Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

“Tên nhóc nhà huynh, nếu không ngại làm thái giám thì nhào vào đi.” Màn đêm buông xuống.

Thực Sắc hiện trong trạm dịch sáng đèn, vô cùng náo nhiệt. Trên bàn bày những món ăn quý và lạ cùng với rượu ngon, mấy mỹ nhân rót rượu bên cạnh vài vị đại gia, xung quanh mùi thơm thoang thoảng.

Hạ Sơ Thất2ở ngoài cửa nhìn lén thôi mà suýt nữa đã bị sắc đẹp trong phòng mê hoặc. Triệu Tồn khoác áo choàng sang trọng cao quý, bên trong mặc áo giáp mềm, khí chất cao ngạo, khác hẳn với hoàng tộc sống an nhàn sung sướng như Ninh Vương.

Đông Phương Thanh Huyền mặc áo bào thêu hình mãng xà đỏ thẫm,8dung mạo tuấn mỹ không cần miêu tả, chỉ nói đến cái yêu khí trời sinh kia, thì dù ngồi một chỗ lại tươi đẹp như cả phòng nở rộ hoa tươi.

Lại thêm một Nguyên Hữu tiểu công gia. Dù hắn là kẻ không ra sao, công tủ quần áo lụa là chơi đùa bướm hoa nhiều hơn việc chính, đôi6mắt phượng xấu xa thi thoảng nhếch lên hạ xuống tràn đầy vẻ trắng gió, nhưng nhìn cũng rất đẹp trai. Mà ngay cả Tủ tướng quân Trần Đại Ngưu của Kim Vệ quân thật thà phúc hậu ngồi ở hàng cuối, tuy tên hơi nhà quê nhưng mặt mũi cũng ưa nhìn. Khí chất không lạnh lùng độc tài như3Triệu Tôn, không xinh đẹp như Đông Phương Thanh Huyền, không ngang ngạnh bất kham như Nguyễn Hữu, nhưng lại có vẻ phóng khoáng cương trực của nam nhi chinh chiến nhiệt huyết nơi sa trường.

Mấy vị gia này ngồi một chỗ, lại có mấy mỹ nhân ngực lớn eo nhỏ, hoặc thanh lệ thoát tục, hoặc lung linh yêu kiều,5phong tình quyến rũ, cứ như một bữa tiệc sắc đẹp vậy.

Mấy vị gia uống rượu trò chuyện trăng gió tình đời, cũng rất náo nhiệt. “Lão Thập Cửu, Tam ca ta đây không hiểu, Phụ hoàng trái một thánh chỉ, phải một thánh chỉ muốn đề về kinh báo cáo công việc. Nhưng để lại cứ không thích, rốt cuộc nơi này có gì vui?”

Huyện Thanh Cương không phải là một huyện thành nhỏ, nhưng cho dù huyện thành có lớn thế nào đi chăng nữa thì cũng là nơi chật hẹp nhỏ bé cho với một Vương gia từ kinh thành tới, tuyệt đối không lọt được vào mắt Ninh Vương điện hạ. Ánh mắt lạnh lùng nhướng lên, Triệu Tôn hờ hững nói, “Đệ vốn nên về kinh sớm, nhưng vừa vào huyện Lăng Thủy thì bị đánh lén, bản thân đệ bị trọng thương, không đi được nên đành ở lại.”

Bị trọng thương? Nghe Triệu Đê Tiện đột nhiên nhắc tới chuyện đó, trong lòng Hạ Sơ Thất không khỏi lẩm bẩm một trận. Lúc ấy, hắn mang theo Lão Tôn lén lút đến bãi lau sậy bờ sông Thanh Lăng trị thương, chẳng phải vì không muốn cho ai biết hắn bị trọng thương à? Vì sao giờ lại chủ động nói đến? Cách giải thích hợp lý nhất là lo lắng ban đầu của hắn đã không còn nữa.


Triệu Tích nghe xong cũng giật mình, chén rượu tới môi lại để xuống, đôi mắt lo lắng nhìn Triệu Tôn. “Lão Thập Cửu, là ai làm chuyện đó? Là man di Una sao?” Triệu Tôn mím môi, lạnh lùng nhìn y, “Không biết.”

