Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



""/ Đường hầm được đào bới ra rất dài, nhưng cũng không bằng phẳng, hơn nữa công cụ không đủ, mặc dù nhân số đông đảo, nhưng tiến triển vẫn chậm chạp

Dù sao thì cũng không phải là thời hiện đại, không có máy xúc, không có máy khoan, gặp phải nham thạch cứng rắn là phải tốn rất nhiều công sức.

“Theo sử sách ghi lại, hoàng làng của hoàng đế thái tổ tiền triệu mất mười năm mới xây xong.”

Giọng của Đông Phương Thanh Huyền vang lên bên tai, Hạ Sơ Thất liếc hắn ta một cái, gật nhẹ đầu, không trả lời.

Để bố trí những cơ quan kia tốn mười năm thì cũng không nhiều

Một người phụ nữ, dùng công sức mười năm, vắt hết óc để xây một ngôi mộ cho người đàn ông của mình, chôn chính mình và thi thể của người đàn ông đó2bên trong mà tỉnh kế người hậu thế

Bây giờ, lại muốn đoạt đi tính mạng người đàn ông của nàng.

“Người của chúng ta chỉ dám đào ở sảnh trước, không dám đi tới các phòng phía sau.”

Sảnh trước đã đủ đáng sợ rồi

Theo Triệu Tôn nói, trừ sảnh trước ra, đằng sau có một ngàn không trăm tám mươi cục

Đông Phương Thanh Huyền đã nếm qua vị đắng trong đó, nên sao dám đụng vào? Hạ Sơ Thất nghe hắn ta nói chuyện với Nguyễn Hữu, từ đầu đến cuối cũng không nói gì

Nàng chỉ lẳng lặng đi tới, cảm thấy những âm thanh truyền tới từ bên ngoài có chút mơ hồ

“Cẩn thận!”.

Một tiếng quát khẽ vang lên bên tai, dọa cho nàng giật mình

Nàng đang suy nghĩ tới xuất thần, lực chú ý bị phân tán

Bị vây ba ngày, dù cho thần kinh của nàng hơi điên9cuồng khác thường nhưng tình trạng cơ thể lại không lừa được ai cả, chân nàng giẫm phải một khối đá tròn, chỉ lảo đảo một chút, đã ngã sấp về phía trước

Một bàn tay đúng lúc vươn tới đỡ lấy nàng

Nàng phản xạ có điều kiện túm lấy hắn ta, thân thể ngã oặt trên người hắn, tinh thần hồi tỉnh, lúc này nàng mới ngửi được một hương vị thuốc Đông y nồng đậm trên người hắn

“Ngươi...” Nàng đứng vững thân hình, giọng nói có chút bực bội, “Tay không sao chứ?” Gương mặt của Đông Phương Thanh Huyền bị che lấp một nửa bởi ngọn lửa, trông có vẻ ấm áp

Thấy nàng đã kịp phản ứng lại, đuôi lông mày hắn ta dãn ra, thản nhiên lắc đầu, “Không sao.”

Ánh mắt nàng ngừng lại, liếc sang, thấy tay trái hắn ta hơi buông thõng, luôn giấu6ở trong tay áo lớn, nhíu mày, “Có bị tổn thương xương cốt không?” Đông Phương Thanh Huyền lại lắc đầu: “Không, Tôn thái y đã băng bó rồi.” Hạ Sơ Thất không tin lắm, nhận thấy sắc mặt của hắn ta tái nhợt, ánh mắt nàng hơi lóe lên, đưa tay túm lấy tay áo của hắn

Vết thương đúng là đã được băng bó, toàn bộ cổ tay và cánh tay đều được quấn quanh bởi lụa trắng, có thể thấy thấp thoáng dấu vết của nước thuốc màu vàng, nhìn qua đúng là đã được xử lý, chỉ là không nhìn được bên trong thể nào

Biết được trình độ ngoại khoa của Tôn Chính Nghiệp không tệ, Hạ Sơ Thất thoáng thả lỏng, buông tay áo của hắn ta ra

“Chờ sau khi ra ngoài, ta kiểm tra lại cho ngươi.” Khóe môi Đông Phương Thanh Huyền khẽ0nhếch lên

“Được.”

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Đám người Nguyên Hữu và Như Phong nhìn sắc mặt thản nhiên của Đông Phương Thanh Huyền, từ đầu đến cuối đểu không lên tiếng

Ở phía trong, âm thanh “binh binh bang bang” ngày càng vang lên dày đặc, như là một công trường đào bới, quá nhiều người nên hô hấp càng thêm ngột ngạt

Nhưng ngoại trừ tiếng đập vào kim loại ra thì không có ai nói chuyện, yên tĩnh như một ngôi mộ.

“Báo!”

Lúc này, một tên binh lính chạy từ bên ngoài tới.

Nguyễn Hữu quay đầu lại, “Chuyện gì?” “Hữu Tướng quân, đường hầm chữ Bính đào được mấy chục cổ thi thể, còn có mấy người còn sống, trong đó..

có cả Ngụy quốc công.” Nguyễn Hữu chửi thầm một tiếng, “Lão còn chưa chết sao?” Tên binh lính kia lắc đầu, giọng nói thoáng hạ thấp xuống, “Hai chân7Ngụy quốc công gần như bị cơ quan chặt đứt từ đầu gối xuống, người vẫn còn thở, đã dìu ra ngoài, Tôn thái y đang cứu chữa.” “Cứu lão?” Nguyễn Hữu đen mặt lại, “Theo ta thấy cứ một đao đâm chết là được rồi

Người thấy thế nào? Đại đô đốc?”

Thấy hắn ta nhướng mày lên, Đông Phương Thanh Huyền mím chặt mối.

Bây giờ trong đại doanh ở Âm Sơn đã không phân biệt quân Ấm Sơn hay là quân Bắc phạt, từ lúc tuyết bắt đầu lở, tất cả mọi người đều tụ lại một chỗ để đào đường đi

Sau này không có chủ soái quân Âm Sơn là Hạ Đình Đức, cũng không có chủ soái quân Bắc phạt là Triệu Tốn, nên Đông Phương Thanh Huyền thân là giám quân liền trở thành quan chỉ huy tối cao lâm thời

Suy nghĩ một lát, hắn ta gật nhẹ đầu với tên binh lính kia, “Chữa trị cho tốt.” “Vâng.” Tên binh lính kia đáp ứng rồi lại nói, “Đại đô đốc, Hữu tướng quân, còn có một việc, hai ngày này ở phụ cận Âm Sơn phát hiện không ít thám tử của quân Bắc Địch

Nghe nói là do biết được lăng mộ của thái tổ tiền triều nên chạy tới.”

Đông Phương Thanh Huyền cười lạnh một tiếng, nheo mắt, “Cuối cùng thì vẫn là mộ của lão tổ tông nhà người ta, đến tế bài một chút cũng đúng

Chỉ cần bọn chúng không ngăn cản đào bới thì cứ để cho bọn chúng tự nhiên, nhưng không được lơi lỏng phòng vệ, để tránh cho bọn chúng thừa cơ mà khởi binh.”

“Vâng

Còn có...” Đông Phương Thanh Huyền thấy gã dài dòng không dứt nên mất hết kiên nhẫn.

“Nói!”

“Ngột Lương Hân tới, muốn gặp Đại đô đốc

Bọn họ muốn thể tử và công chúa.” Đông Phương Thanh Huyền nhìn Nguyễn Hữu, “Hữu tướng quân nghĩ sao?” Nghe hắn ta nói muốn cứu Hạ Đình Đức, sắc mặt Nguyên Hữu đã khó coi, nghe thấy thể thì sờ mũi mình, khiêu khích liếc hắn một cái, “Ta phải quan tâm thể tử với công chúa của bọn họ sống hay chết sao? Ngươi nhìn mà làm.” Đông Phương Thanh Huyền nhắm mắt lại, tựa như không thấy sự không vui của hắn ta, chỉ hời hợt phân phó, “Ngột Lương Hân có ý đồ quy hàng Đại Yến chúng ta, Ba Ngạn thê tử cũng tỏ ý nhiều lần

Nếu như thế, thả công chúa và đại thế tử của bọn họ ra trước để Ba Ngạn thể tử theo ta về triều, chờ cho Ngột Lương Hãn mang thư hàng của Đại Hẫn tới thì lại để cho thế tử về Mạc Bắc.”

“Vâng.” Tên binh lính kia cuối cùng cũng rời đi

Bên trong đường hầm, người tới người lui

Có người hít phải bách mị sinh, chịu không được mà phải đưa ra ngoài

Lại có người từ bên ngoài vào lấp vào vị trí trống, tiếp tục đào bới

Đường hầm vẫn đang tiếp tục được đào sâu xuống dưới, bó đuốc chiếu sáng không gian bên trong

Không có gió, không khí oi bức, bọn họ đứng im không nhúc nhích nhìn tình hình đào bới phía cuối hành lang

Hạ Sơ Thất cũng mím thật chặt đôi môi, nhìn những tướng sĩ đang vã mồ hôi vì nóng trước mặt, cứ từng lớp từng lớp tiến đến, rồi từng lớp từng lớp ra ngoài, nàng càng nắm chặt tay mình lại.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Thời đại này không có máy móc cỡ lớn, sức người yếu ớt, nhưng nhân lực cũng có thể rất vĩ đại, kiến tạo ra được Vạn Lý Trường Thành, sao có thể không đào thông được một đường hầm? Lực lượng của mười vạn đại quân là không thể khinh thường, ước chừng sau ba canh giờ, trong đường hầm truyền đến tiếng “Báo!” Tên binh lính kia vã mồ hôi chạy đến, vuốt trán một cái

“Đại đô đốc, quá nóng, các huynh đệ đều không chịu nổi.”

Nhiệt khí ngày càng nhiều, càng chứng tỏ là gần với lầu Hồi Quang Phản Chiểu hơn

Hạ Sơ Thất rất sốt ruột, hận không thể xông lên thay bọn họ đào

Chỉ tiếc là đường hầm này không rộng, nàng lại còn không có sức khỏe như người ta, đi lên chỉ vướng víu mà thôi

Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, nheo mắt lại.

