Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



Đệ và công chúa..

tiếp tục

Haha.”

Hắn ta nói xong bèn xua tay, “Tiếp tục lục soát cho bổn vương!”

Một nhóm người đến nhanh, đi càng nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã mất hút không thấy tăm hơi.

“Ngươi..

ngươi không sao chứ?” Ô Nhân Tiêu Tiêu nhìn Triệu Tôn, dè dặt bước lên hỏi, Triệu Tồn không đáp, chỉ gật đầu với nàng ta, rồi bước về phía hồ, nửa đường xoay đầu lại, cất giọng nói lễ độ.

“Da ta!”

Thêm một lần nữa, hắn nói lời cảm ơn với nàng ta.

Nhân Tiêu Tiêu sững sờ, rồi cười thoải mái, “Sở Thất rất có bản lĩnh, nàng ấy sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi trở về buổi tiệc trước đi, ta đi đến bờ hồ gặp nàng ấy..

Còn người đừng đi nữa, để tránh người khác nói ra nói vào.” Nói xong không đợi3Triệu Tôn lên tiếng, nàng ta đã chạy vút đi.

Triệu Tồn nhìn nàng ta trong im lặng, đứng trong tư thế ngạo nghễ.


Lát sau, hắn lấy mũi tên nhặt được tại vườn hoa cẩm quỳ từ trong ngực ra, siết chặt trong lòng bàn tay, cả khuôn mặt tuấn tú chìm trong ánh trăng

Bỗng nhiên, không biết nghĩ đến điều gì đó, hắn phóng mũi tên đi, nó cắm trúng một cành hoa mọc bên bờ hồ.

Đóa hoa rủ xuống, từng cánh hoa rơi rơi, run rẩy trong gió đêm.

Nhân Tiêu Tiêu chạy từ phía sau ngọn núi giả đến bên hồ Yến Quy, nhịp tim vẫn không có cách nào trở về bình thường, cả khuôn mặt nóng hổi đến mức có thể luộc được trứng gà

Nàng không thể nào ngờ được rằng sẽ gặp Triệu Tôn và Sở Thất trong0tình huống thế này, vả lại còn trong tình cảnh kích thích như thế nữa.

Trong trí óc nàng, Triệu Tôn luôn là một người lạnh lùng cổ hủ, mạnh mẽ hướng nội

Hễ là một người bình thường thì sẽ luôn có lúc có cảm xúc, có lúc mềm yếu, nhưng Triệu Tôn không có thật

Từ Cáp Lạt Hòa Lâm đến phủ Ứng Thiên, một đường xuôi về Nam, có máu tanh, có chém giết, nàng chưa bao giờ thấy hắn chịu thua bất kỳ ai, bất kỳ việc gì

Người đàn ông này luôn đứng vững, kiêu ngạo, mãi mãi không bao giờ nhận thua.

Nhưng ở trước mặt Sở Thất, hắn lại nhận thua

Chủ ý hắn đã định từ trước, sự kiêu ngạo hắn muốn giữ gìn, thậm chí ngay cả thân phận khó xử hắn luôn canh cánh trong lòng, khi ở5trước mặt Sở Thất, nó đã sụp đổ chỉ trong phút chốc

Một người đàn ông cao ngạo lạnh lùng như hắn, ấy vậy mà lại không thể làm được gì nàng ấy

Chỉ với vài câu nói nhẹ nhàng, hắn liền giơ tay đầu hàng.

Nàng biết Triệu Tôn yêu Sở Thất

Nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến tình cảm ấy rốt cuộc ra sao

Một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ, một tình cảm nồng nàn, một khung cảnh tình chàng ý thiếp tưởng chừng như điên cuồng làm trái tim nàng chân kinh run rẩy liên hồi, nghĩ đến hắn rên rỉ thốt lên câu “A Thất, nàng muốn ép ta chết đấy ư?”, nàng bỗng thấy hốt hoảng

Rất buồn, rất xót xa, con tim tắc nghẽn không thể hình dung bằng lời.

Khi tận mắt chứng kiến họ thân mật, thế giới4nhỏ trong nàng gần như sụp đổ

Vừa là vì họ, cũng là vì chính mình.

Họ yêu nhau nhưng không thể đến với nhau

Nàng thầm mến mộ nhưng không thể giãi bày


Đi dọc theo bờ hồ, nàng âm thầm thấy xót xa cho chính mình, nhìn một vòng, nhưng trong hồ không hề có một bọt bong bóng nào, chứ đừng nói đến người

“Sở Thất?” Nàng gọi nhỏ, nhưng không ai trả lời

Đứng ngơ người một lúc, nàng lẳng lặng ngồi xuống một tảng đá hoa cương bên hồ, gạt váy xuống, vùi đầu vào váy, hai vai co lại

Nàng không lo lắng Sở Thất sẽ xảy ra chuyện gì

Một người tự phụ như Sở Thất, dám nhảy xuống nước thì thể nào cũng có chuẩn bị trước

Nàng chỉ thấy hơi tội nghiệp cho Sở Thất, cũng tội nghiệp bản thân mình, tội9nghiệp đến mức muốn khóc rộng một trận.

