“A Thất, nhắm mắt lại.” “Làm gì thế?” “Không phải muốn cùng nhau chết sao? Vừa rồi đã bỏ lỡ cơ hội, lần này lại tiếp tục.” Hạ Sơ Thất chu miệng một cái, không nhắm mắt lại mà chỉ nắm chặt cổ tay của hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng
“Gia, chàng nhắm mắt trước đi, thiệp muốn hôn chàng một cái trước.” Triệu Tôn nói, “Được.”
Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn nàng thật sâu rồi chậm rãi nhắm mắt lại
Hạ Sơ Thất nhìn thoáng qua chỗ thang trời kia, cảm nhận được tốc độ chìm xuống của thạch lâu đang tăng lên, đột nhiên nàng nhón chân hôn lên cái cằm của hắn, còn tay kia thì cầm một cây ngân châm lúc trước lấy trộm2từ bao tay của hắn, định đâm vào đầu của hắn.
Trước hết, nàng muốn làm hắn hôn mê, từ đó mới có cơ hội để đưa hắn đi lên
Nếu chỉ có thể có một người sống sót, nàng hy vọng đó là Triệu Tôn
Nhưng mà tay của nàng còn chưa hạ xuống thì đã bị hắn bắt lấy, hắn trầm thấp nói một câu, “A Thất, rất xin lỗi, lần này ta nhanh tay hơn, lần sau đổi thành nàng nhé.” Hắn vừa nói xong thì tay nhanh chóng chém lên cổ của nàng tại ngay lúc nàng đang hoảng sợ nhìn chằm chằm hằn, sau đó hắn ôm ngang eo nàng đi về phía thang trời.
“A Thất, gia lại lùa nàng rồi.”
Thời gian không đợi người, hắn9nhìn nữ nhân đang đã bất tỉnh trong tay mình, cố gắng chút sức lực cuối cùng, đặt thân thể nàng lên ghế đá, sợ sau khi nàng hôn mê thì thân thể sẽ bị trượt vào trong máy móc mà bị quần chết, nên hẳn đã cởi quần áo của mình ra, xé thành từng sợi vải, buộc chặt eo của nàng vào ghế đá, thắt nút một cái rồi đặt cái gương gỗ đào vào trong ngực nàng
Sau đó hắn bấm mạnh vào huyệt Nhân Trung của nàng, lùi lại hai bước, hai tay đặt lên trục quay bằng sắt.
Một vòng, lại một vòng
Trục quay chuyển động, ghế đá chậm rãi được nâng lên..
Hắn nhìn theo bên mối lộ ra một nụ cười, “A Thất, ta6sẽ đứng ở cầu Nại Hà chờ nàng, nàng cố gắng sống tốt, sống đủ cả một đời rồi hẵng đi tìm ta
Ta sẽ luôn đợi ở đó.” Ghế đá càng lên càng cao
Hắn nhếch môi, ngửa đầu, hy vọng Đông Phương Thanh Huyền vẫn còn đợi ở phòng khai
Hắn cũng hy vọng Đông Phương Thanh Huyền có thể chăm sóc thật tốt cho Anhất của hắn
Xích sắt chuyển động, phát ra từng đợt âm thanh “ken két” chói tai
Sóng nhiệt trong hồ nước sôi xông tới từng đợt
Triệu Tôn cởi trần thân trên, trên da thịt ẩm ướt toàn mồ hôi, hắn dùng sức quay trục quay bằng sắt, nhìn về hướng ghế đá đã không còn trông thấy
Đột nhiên, “rắc” một tiếng, cửa đá nơi đặt0ghế đá đã đóng lại
Người kia đã nói chỉ có thể sử dụng được một lần, xem ra cửa đã hoàn toàn không có cách nào mở ra được nữa
Tay hắn vẫn không dừng lại, vẫn còn quay trục quay
Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào vách đá đã khép lại
Có lẽ sương mù quá dày đặc, nên khiến cho gương mặt tuần lãng chỉ mơ mơ hồ hồ, không thể nhìn rõ
Tiếng vang lớn chậm rãi biến mất
Trục quay dường như đã đạt tới cực hạn, không có cách nào có thể chuyển động thêm được nữa
Hắn thử quay thêm mấy lần, nhưng không hề thấy động tĩnh gì cả
Vách đá khôi phục nguyên trạng, thạch lâu lại chìm xuống một chút, đã không thấy7nơi vừa nãy nữa
Cuối cùng, hắn chậm rãi ngồi xuống mặt đất, nhìn vách đá khép kín kia thật lâu rồi rơi vào im lặng
Cái ghế đá kia đã đưa nữ nhân hắn yêu nhất trên cuộc đời này đi, mà thạch lâu này lại sẽ vĩnh viễn chìm vào trong bóng tối, chôn giấu thân thể của hắn.
Nhưng hắn không hối hận
Ngày hôm nay của hắn so với cả cuộc đời còn dài hơn
Ba ngày nay của hắn như là ba đời ba kiếp
“Trên có trời cao, dưới có đất dài, xin tượng vàng làm mai, chứng giám cho ta: Triệu Tôn ta và Sở Thất tâm đầu ý hợp, hôm nay muốn kết làm phu thê
Từ nay, phu thê đồng tâm, đồng sinh công tử..
Nếu như làm trái với lời thế này, trời tru đất diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
“A Thất, không cần sợ hãi
Nếu chỉ có thể có một người còn sống, nếu vậy sao chúng ta không cùng chết?” “A Thất, gia sẽ không vứt bỏ nàng.”
A Thất, rất xin lỗi, lần này ta nhanh tay hơn, lần sau sẽ đổi thành nàng vậy.” “A Thất, gia lại lừa nàng rồi.” “A Thất, ta sẽ chờ nàng ở cầu Nại Hà, nàng sống tốt nhé, sống đủ cả một đời hẵng đi tìm ta
Ta luôn đợi nàng ở đây.” Lỗ tại Hạ Sơ Thất “ong ong”, bờ môi khẽ nhúc nhích, nhưng không phát ra âm thanh
Không biết nàng mơ thấy cái gì, hai tay nắm chặt lấy tấm chăn trên người, khuôn mặt bị nhiệt khí nóng bức đã khôi phục nguyên dạng, trông rất khô và tái nhợt
Bên trong lều trường rất lạnh, lò lửa khẽ kêu “lốp bốp”, ánh nền chiếu rọi, trán của nàng dày đặc mồ hôi lạnh, biểu lộ lúc thì vui vẻ, lúc thì lo lắng, có lúc thì khuôn mặt rúm ró lại.
“Cầm khăn lạnh tới đây.”
“Nàng ấy vẫn sốt sao?”
“Đã là sốt một ngày một đêm rồi, không sốt đến chết luôn chứ?” Hạ Sơ Thất nghe thấy có người đang nói chuyện bên cạnh, trong đó xen lẫn có tiếng của Triệu Thập Cửu
Nàng không biết đâu là chân thật, đâu là ảo giác, càng không biết mình đang ở nơi nào
Thân thể nàng lúc nóng lúc lạnh run lẩy bẩy, muốn mở to mắt nhưng làm thế nào cũng không thể mở ra được.
Một bàn tay lạnh buốt sờ lên trán nàng.