Triệu Tích oán hận nói, “Tiểu quốc Una có gan phạm tới Đại Yến ta, đúng là không biết sống chết. Lão Thập Cửu lương thiện cho bọn chúng một con đường sống, chủ động rút binh, thế mà bọn chúng vẫn dám làm chuyện hạ lưu đó!”

Triệu Tích dừng lại, thấy vẻ mặt Triệu Tôn lạnh nhạt thì thở dài.

“Thập Cửu đệ, Tam ca nói đệ sao mới được đây? Chuyện lớn thể sao để không tấu với Phụ hoàng?” Y như có như không liếc Đông Phương Thanh Huyền đang cười một cái, ánh mắt hơi lay động, “Đệ giấu giếm tình hình thực tế không báo, ngược lại khiến người có ý trong triều đình nghi kỵ, nói lão Thập Cửu đệ nắm nhiều binh quyền, độc chiếm đất Thục hiểm yếu và nơi cất giữ binh khí quan trọng, nhất định có mưu đồ làm loạn, không có lòng thần phục, haiz!”

Khóe miệng Triệu Tôn cong lên, những sắc mặt vẫn không gợn sóng.

“Khi đó đệ bị thương nặng, chẳng biết có sống nổi mà hồi kinh không. Mà Bắc Địch, Tây Nhung, Una và người đa của Đông Doanh đều có rục rịch. Nếu việc này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến giang sơn Đại Yến chúng ta, tất phải giấu.”

Hạ Sơ Thất hiểu ra.

Triệu Tôn giải thích như thể quả hợp tình hợp lý.

Nhưng nói thế chẳng phải ngụ ý ám chỉ những quốc gia kia không dám đánh vào Đại Yến vì sợ Triệu Tôn hắn sao?


Đồ khoác lác! Nàng mắng thầm trong đầu, nhưng vừa nhìn lại thấy Ninh Vương Triệu Tích nhấc tay áo, ngồi thẳng lên hành lễ với Triệu Tôn, vẻ mặt xúc động, “Lão Thập Cửu, uổng công Tam ca ta đọc sách thánh hiền sách lược binh pháp nhiều năm nhưng lại hoàn toàn không hiểu, lại càng không hiểu được chỗ yếu hại trong đó, tấm lòng vì nước vì dân của đệ có trời chứng giám, những người trên triều đình tố tội đệ đúng là đáng ghét.”

“Tam ca nghĩ nhiều rồi.” Triệu Tôn lười biếng nhấp ngụm rượu, “Chính kiến bất đồng mà thôi, đều vì cơ nghiệp Đại Yến ta.” Triệu Tích sửng sốt một chút rồi cười ha ha. “Đúng thế, lão Thập Cửu nói rất đúng...”

Triệu Tích cười, vừa định ngồi xuống nhưng không biết nhớ ra chuyện gì lại đứng dậy rót một chén rượu cho Triệu Tôn, “Lúc còn ở kinh thành nghe nói lão Thập Cửu bắt sống công chúa Una, giờ người ở nơi đâu? Tam ca có thể gặp một lần không?”

Lời này vừa nói ra, cả Thực Sắc hiện lặng ngắt như tờ.

Ai cũng biết Ninh Vương háo sắc, những người đẹp xung quanh đưa đến tận miệng mà còn có thể nghĩ đến người của huynh đệ, phẩm hạnh này thật đáng chê trách. “Thẹn nắng tay che lụa, buồn xuân ngại điểm trang. Dễ kiếm bán vô giá, khó tìm được tình lang*.” Đông Phương Thanh Huyền vẫn luôn lười biếng ngồi tại chỗ cười không nói gì, đôi mắt phượng nhìn quanh, bỗng cười nhẹ: “Tam điện hạ thích giai nhân Una, Thập Cửu điện hạ sao không thể thành toàn?”

(*) Trích trong bài thơ Tặng cô gái nhà bên, bản dịch Lê Xuân Khải

Triệu Tôn lạnh lùng nhìn Đông Phương Thanh Huyền, có lẽ đã quen tính háo sắc của Ninh Vương nên không có biểu cảm gì. “Người nọ vẫn luôn bị nhốt trong doanh trại, do người của Trần tướng quân canh chừng, đến lúc đó sẽ áp giải nàng ta về kinh.” “Thế sao...” Triệu Tích nhìn qua, có vẻ thương tiếc, “Từ lâu đã nghe quốc vương Una chỉ có một nàng công chúa, xinh đẹp, lanh lợi, dịu dàng đoan trang, bị nhốt trong doanh trại lâu như thế, chỉ sợ làm hỏng nhan sắc, đáng tiếc đáng tiếc, thật sự đáng tiếc!” Triệu Tích nói đáng tiếc liên tục. Hạ Sơ Thất nhìn dáng vẻ y thương tiếc vì Triệu Tôn không biết trân quý thiên vật kia, trong lòng cảm thán.