“Định nhảy xuống hồ tự vẫn nhưng không có gan chứ gì? Có cần tiểu gia đẩy giùm một cái không?” Chợt có một giọng cười nhạo vang lên sau lưng

Tiếng cười nhạo quen thuộc vọng vào tai, nàng thấy xương khớp cả người đau nhói

Nàng hướng ánh nhìn hung tợn về phía khuôn mặt như cười như không của hắn, và còn cả đôi mắt lúc nào cũng mang theo sự chế nhạo ấy, cảm thấy vô cùng căm tức, “Ngươi muốn thể nào, liên quan gì đến ngươi? Cút ra xa một chút đi!”

Nguyễn Hữu nhìn xung quanh, khoanh tay trước ngực trong điệu bộ lười nhác, không những không “cút” mà còn đạp một chân lên tảng đáng bên cạnh nàng, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm

“Ta không cút đấy thì sao? Hử?”

“Vô sỉ!” Ô Nhân Tiêu Tiêu đứng dậy, bày ra vẻ mặt “ngươi không cút thì ta đi”, không hề nhìn hắn lấy một lần, chuẩn bị bỏ đi, nhưng vừa xoay người thì lại bị Nguyễn Hữu túm lấy cổ tay

“Ngươi muốn làm gì?” Nàng xoay đầu gào lên, Nguyễn Hữu cười khẽ, cánh tay dùng sức kéo nàng đến, rồi xoay người đè nàng lên tảng đá hoa cương kia.

Tảng đá đó không cao, chỉ đến eo Ô Nhân Tiêu Tiêu

Bị đè lên như thế, vì để không chạm vào hắn, nàng không thể không ngửa người ra sau

Eo cấn vào đá, cực kỳ khó chịu


Nhưng cho dù có né tránh thế nào thì tên khốn kia vẫn muốn trêu chọc nàng, vừa xoa vừa nắn, làm nàng xấu hổ đến mức đầu kêu “ong ong”, thể là nàng tát một cú tát lên mặt hắn.

Nguyễn Hữu nhướng mày, chặn bàn tay kia lại: “Nàng cho rằng lần nào tiểu gia cũng để cho nàng thích đánh thì đánh hay sao?”

Dứt lời, hắn nhéo eo nàng một cái, rồi tiếp tục chế nhạo trong tiếng kêu đau của nàng, “Ba năm không gặp, eo vẫn thô như vậy

Con gái trên thảo nguyên của các nàng đều không biết nên lấy eo thon để làm chuẩn về cái đẹp à? Không có chuyện gì thì ăn ít thịt lại, ăn nhiều rau vào! Còn nữa, nước da của nàng so với mỹ nữ Trung Nguyên ta kém xa lắm, với cả tính tình này, không hiểu đàn ông đều thích kiểu dịu dàng nghe lời sao?” “Cần ngươi lo à, thả ta ra! Đồ khốn này!” Ô Nhân Tiêu Tiêu vừa tức vừa giận, nóng lòng muốn thoát ra khỏi lòng hắn

Nhưng hắn không chỉ khỏe mà lồng ngực còn đè rất chặt, eo nàng như sắp gãy, lửa giận bùng lên dữ dội.

“Ngươi không sợ ta la lên?”

“Chữ sợ viết như thế nào? Gia thật sự không biết đấy, chi bằng nàng dạy ta đi?” Nguyễn Hữu nhướng đôi mắt phượng, thấy nàng thở phì phò, cả người run lên từng cơn, dường như hứng thú trêu đùa càng gia tăng hơn, hắn khều cằm nàng lên với thái độ hết sức thờ ơ, “Thấy nàng y hệt cún con, đáng thương biết bao nhiêu! Một mình trốn vào góc khóc tức tưởi, ai có thể nghe thấy chứ? Đừng trách gia nói nàng, nếu nàng có một chút xíu chỗ nào đó xứng với Thiên Lộc, tiểu gia sẽ không ngăn cản nàng làm Tấn vương phi...”

Đáng ghét! Đáng hận! Nghe thấy những lời độc ác đó, Ô Nhân Tiêu Tiêu chỉ muốn giết quách hắn đi cho rồi

Thù cũ nợ mới dâng lên, lại nhìn nụ cười xấu xa bến môi hắn, mọi sự kiên cường của nàng đều sụp đổ hoàn toàn, cũng không mang đến chuyện có thể sẽ bị người khác phát hiện hay không, nàng dùng hết tay chân đánh hắn tới tấp như con thú cái nhỏ hung hăng ngang ngược.

“Ta muốn giết ngươi! Giết chết ngươi!” Nguyên Hữu cười không thở được, nhìn bộ dạng đáng thương muốn vùng thoát nhưng không thể của nàng, hắn càng dán người vào sát hơn, để mặc cho nàng la lối om sòm, rồi nở nụ cười bất cần đời, bộ dạng cực kỳ tà ác, “Sở Thất nói, hận nhiều bao nhiêu thì yêu sâu đậm bấy nhiêu

Công chúa, đừng nói là nàng yêu tiểu gia rồi nhé! Yêu đến mức nhắc đến mỗi ngày, ngày nào cũng không quên được?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận