Nhưng nàng biết, cho dù là hắn hay nàng, lúc này đều cần một chất xúc tác thích hợp để giúp nhau có niềm tin vượt qua những ngày trước khi chết
Mà kết hợp như vậy là một cách có thể trấn an linh hồn chân thật nhất
Nàng cần có sự mạnh mẽ như thể bổ khuyết, hắn cũng cần sự dịu dàng vùi lấp, cảm giác thỏa mãn về mặt tâm lý này vượt xa so với yêu cầu về mặt thể xác
Trời đất u ám
Không gian vắng lặng
Trong tình cảnh này, không biết thời gian đang trôi như thế nào.
Trong một không gian rộng lớn như thế này, chỉ có hai người bọn họ mà thôi
Không cần thẹn thùng, không cần áp lực, bọn họ có thể để2mặc cho linh hồn vui vẻ nhảy múa, để nhiệt huyết sôi trào chảy nhanh từ đầu đến chân
Nàng cuốn lấy hắn đẩy càn rỡ, hắn bừa bãi hưởng thụ năng, đây là một cuộc ái ân tới muộn, cũng là sự hiến dâng cho nhau chân thành nhất
Trước hiện tại, cho dù là hắn, hay là nàng, đều không ngờ rằng, ở trên đời này sẽ có một người có thế thân mật, khăng khít với mình như lúc này, từ linh hồn đến thể xác đểu giao hòa kín kẽ không một khe hở.
“A Thất.”
Khi thấy nàng nhíu chặt mày, hắn hơi chần chừ, cuối cùng vẫn khống chế được cơn động tình đang thúc giục mạnh mẽ mà cúi đầu xuống, mặc kệ mồ hôi lạnh đang9đổ từ trên trán mình xuống má nàng, mỗi hắn dán lên đôi mắt đang nhắm chặt của nàng
Vừa hôn, vừa cười khẽ.
“Mở mắt ra nào.”
“Làm gì?” Thân mình nàng run lên.
“Nhìn ta.”
“Không nhìn!”
“Nàng mà còn biết e thẹn sao?”
Có ý gì chứ hả? Hạ Sơ Thất đột nhiên mở bừng mắt, trừng hắn.
“Ngoan!” Hắn cúi đầu, hôn lên môi nàng.
Lần này, nàng không nhắm mắt lại nữa.
Phải, nhìn một lần sẽ ít đi một lần, nên quý trọng mới đúng.
Trong căn phòng đá dưới hoàng lăng, cơ quan bát quái, đình Uyên Ương, bách mị sinh, hết thảy, hết thảy đều dần biến mất trước mắt nàng
Nàng đau cũng vui sướng, cùng hắn dìu nhau lên đỉnh Vu Sơn phủ đầy mây mù, sớm đã vong tình
Cũng đúng lúc6này, nàng mới thật sự hiểu được, giữa nam và nữ có quá nhiều khác biệt
Dù hắn có yêu nàng thương nàng, nhưng trong chuyện này vẫn cứ mạnh bạo đi vào trực tiếp, gần như không cho nàng cơ hội thích ứng, cứ điên cuồng mà chiếm đoạt, sự mạnh mẽ đó, sự kịch liệt đó, sự dồn dập đó, dần dần đẩy nàng vào sâu trong cái lưới do hắn giăng ra.
Nhưng có tốt đẹp thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có ba ngày
Nghĩ đến thời hạn ba ngày, không biết là do đau quá, hay khổ sở quá, một giọt nước mắt nghịch ngợm của nàng không cẩn thận trượt từ trong hốc mắt ra ngoài.
“Sao nàng lại khóc?”
Mắt hắn đỏ đậm, khi cúi đầu0nhìn nàng thì thấy hơi đau lòng.
“Không có gì.”
“Ta làm nàng đau sao?” Nàng muốn nói, đúng thế đấy
Nhưng nàng sợ hắn lui bước nên không dám thừa nhận, chỉ biết cắn môi một cách mất tự nhiên, nàng tới gần hắn hơn, dán chặt vào người hắn như hiển tể bản thân mình, làm cả hai có thể cảm nhận rõ ràng hơn, trong nàng có hắn, hắn cũng có nàng, nàng muốn giao hết toàn bộ những gì mình có cho hắn
Bọn họ thân mật như thế, cho dù đây là bữa tiệc cuối cùng thì nàng vẫn vui sướng như điên, như uống mật ngọt.
Mây nghỉ mưa ngừng
Hắn ôm nàng rất lâu, cũng không tách ra khỏi nàng, hai tay như diều hâu quắp gà con, khóa7chặt nàng trong ngực để vàng không chạm vào nàng
Cả mặt mũi lẫn tại nàng đều đỏ ửng, y như một người mới tắm rửa xong, cả người mướt mát mồ hôi, vẫn còn đang ngẩn người nhớ lại giây phút điên cuồng lúc trước
“A Thất đang nghĩ gì thế?” Hắn vỗ mặt nàng
Hạ Sơ Thất nhăn mày, giống như đang tự hỏi cuộc sống và lý tưởng lớn lao gì, rồi chậm rì rì hỏi, “Triệu Thập Cửu, chàng nói trước kia chàng chưa từng làm bao giờ, tại sao lại hiểu nhiều thế?” Thường hắn vẫn luôn lạnh mặt, nhưng hôm nay lại dịu dàng không nói nên lời, giọng nói cũng khàn khàn khác xa ngày thường, đó là một loại thỏa mãn, giống như thở ra một hơi thật dài, “Phong nguyệt tâm kinh, cũng đâu phải là xem cho vui, gia đã sớm chờ thể hiện rồi.” “Cũng chẳng ra sao cả mà.” “...” Hắn giống như bị xương cá chặn ngang họng, Hạ Sơ Thất cười xùy chế nhạo, lại nghiêng đầu dựa vào vai hắn, cứ cảm thấy mình vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, không dám tin là mình và hẳn đã thật sự thành phu thê
“Này, còn một chuyện nữa.”
“Hử? Nói.” Trong giọng nói lười nhác của hắn tràn ngập thỏa mãn
Triệu Tôn ôm lấy nàng như một con gấu đang ôm lấy con mồi của mình, thân mình cao lớn của hắn so với vóc dáng nhỏ xinh của nàng thật sự đối lập quá rõ ràng.
“Hồi đi.”
Nghe hắn thúc giục, Hạ Sơ Thất tự hỏi một hồi, quay đầu nhìn hắn, cuối cùng hạ quyết tâm hỏi, “Chàng..
thì chàng..
thoải mái không?” Hắn hơi sửng sốt, nhếch môi lên, “Ừ” một tiếng.
“Ừ là có ý gì hả?”
Triệu Tôn xoay đầu nàng lại, gõ mạnh lên trán nàng một cái, khóe môi nhếch lên như cười như không, “Tiểu cô nương, nàng chẳng biết e thẹn là gì
Lời này mà sao nàng cũng hỏi được hả?” “Sao lại không thể hỏi chứ? Chẳng phải là phu thê sao?” Hắn híp mắt, cúi đầu, mối dán lên trán nàng
“Vậy gia hỏi nàng, có thấy sung sướng không?” Nàng bẹp miệng, tay đẩy bả vai hắn, “Miễn cưỡng cũng..
tàm tạm.”
“Hử? Sở Thất!”
Làm gì có người đàn ông nào chịu được đả kích” như thế chứ? Chỉ nghe thấy nàng kêu lên “ối chao”, bật cười khanh khánh, rất nhanh, lại cùng hắn quấn quýt, trong sương mờ khói tỏa, một loạt âm thanh ái muội lại vang lên
Không chỉ là tiếng cười mà còn như một loại thở than, một loại cuồng hoan trước cơn tuyệt vọng.
Rất nhiều năm sau, khi Hạ Sơ Thất nhớ lại ngày hôm nay, phát hiện những thứ vốn nên khắc cốt ghi tâm lại trở nên mơ hồ không rõ.
Đại khái là đã muốn hắn từ rất lâu rồi, quá mức kích động, cả người nàng luôn chìm trong trạng thái căng thẳng, hơn nữa còn có ảo giác không chân thật, cảm thấy dường như mình đang nằm mơ, nhìn thì tưởng tỉnh táo nhưng thực ra rất mơ hồ, căn bản không phân biệt được là thật hay ảo giác nữa.
Cái duy nhất mà nàng nhớ rõ đó là nàng thấy vô cùng ấm áp.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng thấy ấm áp như thế
Đây cũng là thời gian đẹp nhất trong đời nàng.
Nếu sinh mệnh chỉ còn lại một ngày, ngươi sẽ làm gì? Nên khóc hay nên cười? Nên dùng tư thái nào để nói với thế gian này? Cuồng hoan, la hét, khóc to, rơi lệ, hay là an an tỉnh tĩnh, hoàn toàn chẳng làm gì?
Lầu Hồi Quang Phản Chiểu
Trải qua mười hai canh giờ của một ngày, nước sôi càng ngày càng gần với mặt đất, độ ẩm trong phòng đá cũng càng lúc càng dâng cao, giống như cả người đang ở trong một cái lò nướng, xiêm y của hai người đều ướt đầm đìa, sắc mặt đỏ ửng, những cảm xúc lại rất bình tĩnh
Khi sinh mệnh của một người còn được tính bằng giờ, khi được ở bên cạnh người mà mình yêu, dưới sự ảnh hưởng của bách mị sinh, bọn họ cứ lặp đi lặp lại quá trình thăm dò thân thể của nhau, sau khi dùng phương thức cổ xưa nhất để yêu thương nhau mãnh liệt, thời gian còn lại đều là chờ đợi nguyên thủy nhất
“A Thất, có sợ không?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, xán lạn như hoa mùa xuân.
“Không sợ, thiếp chỉ đang nghĩ một vấn đề
Triệu Thập Cửu, chàng nói xem liệu hai chúng ta có phải là người có nhiều tiền nhất trên đời hiện nay không?” Hẳn liếc nhìn nàng, cong môi lên, “Phải.” Nàng lại mím môi, thở dài, “Nếu để người ta biết, có hai kẻ ngốc đang ôm vô số vàng bạc châu báu chờ chết, sắp bị chết đói, hoặc bị nấu mà chết, liệu có cười đến rụng răng không nhỉ?”
Hai người dựa vào nhau, giống như những lần nói chuyện khác đều là nàng lải nha lải nhải, hắn nói cực kỳ ít, nhưng hắn lại là người nghe tốt nhất của nàng
Khi nàng thao thao bất tuyệt, hắn sẽ lẳng lặng lắng nghe
Khi nàng yêu cầu người tới phối hợp, hắn sẽ đưa ra câu trả lời thỏa đáng đúng lúc nhất
Không biết bao lâu đã trôi qua, nhìn sương mù càng ngày càng dày đặc, Hạ Sơ Thất kéo xiêm y ướt đẫm, không thể không nhăn mày.
“Còn lại bao nhiêu canh giờ nữa?” “Khoảng mười mấy canh giờ gì đó.” Nàng chép miệng, duỗi tay sờ bụng hắn, “Chàng có đối không?”
Hắn lắc đầu, nhìn môi nàng, “Đói à? Thế thì nói ít thôi.” “Không nói lời nào thì không phải chết chắc?” Nàng trợn mắt vô lực, xoa bụng mình, khóe môi nhếch lên, hơi mang vẻ tự giễu nói, “Thiếp vẫn luôn cảm thấy tiền là thứ tốt nhất trên đời này, vẫn luôn muốn có rất nhiều tiền, nhưng thiếp chưa từng nghĩ, một ngày kia, thiếp sẽ ngồi trên vô số vàng bạc châu báu, nhưng lại đói tới mức da bụng dính vào lưng.”
Hắn nhướng mày, sóng mắt ngậm ý cười.
“Bây giờ cuối cùng đã hiểu, gia còn có tác dụng hơn tiền rồi đúng không?” Nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, nàng vẫn vô tâm vô phế nhoẻn miệng cười vui vẻ, sau đó ôm lấy cánh tay hắn, dựa đầu vào vai hắn, “Phải, chàng rất hữu dụng.” Nói đến đây, nghĩ tới chuyện hai người hoan ái không biết ngày đêm thì lỗ tai nàng hơi đỏ lên, con người nửa cụp xuống, lông mi chớp rất nhanh, “Gia, chàng còn sức làm không? Hình như vào lúc đó, quả thực sẽ không cảm thấy đói nữa, chỉ có sung sướng...”
Hắn cúi đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt nàng, khóe môi giương lên, nghiêng người ôm chặt nàng, xoa nắn thân mình thon gầy của nàng, lại tỏ vẻ ghét bỏ, thấp giọng nói, “Sớm đã bảo nàng phải ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể cho tốt, giờ nàng không chịu được đói rồi thấy chưa? Với thân thể này của gia, có đói bảy ngày cũng chẳng thành vấn đề.” Nàng lại toét miệng cười với hắn, nhưng bởi vì gương mặt gầy gò, cằm càng thon gọn, đôi mắt có vẻ lớn hơn trước, trông như hai đầm nước sâu thẳm, hốc mắt hơi trũng xuống, nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương
Cũng may, tinh thần vẫn còn sáng láng, “Vậy lần nữa chứ?”
Hẳn nhướng mày, lập tức kéo nàng vào trong ngực, “Nàng đúng là tiểu phụ nhân ăn không biết no.” “Ha, vậy chàng có muốn ăn no không?” Nàng hừ nhẹ một tiếng, duỗi tay quấn lấy tay hắn chặt như một dây leo, cả người mềm mại dựa vào lòng hắn
Hắn hôn xuống, từ mắt, đến môi nàng, hôn từng cái đầy thương tiếc
Mồi hắn rất nóng, nàng run rẩy đáp lại hắn
Hắn hôn rất nhanh, hôn đến mức làm nàng gần như không thở nổi, hơi nóng phả lên mặt mang theo một sự ấm áp kỳ lạ, còn nóng hơn cả nước đang sôi trong hồ, nóng đến mức khiến nàng kinh hãi có người lại, hốc mắt đỏ lên
“A Thất, sao thế?”
“Không có gì
Là thiếp..
quá sung sướng.”
Nàng cười khẽ, ôm chặt lấy hắn, dốc hết sức cùng hắn hoàn hảo
Chỉ có ngày hôm nay, chẳng còn ngày sau để ân ái, phải tranh thủ thời gian, nàng không muốn lãng phí một chút thời gian nào để thương cảm
Rốt cuộc lầu Hồi Quang Phản Chiểu đã chìm xuống bao lâu, chẳng ai biết được.