!”
“Còn không lui xuống!” Quát lớn với gã xong, Hạ Đình Đức lại cười cung kính với Triệu Tôn, “Điện hạ, khuyển tử vô lễ, thật sự đã đắc tội rồi
Điện hạ đừng so đo với nó nhé
Những lời của khuyên tử cũng không phải không có lý, nếu điện hạ ngài muốn người thì lão phu nào dám không vâng theo? Chỉ là nếu vì người khác thì dường như có chút không thể nào nói nổi.”
Triệu Tôn lười nhác nhìn gã ta, chậm rãi đáp: “Ngụy quốc công, tuy Đại Yến ta và Ngột Lương Hãn có thù, nhưng nhân duyên trên đời này tuyệt đối không có chuyện ép mua ép bán
Vì không để tổn hại tới uy nghi2của Thiên triều ta, không bằng để Thác Ả công chúa tự lựa chọn thì hơn nhỉ?”
Thác Ả hơi kinh hãi, tuy rằng thất vọng khi thấy Triệu Tôn không cần mình, nhưng nghe cũng hiểu là hắn đang nói giúp nên lập tức đi trước một bước, trước khi những người khác mở miệng thì đã nhìn Hạ Đình Đức, dùng tiếng Hán ngắc ngữ nói: “Tấn vương điện hạ nói rất có lý
Nam Yến tự xưng là Thiên triều thượng quốc, chẳng lẽ thật sự muốn làm khó một nữ tử hay sao?”
“Cái này.” Hạ Đình Đức khẽ ho một tiếng, cười cực kỳ khó xử, “Nểu tham tướng của điện hạ cũng coi trọng Thác Á như khuyển tử,9lão phu cũng không có lý nào không cho điện hạ mặt mũi
Chỉ là mọi việc luôn cần sự công bằng, lúc trước lão phu giam Đại thế tử của Ngột Lương Hãn đã coi như kết thù hận với Ngột Lương Hãn rồi, nếu để Thác Á tự lựa chọn thì có vẻ bất công với khuyên tử quá.” Tạm dừng một chút, gã lại nhìn về phía mọi người bên dưới, “Không bằng thế này đi, dù sao nhàn rỗi uống rượu cũng nhàm chán, lão phu có một đề nghị, coi như là để giúp mọi người tỉnh rượu tiêu thực.”
Mọi người hứng thú, sôi nổi nói: “Mời Ngụy quốc công nói rõ xem.”
Hạ Đình Đức nói: “Lão phu6và điện hạ cùng phát ra một người, lấy hai chiếc quần kỳ trong doanh làm mốc, ai cướp được cờ trong tay đối phương trước thì Thác Á sẽ thuộc về người đó, thế nào?” Lời đề nghị này rất công bằng
Nhưng mọi người đều biết, cờ không chỉ đại diện cho mặt mũi của một người, mà còn đại diện cho thể diện của cả một đội quân
Thắng bại không chỉ đơn giản là một người phụ nữ như Thác Á, mà đó là uy nghi của hai quân.
Triệu Tôn khẽ ngước nhìn, hờ hững đáp: “Cũng được.”
Thời tiết ở Ấm Sơn hiện tại đang có tuyết rất lớn, nước đóng thành bằng.
Đối với trận “tỷ thí đoạt mỹ” kế0tiếp, dường như mọi người đều rất có hứng thú, mà người hai phe đều xoa tay, nóng lòng muốn thử, muốn đại diện phe mình ra tỷ thí
Hạ Đình Đức như đã có định liệu từ trước, phái ra thuộc hạ bên mình là đệ nhất thị vệ Chung Phi - người có biệt danh “Diều hâu sắt”, sau đó nhìn Triệu Tôn, cười vui vẻ.
“Lão phu nghe nói dưới trướng của Tấn vương có rất nhiều nhân tài, thậm chí còn có cả Võ Trạng Nguyên do bệ hạ khâm điểm, nghĩ chắc hôm nay có thể được mở rộng tầm mắt rồi
Có điều, mong rằng hãy ra tay lưu tình một chút, người của lão phu ở đây không7phải cao thủ như Trần thị vệ trưởng đâu.” Lời này đầy hàm ý sâu xa, mùi khích tướng rất rõ ràng
Ánh mắt mọi người đều dồn hết cả về phía Triệu Tôn, còn cả Trần Cảnh vẫn luôn không có động tĩnh gì bên cạnh hắn, muốn xem liệu cuối cùng Triệu Tôn có phái Trần Cảnh ra tay hay không
Nhưng hắn lại chẳng hề bị khó xử, trong gió lạnh điên cuồng giữa đêm đông, áo bào hơi đong đưa, áo giáp màu đen như ánh lên vẻ sắc lạnh, tư thái cao ngạo, lạnh lùng, ung dung, cái thế vô song.
“Bính Nhất.” Hắn gọi
Mọi người kinh ngạc, Bính Nhất cũng sửng sốt, đứng lên, “Có thuộc hạ.” Triệu Tổn thản nhiên, dường như không thèm để ý tới kết quả tỷ thí
“Ngươi tiếp với chung đại nhân vài chiếu đi.”
Bính Nhất rũ mắt, ốm quyền chắp tay, “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
Thanh danh của “Diều hâu sắt” Chung Phi rất vang, còn trong mắt mọi người, Bính Nhất lại là một người chẳng có tiếng tăm gì, ai nấy đều chờ mong kết quả tỷ thí, vừa bắt đầu bàn tán vừa theo dòng người đi tới giáo trường
Hạ Sơ Thất đi bên cạnh Triệu Tôn, lúc trước có uống vài chén rượu, lúc ở trong lều thì thấy nóng người, bây giờ vừa ra khỏi trướng, gặp phải gió đông thì lại thấy hơi lạnh
Nhưng nghĩ tới lão cáo già xảo quyệt Hạ Đình Đức, nàng lại càng nóng lòng hơn.
“Biết rõ là lão cố ý khích chàng chính là vì không cho Trần Cảnh xuất chiến, vì sao chàng còn cố tình muốn rơi vào bẫy của lão chứ?” Góc áo Triệu Tôn bay phần phật trong gió, thần sắc bình tĩnh như mặt hồ không một gợn sóng
“Bính Nhất cũng được, A Thất yên tâm.” Công phu của Bính Nhất thể nào, Hạ Sơ Thất không biết, nhưng Hạ Đình Đức là kẻ xấu xa, từ xưa đến giờ đều rất độc ác
Nếu gã đã nói ra phương pháp tỷ thí thì chắc chắn là có lòng tin rất lớn
Có điều, nếu Triệu Tôn đã nói như thế, nàng cũng không tiện phản bác lại quyết định của hắn nữa
Nàng ôm lấy hai tay, đổi đề tài.
“Triệu Thập Cửu, ta thấy hơi lạnh.” Bước chân của Triệu Tổn hơi dừng lại, hắn nhíu mày nhìn nàng, đang định cởi áo choàng trên người thì lại bị Hạ Sơ Thất ngăn lại, như cố ý muốn trêu đùa hắn, mím môi, khẽ nói, “Chàng ôm ta thì ta sẽ không lạnh nữa.” Ở trước mặt bao nhiều người, lại còn trong hoàn cảnh nghiêm túc thế này, tất nhiên Triệu Tổn sẽ không ôm nàng rồi, thậm chí còn không tiện làm ra hành động quá thân mật, “A Thất...” Thấy dáng vẻ lúng túng đẩy vô tội của hắn, nàng thấp giọng cười.
Từ khi nàng bắt đầu quen biết Triệu Tôn thì thấy hắn là một người đàn ông hơi xa cách, sau đó khi hai người cực kỳ quen thuộc với nhau rồi thì cũng chỉ khi có hai người hắn mới là “cầm thú”, còn ở trước mặt người khác, hắn vẫn là một kẻ quân tử, một người đàn ông cổ hủ đến cực điểm
Chỉ cần không phải lúc bốc đồng thì bảo hắn ôm một chút còn khó hơn giết hẳn.
Nhưng chịu thôi, nàng lại thích cái giọng này của hắn
Rõ ràng là một người đàn ông cực kỳ khôn khéo, cực kỳ mưu mô, nhưng trong vấn đề liên quan tới phụ nữ, thực ra hắn lại có một chút ngốc nghếch, khờ đến vô cùng thật thà, cực ấm lòng
Nàng mím môi, cũng không đùa hắn nữa, đưa tay giúp hắn chỉnh lại áo choàng
“Bên ngoài lạnh, chàng đưa ta mặc rồi thì chàng chịu làm sao được chứ? Thôi, ta về trướng thay quần áo trước đây.” Triệu Tôn thở phào một hơi, “Ừ.” Hạ Sơ Thất thấy hắn như trút được gánh nặng thì méo miệng, đen mặt không vui.
“Ta thấy hơi buồn ngủ, ở trong lều ấm áp, có lẽ ta sẽ không ra nữa.” “Cũng được, nàng nghỉ ngơi sớm đi.” Hạ Sơ Thất vốn dĩ là một kẻ thích xem náo nhiệt nhất, nhưng uống vào mấy chén rượu đã có cảm giác say, giờ lại bị nhiễm gió lạnh nên cảm thấy dạ dày không được dễ chịu cho lắm, đúng là không chịu nổi khí lạnh tháng Chạp này
Nàng ngáp một cái, gật đầu, “Được, vậy ta trở về ngủ đây.” Triệu Tồn nhìn nàng đầy thương xót, ánh mắt quan tâm, “Nàng cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ta thì có gì mà không yên tâm chứ, cho dù Bính Nhất có thua thì cũng chẳng phải ta gả cho Hạ Diễn cơ mà
Chỉ e là Tấn vương điện hạ ngài không yên tâm, một đại mỹ nhân như Thác Á lại bị con heo rừng gặm mất.” Nói đến đây, Hạ Sơ Thất lại hừ một tiếng thật mạnh đầy vẻ ghen tuông, cố ý đề giọng nói với hắn, “Ta di đây, không làm phiền mắt chàng nữa, dù sao chàng cũng cẩn thận một chút, đừng vì say mê viên minh châu của thảo nguyên mà không tìm được đường về nhà.”
Triệu Tôn cười như không cười kéo tay nàng.
“Gia không thích minh châu, gia chỉ thích con heo.”
Hạ Sơ Thất trừng mắt hung tợn với hắn, sau đó dẫn theo Giáp Nhất đi thẳng một mạch
Trên giáo trường, cờ “Ngụy” của Hạ Đình Đức và cờ “Tấn” của Triệu Tôn đứng sừng sững hai góc giáo trường
Giữa hai cờ là một khoảng cách rất dài
Binh Nhất và Chung Phi làm nghi thức xã giao khách sáo rồi bắt đầu bày trận thế
Người tới ta lui, đao kiếm va chạm vào nhau leng keng, tất nhiên không cần nói gì nhiều, ngay cả nhóm quần chúng đứng xem xung quanh, vốn dĩ đều biết Diều hâu sắt Chung Phi lợi hại, lại chẳng biết Bính Nhất là ai, vậy mà qua mấy chiều thức, tuy rằng rõ ràng là Chung Phi vẫn chiếm thế thượng phong nhưng cũng có thể thấy được tính nhất đối phó vô cùng thành thạo, rất có phong độ, ai nấy đều gật đầu, không khỏi lau mắt mà nhìn đám thị vệ luôn chẳng có gì nổi bật bên cạnh Tấn vương
“Dưới trướng tướng mạnh quả nhiên không có binh hèn.” “Một thị vệ bình thường mà công phu lại lợi hại đến thế sao?” “Chỉ là không biết công phu của Tấn vương thể nào nhỉ?” “Cái này thì thật khó nói, mọi người đều biết Đại đô đốc sâu không lường được, Trần Cảnh cũng chưa từng thua ai
Nhưng lão phu nhập ngũ đã nhiều năm, quả thật là chưa từng thấy Tấn vương đánh nhau sống chết với ai cả, không biết cụ thể thế nào.” “Nghĩ cũng biết là không kém rồi.” “Nghe nói mấy năm trước từng bại trong tay Đông Phương Đại đô đốc?” “Có thể thua ở trong tay Đại đô đốc, người còn sống đều không yêu.” “Lời này chẳng phải là Đại đô đốc có thể..
làm thịt điện hạ hay sao?”
Trong tiếng bàn tán khe khẽ của mọi người, bộ đồ đỏ của Đông Phương Thanh Huyền trong đêm đầy tuyết trắng trở thành điểm tươi đẹp bắt mắt mọi người nhất, nhưng nụ cười trên khóe môi hắn ta từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi
Còn Triệu Tôn lại mặc đồ đen như mực, giữa từng trận gió bấc gào thét, vẫn cứ đứng lẳng lặng trên giáo trường không nhúc nhích, giống như một cái cây lớn mọc trên tuyết, lạnh lùng, đĩnh bạt, coi những lời bàn tán kia như gió thoảng bên tai.
“Điện hạ, ai cũng bảo ngài thua ta, Thanh Huyền có nên giúp điện hạ vãn hồi danh dự không?” Triệu Tồn không quay đầu lại, “Từ xưa đến nay, cao thủ chân chính đều không lộ mình.” “Vậy ư..” Đông Phương Thanh Huyền khẽ cười, sóng mắt mê hoặc liếc nhìn hắn, lại thấp giọng nói: “Thuộc hạ của điện hạ tàng long ngọa hổ, mấy năm nay Thanh Huyền cũng coi như bỏ ra không ít tâm trí và sức lực, vậy mà cũng không biết địa vị của bọn họ.”
“Nếu chuyện gì cũng bị người biết thì chẳng phải bổn vương đã bị người quản chế rồi sao?” “Cho dù ta có biết hết tất cả mọi chuyện thì ta cũng không quản chế điện hạ được đâu, đúng chứ?” Đuổi mắt Triệu Tồn xếch lên, mắt đen khẽ híp, y như một con diều hâu mẹ che chở cho con
“Bổn vương khuyên ngươi, đừng có bày trò âm mưu với A Thất.” Đông Phương Thanh Huyền cười nhẹ: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu
Huống chi, chẳng phải giờ điện hạ cũng chỉ mới đang ở trên đường thăm dò, ai biết kết quả sẽ như thế nào chứ? Lỡ như giai nhân lại rơi vào lòng ta, Thanh Huyền cũng không thể từ chối được.” “Nếu ngươi dám có tâm tư này, bổn vương cũng rất vui lòng đứng nhìn người té ngã.”