“Đào!”

Hành vi “trộm mộ” với quy mô lớn đang được tiến hành công khai, nhưng rất nhanh thì tên binh lính vừa mới rời đi kia lại chạy trở về, giọng nói khàn khàn, “Đại đô đốc, quá nóng, vách đá quá cứng, rất khó đục thủng...”

“Đục!”

Đông Phương Thanh Huyền vẫn chỉ nói một chữ

Lại cách khoảng nửa chén trà nhỏ, một tên binh lính khác chạy đến báo

“Đại đô đốc, đục thủng được một chỗ trên vách đá, phát hiện bên trong trống rỗng, có bốn sợi xích sắt thô to.” Hạ Sơ Thất dừng bước, tinh thần vì tin đó mà chấn động, “Là thang trời!” Nàng kêu to rồi chạy về phía trước

Đông Phương Thanh Huyền và Nguyễn Hữu đuổi sát theo, quả nhiên, sau khi đục thủng vách đá dày, bên trong đó là một không gian hình vuông trống rỗng, cửa vào đen ngòm, đưa bó đuốc vào trong đó, xem xét, thấy một cái ghế đá trống rỗng

Đúng như những gì nàng nghĩ, mặc dù toàn bộ tâm phòng đều sụp xuống, nhưng nếu xích sắt kết nối được với thang trời, lại cần lực kéo lớn như thế, vậy thì khẳng định vách đá này phải kiên cố

Xem xét thấy thang trời này được dục từ đá nguyên khối, có thể tưởng tượng được công trình kiến tạo lăng mộ này lúc trước khổng lồ đến thế nào

Nhưng bên trong đó, ngoại trừ xích sắt thì không có gì cả.

“Xuống dưới!”

Nghe được mệnh lệnh của Đông Phương Thanh Huyền, Hạ Sơ Thất cảm thấy nao nao.

Nàng nói cho Đông Phương Thanh Huyền biết trên vách đá từng có nhắc nhở, thang trời chỉ có thể dùng một lần, sau khi dùng xong, cơ quan ở vách đá sẽ bị khóa chất, phía dưới chắc chắn không có lối ra

Bình thường xuống phía dưới đã rất nguy hiểm, bây giờ thang trời này còn trống rỗng, chỉ có thể cho phép hạ thẳng người xuống, vô cùng nhỏ hẹp, xuống nhiều người lại là chuyện xấu

Không lâu sau, Trần Cảnh và Bính Nhất chạy tới từ một đường hầm khác

Bọn họ là cận vệ của Triệu Tôn, công phu cực cao, làm chuyện này là thích hợp nhất.

Trần Cảnh dẫn đầu trượt theo xích sắt mà xuống.

Rất nhanh, lại có một người mang theo công cụ đục đá đi xuống

Còn người phía trên thì dưới mệnh lệnh của Đông Phương Thanh Huyền, tiếp tục đục vào vách đá những vết lõm để làm thang đá, có thể giúp cho người bên dưới leo lên.

Thang trời rất dài.

So với tưởng tượng của Trần Cảnh còn dài hơn.

Trọn vẹn hơn mười trượng, ngoại trừ xích sắt ra thì bốn phía bóng loáng

Thử kéo xích sắt một chút, nó không hề có động tĩnh, hiển nhiên là đã ngừng chuyển động, xích sắt khảm vào dưới đáy hang đá

Trong động rất hẹp, chỉ cho phép hai người đứng thẳng, bốn phía toàn bộ là vách đá rất dày, khép kín, không có chỗ nào mở ra.

“Đục!”

Nơi này cực nóng, đục đá là một quá trình gian nan, Trần Cảnh mang theo búa, gắng sức mà đập lên bên trên cái đục

Đục từng chút một

“Binh binh..

Bang bang...” Không gian quá nhỏ nên tiếng vang rất chói tai

Cho dù khoảng cách là hơn mười trượng, nhưng bên trên cũng có thể nghe rõ được tiếng vang này.

Trái tim Hạ Sơ Thất theo tiếng đục đá mà đập từng nhịp mãnh liệt, đôi mắt lõm sâu của nàng dưới ánh sáng của bó đuốc sáng đến kinh người, nhưng cũng âm u đến kinh người

Nếu như khi đục thủng vách đá, không phát hiện được lâu Hồi Quang Phản Chiểu, không phát hiện được nơi nàng đã phải gánh chịu chuyện đau lòng nhất trong cuộc đời mình thì sao? Nàng nên làm gì? Nếu như lầu Hồi Quang Phản Chiểu thật sự chìm vào trong nước sôi, nếu như Triệu Tôn thật sự..

chết rồi, vậy nàng nên làm thế nào?

Tinh thần nàng từng đợt từng đợt hoảng hốt, nhìn vào cửa hàng tối đen như mực, nàng giống như là đang đứng trước mặt dã thú vậy, mà con dã thú này đã mở miệng máu to lớn ra, răng nanh bén nhọn đang nhắm ngay cổ nàng, nàng kìm lòng không được mà run lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui