Y không đưa tay ra nhận lấy mà cúi đầu xuống, há miệng cắn.
Do động tác của y quá vội vàng cho nên khi y há to miệng ra thì không chỉ ngậm được quả quýt mà còn ngậm luôn cả ngón tay nàng vào trong miệng, sau đó còn mút một cái, vốn là một động tác cực kỳ chính đáng, nhưng lại đột nhiên có thêm ý tứ suồng sã.
Thấy khuôn mặt Triệu Như Na đỏ lên,y vội vàng nhả ngón tay nàng ra, vội vàng nhét cả quả quýt vào trong miệng, bối rối không thôi, hàm hồ giải thích
“Ta, ta không cố ý Có những chuyện, đúng là càng tô càng đen
Y không nói gì thì thôi, nhưng một khi đã giải thích thì lỗ tai Triệu Như2Na lại càng nóng lên, ánh mắt nàng né tránh ánh mắt của y
“Ngon không?” Ý nàng nói là mùi vị của quả quýt, những lời này nói với Trần Đại Ngưu lại càng thêm ái muội, giống như là hỏi về mùi vị tay của nàng vậy
Nàng cực kỳ ảo não, thấy ánh mắt của y đỏ bừng, giống như là hận không thể ăn tươi nuốt sống mình thì khẩn trương mút mút cái tay vừa bóc quýt, mở miệng đổi chủ đề: “Hương vị cũng không tệ lắm, hầu gia có muốn một quả nữa không?” Trần Đại Ngưu vốn đã đang ngậm một quả quýt, thấy động tác mút ngón tay của nàng thì trái tim y không khỏi co rút mạnh, nuốt vào một cái, quả quýt9kia còn chưa kịp nhai mà y đã nuốt vào, nghẹn trong cổ họng, nghẹn đến nỗi y trợn to cả hai mắt ra, ho khan một trận, bộ dạng cực kỳ buồn cười.
“Hầu gia, chàng không sao chứ? Chậm một chút, ăn từ từ thôi.”
Triệu Như Na thấy y như vậy thì dở khóc dở cười, mau chóng tới vỗ lưng cho y, lại rót nước ấm đưa tới bên miệng y, nói một cách tinh nghịch: “Ăn quýt mà cũng có thể nghẹn được, nếu như truyền ra ngoài, uy phong của Định An hầu chắc chắn sẽ mất hết.” Trần Đại Ngưu nuốt ực một cái thật mạnh, cuối cùng cũng khiến cho quả quýt đang nghẹn trong họng tụt xuống dưới, uống một hớp nước, cười hề hề6một cách vui vẻ!
“Ta uy phong cái gì chứ? Hơn nữa, vợ ta bóc quýt cho ta, có nghẹn chết cũng là phúc phận.” Những ngày này, không khí ở Phụng Tập Bảo luôn u ám, Triệu Như Na khó có thể thấy được y đùa giỡn như thể nên bật cười, “Nếu thật sự như vậy, thì tội của thiếp to lắm
Tới khi quay về kinh, lão thái thái còn không xé xác thiếp ra sao?” “Không cần tới lúc về kinh, hiện tại ta muốn xé nàng ra.” Giọng nói của Trần Đại Ngưu đột nhiên trầm xuống, một cái tay vươn ra kéo nàng lại, gắt gao ôm nàng vào lòng, đôi mắt vốn đã đỏ bừng giờ lại còn sáng rực
Triệu Như Na đã quen với ánh mắt0này của y, hầu như là mỗi lần trở về nhà từ trong doanh trại, y đều như thế này, nói những chuyện linh tinh kia, suy cho cùng cũng chỉ vì chuyện này mà thôi
Xem ra là nhịn mấy ngày hôm nay, giờ đã không thể nào giả vờ thành thật được nữa
“Hầu gia!” Nhìn thấy đèn vẫn đang sáng, gò má nàng ửng đỏ.
“Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
“Trước tiên chàng cứ thả thiếp ra đã, đi tắt đèn...” “Tắt làm gì? Ta muốn ngắm.” Nghe thấy giọng y khàn khàn, Triệu Như Na ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt đang rực lên như ngọn lửa nóng bỏng của y, gương mặt nàng như bị bỏng, trái tim đập loạn liên hồi, nàng căng thẳng đến nỗi hai7tay cứng ngắc
“Đã là phu thê rồi, còn thẹn thùng như thể làm gì?” Nhìn thấy đôi mắt ánh lên vẻ vui vẻ của y, cuối cùng Triệu Như Na cũng dựa đầu vào cổ y, hai tay ôm lấy eoy, giọng nói nhỏ như mèo con kêu, “Đại Ngưu...” Là một người thiếp, gọi thẳng tên chồng mình là điều tối kỵ, nhưng có vẻ như y rất thích thể, vui sướng hôn lên mặt nàng, đưa tay gỡ tóc búi của nàng ra rồi ngẩn người ngắm nhìn
Dưới ánh đèn ấm áp, trên gương mặt đen sì của y hiện lên vẻ vui sướng.
“Vo...”
“Vâng?” Nàng ấp úng trả lời
“Lần này về kinh, ta sẽ xin hoàng thượng ban chỉ.”
“Ban chỉ gì?” Nàng kinh ngạc
“Ta muốn nàng làm chính thế.” Ý muốn này quanh quẩn trong đầu Trần Đại Ngưu mấy ngày nay, vốn là y không muốn nói cho nàng biết, vì mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, cũng không biết có thể thành công hay không
Nhưng có lẽ là do bầu không khí hiện tại quá tốt, y quá nóng lòng muốn biểu đạt một điều gì đó với nàng, hoặc là muốn khiến nàng vui vẻ, nên đã thốt ra lời đó
Nhưng thật lâu sau, lại không nghe thấy câu trả lời của nàng
Y cúi đầu, nâng mặt nàng lên, “Sao thế? Nàng không vui sao?”
Hốc mắt Triệu Như Na nóng lên, nàng cười khổ một tiếng, “Công chúa Văn Giai muốn cùng chúng ta cùng về kinh, trong lúc mấu chốt này, bệ hạ sẽ không đồng ý đầu
Lúc trước chàng đã cãi lại người ngay trước mặt văn võ bá quan, trong lòng người hẳn là vẫn còn giận dữ
Bây giờ mà chàng lại đi xin chỉ, người nhất định sẽ khiến chàng khó xử.”
Y ngây ra, nhưng lập tức trở nên vui vẻ
“Khó chịu thì khó chịu, coi như là ta nợ nàng.” Triệu Như Na cười khổ, “Nếu chuyện này khiến chàng khó xử thì thôi đi
Hoàng thượng còn chưa chắc đã đồng ý mà
Huống hồ..
hôn sự giữa chàng và công chúa Văn Giai là chuyện đã rồi, chuyện này không phải là chuyện gả cưới của người nhà bình thường, đền ít bạc là xong chuyện, mà chuyện này còn liên quan đến hai nước...” Không đợi nàng nói xong, Trần Đại Ngưu liền nổi nóng: “Thôi đi, ta không thích nghe những chuyện này
Ông đây quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì? Ông ta quản được ông đây có cưới hay không, chẳng lẽ lại quản được cả việc ông đây ngủ với vợ nào sao? Hoang đường!” “..
Hầu gia!”.
“Ngậm miệng!” Dường như y không thích nàng kháng cự và chối từ như vậy, y tức giận ôm lấy eo nàng rồi nhét vào trong chăn, lấy tay kéo màn xuống, vén chăn lên, rồi cũng chui vào trong chăn, bộ dạng cực kỳ hung ác.
“Ôi, chàng không nên tức giận.” Trong lúc y thở phì phò vì không đè nén được lửa giận, nàng đột nhiên ôm chặt lấy y, nhẹ nhàng và uyển chuyển nói, “Đại Ngưu, thiếp nói như vậy là vì sợ chàng khó chịu
Với thiếp mà nói, mất mặt cũng đã sớm mất mặt rồi, làm thể hay làm thiếp cũng không quan trọng lắm
Nhưng nếu chàng vì thiếp mà làm hoàng thượng tức giận, cuối cùng cũng chỉ là việc xấu với chàng thôi.”
“Không nói những chuyện này nữa.” Hơi thở nồng đậm của y quẩn quanh bên cạnh môi nàng, nàng nhắm mắt lại, nghênh đón, dán mối mình lên môi y, hôn một cái rồi dịu dàng nói tiếp, “Chàng đối xử tốt với thiếp, so với việc cho thiếp một địa vị chính thể..
càng được lòng thiếp hơn.”
Y dừng một chút, rồi thở dài, “Ta hiểu rồi.”
Đèn đuốc trong phòng, lập lòe lấp lánh
Thân thể của y hơi lạnh, dán sát vào thân thể ấm áp của nàng cực kỳ dễ chịu, cảm thấy luồng lửa này xông thẳng lên đầu, yêu nàng thế nào cũng khó hóa giải được sự vui sướng trong lòng y
Nàng nghênh hợp sự nhiệt tình của y, cũng cảm động với những lời y nói lúc trước, ôm chặt lấy y, nhắm mắt lại
Nàng cảm thấy thế này đã là tốt nhất rồi
Một trận cuồng phong bão táp, cuối cùng nàng bị y nhấc lên sóng lớn cuốn vào trong đại dương mênh mông
Núi kêu biển gầm, tiếng nức nở vỡ vụn như sóng biển nghẹn ngào, nhưng lại bị tiếng gào thét của y bao phủ
Tất cả phiền não trong đầu đều bị phai nhạt đi, hoa lửa bắn ra còn hấp dẫn hơn cả ánh đèn trong phòng
Nước lạnh, biến thành mồ hôi tinh mịn
Tâm sự tích tụ trong lòng, biến thành khoái hoạt đê mê
Nhưng lúc này, cửa phòng lại bị gõ “rầm rầm”
“Hầu gia, Hầu gia, văn kiện hỏa tốc của Cẩm Y Vệ Vĩnh Bình.” Là tiếng của Lư Vĩnh Phúc
“Mẹ nó!” Trần Đại Ngưu chửi nhỏ một tiếng, bỗng nhiên ôm chặt nàng, ra sức một hồi, sau đó y thở dài một hơi, đứng dậy mặc quần áo tử tế, kéo màn xuống che lại, đi giày vào rồi ra mở cửa
“Trời sập à? Phải đến bao giờ này sao?”
Lư Vĩnh Phúc nhìn dư vị chưa tan trên mặt y liền biết mình đã quấy rầy chuyện tốt, nhưng trong tay mình lại đang cầm văn kiện hỏa tốc của Cẩm Y Vệ, gã không thể không thông báo
Gã run rẩy vươn tay, vội vàng đưa phong thư trên tay ra.
“Hầu gia, ngài đọc kỹ rồi hãy nói...” “Đọc cái gì mà đọc? Mẹ nó, không biết ông đây không biết chữ sao?” Lư Vĩnh Phúc vô gáy một cái, kêu to oan uổng, càng không muốn phạm sai lầm thì càng phạm sai lầm, chỉ cảm thấy đôi mắt như sắp bị y trừng đến mù luôn, vội hô một tiếng “Hầu gia bớt giận”, rồi lập tức mở phong thư ra, sửng sốt, nói: “Hầu gia, người ở Vĩnh Bình nói, nhận được một tấu, Thất tiểu thư của phủ Ngụy quốc công có xuất hiện ở cửa ải Lư Long và Đại Ninh, việc này đã thông báo triều đình, muốn hẩu gia lúc về kinh thì ghé chốn cũ tìm xem.”
Sau khi Đông Phương Thanh Huyền quay về kinh sư đã lập tức bị Hồng Thái Để triệu tới cung Càn Thanh tra hỏi một trận
Nhưng chuyện liên quan đến Ấm Sơn, hắn ta vẫn nói giống như lúc báo tang khi trước, nói rất khớp, không cố ý nhằm vào chuyện gì.
Phong vân trên triều đình, hắn ta vẫn luôn biết tiến biết lui.
Hồng Thái Đế cũng không làm khó hắn ta, nhìn thấy tay hắn ta bị thương thì thổn thức không thôi, ân chuẩn cho hắn ta nghỉ ngơi trong phủ, cho đến khi nào tay khỏi mới thôi, không cần thiết phải vào triều
Hậu đãi như thế, tất nhiên là Đông Phương Thanh Huyền tạ ơn rồi rời đi
Nhưng Hồng Thái để lại nhức đầu
Mấy ngày nay trong triều, vấn đề vì sao Tấn vương chết đã gây lên tranh luận mạnh mẽ, có người chủ trương điều tra rõ, có người chủ trương chấm dứt, đều có các cách nói và lý do khác nhau
Sau mấy ngày suy tính, ông ta giao chuyện khó giải quyết này cho Triệu Miền Trạch
Để hoàng thái tôn tra rõ chuyện Ấm Sơn và ca ngợi Tấn vương, kết thúc mọi chuyện
Kể từ đó, tinh thể trong triều thay đổi
Mấy ngày trước, các vị công thần còn đang suy đoán, Hồng Thái Đế và hoàng thái tôn lục dục vì chuyện Tấn vương, chỉ sợ vị trí thái tử của Triệu Miên Trạch sẽ không quá vững chắc
Nhưng khi việc này xảy ra, nhóm công thần đều hiểu rõ
Lòng tin của Hồng Thái Để đối với Triệu Miền Trạch vẫn như cũ, cũng không coi trọng Tấn vương Triệu Cấu mới ngoi đầu lên
Hoàng đế để cho hoàng thái tôn giải quyết chuyện này chính là để chuẩn bị vùi lấp nguyên nhân chân chính cái chết của đứa con trai đã chinh chiến cả đời vì ông ta
Từ góc độ một quân vương, đây là cách làm sáng suốt
Nhưng từ góc độ một người cha thì khó tránh khỏi lộ ra vẻ bạc bẽo khiến lòng người nguội lạnh
Vì thế, trước đó vài ngày, Tấn vương Triệu Cấu mới xuất hiện trong tầm mắt nhóm công thần có dâng lên một bản tấu chương công kích hoàng thái tôn
Nhưng thói đời nóng lạnh, người trong triều đều hiểu được việc theo lợi tránh hại, một khi thái độ của Hồng Thái Để sáng tỏ thì người xắn quần lội vào vũng nước đục sẽ ít đi rất nhiều, ai cũng không nguyện ý đắc tội với quân chủ tương lai.