Lại thêm một cái khăn mặt lạnh lẽo đắp lên trên trán nàng
Cái khăn kia quá lạnh, nàng giật nảy lên rùng mình một cái, thần trí hơi tỉnh táo lại
“Triệu Thập Cửu...” Nàng cắn răng, dùng hết toàn lực mà kêu lên
Nàng cho là mình kêu rất lớn tiếng, nhưng thực ra lại chỉ nhỏ bé như tiếng côn trùng kêu mà thôi
Lúc rời khỏi lầu Hồi Quang Phản Chiểu, nàng bị Triệu Tôn bấm vào huyệt Nhân Trung, cho nên lúc ngồi trên ghế đá được nâng lên cao, nàng đã tỉnh lại rồi
Khi đó, bốn phía đen ngòm, không thể trông thấy cái gì, hai tay của nàng trong bóng đêm vỗ lực túm lấy, nhưng không túm được cái gì, nàng chỉ cảm thấy nặng nề, mệt mỏi, mông lung, sợ hãi..
Cảm xúc bóp chặt lấy trái tim nàng, giống như ma quỷ trong bóng đêm nhào tới nàng
Nàng gọi Triệu Thập Cửu từng tiếng, từng tiếng
Nhưng tiếng máy móc hoạt động át đi tiếng hò hét yếu ớt của nàng
Nàng lại một lần nữa mất đi tri giác
Trong bóng tối vô biên, ý thức của nàng chỉ có Triệu Thập Cửu.
Những ký ức về lẩu Hồi Quang Phản Chiểu hiện lên trong đầu nàng, minh châu sáng lấp lánh, sương mù thật mỏng, toàn bộ thạch lâu đểu hư ảo như là ảo ảnh trong mộng ảo, hắn ở trước mặt nàng, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười khẽ, đầu lông mày anh hùng khí khái, vẫn mặc quân trang trên người
Chiến giáp màu đỏ thắm, bội kiểm ở trên lưng, hắc mã ở dưới hồng, uy vũ dâng trào như trong quá khứ.
Nàng không muốn mở mắt ra.
Như thế này thì nàng mới có thể ở cùng một chỗ với hắn được.
“Có sao không?” Lại một giọng nói nhu hòa truyền vào tài năng, xua tan những suy nghĩ hỗn loạn của nàng đi
Lông mi nàng giật giật, muốn mở to mắt ra
Nhưng mí mắt rất nặng, muốn mở miệng nói gì đó cũng rất khó khăn
Ngay lúc nàng đang hoảng hốt, có bóng người đang lay động, lại có người đang cho nàng uống nước, có người thì nắm chặt tay nàng, có người thì lau mồ hôi trán cho nàng.
Nhưng cho dù người bên ngoài có làm gì thì thân thể của nàng cũng vẫn rất lạnh, cái trán đang đổ đầy mồ hôi nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lạnh, lò lửa rõ ràng là đang cháy rất to, nhưng lại không có cách nào khiến cho nàng cảm thấy ấm áp hơn, sự lạnh lẽo đó như dâng lên từ dưới đáy lòng, như là vô sổ lưỡi dao đang cắt xé nàng.
“Triệu Thập Cửu...”
Nàng muốn giãy giụa tỉnh lại, nhưng cũng muốn từ bỏ.
“Triệu Thập Cửu...” Nàng gọi tên hắn, giọng nói khàn đặc, cuối cùng cũng phát được ra tiếng.
“Hắn chết rồi.”
Từ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng vô tình.
“Không!”
Nàng giật nảy mình rồi bỗng nhiên mở to đôi mắt, mí mắt rung động mấy lần, nhìn thấy bên giường có một nam nhân đang bình tĩnh nhìn mình, một bộ áo đỏ như ngọn lửa, khuynh thành tuyệt diễm, một đôi mắt phượng hẹp dài, sáng như sao, đường nét nhu hòa của đao Tú Xuân, hoa văn phi ngự cong cong, lệnh bài Cẩm Y Vệ..
“Sao lại là ngươi?” Nàng khàn khàn kêu lên
“Rất thất vọng à?” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, tiếng cười mang theo ý lạnh
Nàng không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật, nàng rất thất vọng
“Thất vọng cũng vô dụng.” Sắc mặt Đông Phương Thanh Huyền đầy lạnh lùng, nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của nàng, hắn ta cong môi lên, lại nói một cách tàn nhẫn: “Hắn chết rồi, đây là thứ mà hắn đưa cho nàng.” Hắn ta đưa tới một cái gương gỗ đào, còn có một tờ giấy
“Tấm gương ở trên thân thể nàng, tờ giấy thì kẹp ở trong chuỗi gương.” Hạ Sơ Thất không nói gì, cố hết sức giơ tay lên cầm lấy
Tờ giấy đó bị Triệu Tôn kẹp ở trong chuỗi gương, nhưng vẫn bị hơi nước ngấm vào, bây giờ bị Đông Phương Thanh Huyền hơ khô, mực phía trên hơi nhòe
Nếu như không phải Hạ Sơ Thất thì nhất định không đọc được nội dung bên trên
Vì nàng quá quen thuộc.
Bởi vì nội dung trên tờ giấy đó chính là chữ mà nàng viết
“Triệu Tôn và Sở Thất tự nguyện đánh một ván cược định thắng thua, Triệu Tôn nhường Hạ Sơ Thất
Nếu như Sở Thất thắng, Triệu Tôn nhất định phải đáp ứng một nguyện vọng của Sở Thất
Nếu như Triệu Tôn thắng, Sở Thất nhất định phải đáp ứng một nguyện vọng của Triệu Tôn, không thể đổi ý
Hai bên có chơi có chịu, trời xanh làm chứng
Nếu ai không chấp hành, phải nằm xuống đất học chó sủa ba tiếng
Lập giấy này làm chứng, tuyệt không nuốt lời - Ngày mùng sáu tháng chạp năm Hồng Thái thứ hai mươi sáu.”
Đằng sau những chữ này còn có một đoạn chữ đẹp mắt khác
“A Thất, nếu như ta xảy ra việc gì, nàng phải sống cho thật tốt.”
Đây là giấy cược Triệu Tốn dù nhường nàng lúc đánh cờ nhưng vẫn có thể thắng được nàng, viết bên cạnh lò lửa ở Tích Lâm Quách Lặc trước khi đi Âm Sơn
Hạ Sơ Thất nhìn tờ giấy này, khóe miệng hơi nhếch lên, trái tim như bị người ta bóp chặt, đau thương vô cùng.
Triệu Thập Cửu, lão hồ ly, tỉnh kể nàng hơn hai năm đã đành, vậy mà khi sắp chết rồi vẫn không quên tỉnh kế nàng.
Lúc đó hắn đã biết trước rằng chuyến đi Ấm Sơn có thể gặp nguy hiểm
Một mình lĩnh năm vạn binh mã đi vận lương, đối mặt với hai mươi vạn đại quân của Hạ Đình Đức, lúc đó hắn đã cảm thấy sinh tử không rõ rồi ư? Triệu Thập Cửu không phải thành thần, hắn chẳng dám cam đoan trăm phần trăm rằng khi lão hoàng đế nhận được thư nhà thì có gửi một bức thư tay cho hắn hay không, nên hắn mới đem “thư cược” này để trong chuỗi gương gỗ đào để buộc nàng tuân thủ hứa hẹn, nhưng không ngờ rằng sẽ dùng nó tại lầu Hồi Quang Phản Chiểu.
“Còn gì nữa không?”
Đông Phương Thanh Huyền nhếch lên khóe môi, khẽ mỉm cười, rồi lắc đầu
“Nàng hy vọng còn có cái gì nữa? Mấy tấm vải rách, có muốn hay không?” Hạ Sơ Thất ngậm miệng lại, ra sức nuốt mấy ngụm nước bọt
Đúng thế, không còn gì nữa
Ở lầu Hồi Quang Phản Chiểu, hắn nói không có gì tiếc nuối, cho nên hắn không có di ngôn
Mà thời khắc cuối cùng hắn cũng không kịp lưu lại lời gì cho nàng
“Thất tiểu thư, nàng là một người trọng lời hứa!”