Vẫn là làm đàn ông tốt, háo sắc thì gọi là có tình thú. Không như phụ nữ, chỉ biểu hiện ra chút thích thú chứ không nhất định là muốn chiếm làm của riêng thì đã bị mắng không đứng đắn, mất phẩm hạnh đạo đức.


“Tiểu nô, tới đây.”

Nàng đang nghĩ linh tinh thì Triệu Tôn chợt gọi vọng ra.

Quả nhiên bị hắn phát hiện rồi. Đương nhiên, nàng cũng cố ý để hắn phát hiện ra. Hạ Sơ Thất “vàng” khẽ một tiếng, bước chậm vào, không dám nhìn vẻ mặt hắn. “Gia...”

“Không nghe lời.” Triệu Tôn giận nói, nhưng lúc nghe lại khá hiền hòa.

Hạ Sơ Thất hơi giật mình giương mắt nhìn vào mắt hắn. “Vương gia Đê Tiện” vốn dĩ đã đẹp hết phần người khác rồi, giờ lại còn cộng thêm vẻ cưng chiều nhàn nhạt này, đúng là quyến rũ khiến người ta bị thu hút. Có điều nàng vẫn rất tỉnh táo, biết tên này xa cách và lạnh lùng từ trong xương, bề ngoài dù tốt cũng chỉ là làm bộ làm tịch.

“Người ta muốn xem cảnh náo nhiệt mà!”

Hạ Sơ Thất cong mắt, đưa lưng về phía mọi người, nháy mắt với hắn, giọng nói vô cùng dễ nghe. Nàng luôn cảm thấy, nói tới điểm xuất chúng nhất của Hạ Thảo này thì chính là giọng nói, tiếng nói uyển chuyển như chim hoàng Oanh, như tiếng suối trong, róc ra róc rách. Nếu nàng không biết xấu hổ, cố tình nũng nịu thì có thể khiến đàn ông nhũn cả ra.

Ninh Vương không phải đã quay phắt đầu lại sao.

Tiếc là giọng nói dễ nghe như vậy mà mặt lại đen sì. Y hơi ngừng lại, trên mặt hiện vẻ thất vọng, “Lão Thập Cửu, đây là?”

Y không thể tin là ánh mắt Triệu Tôn lại kém tới mức vậy.


Tiếc là Triệu Tôn lại cong môi, bình tĩnh thừa nhận, “Chính là tiểu nô của đệ.”

Giọng điệu buồn nôn nổi cả da gà, Hạ Sơ Thất suýt thì lao ra ngoài nên cả ra.

Nhưng mà chả mấy khi hắn thích diễn sâu, lại còn làm giỏi như vậy, rõ ràng rất phù hợp với mục đích lần này của nàng. Nàng từ từ bước qua, ra vẻ ngượng ngùng đứng cạnh hắn, đầu hơi cúi, trông rất ngoan ngoãn. Triệu Tôn lại nhìn vào khuôn mặt cố bối trát của nàng. “Đói sao? Muốn ăn cái gì?”

Chậc chậc, đúng là biết diễn mà! Trong lòng Hạ Sơ Thất mắng hắn, nhưng bên ngoài lại ngọt ngào, “Không ạ, không muốn ăn.” Ánh mắt lạnh của Triệu Tôn dưới ánh đèn hơi lóe lên, “Sao? Lại đau bụng à?” Có cần diễn sâu thế không? Nàng cúi thấp đầu giả bộ xấu hổ.

“Không sao, không đau lắm.” Triệu Tôn nhìn nàng một lát, đưa tay về phía nàng, “Ngồi bên cạnh gia.” Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hắn, vậy nên Nguyệt Dục đang hầu hạ tự nhiên lui xuống.

Nguyệt Dục lui ra sau hai bước, giấu mình vào ánh đèn lờ mờ, chân mày xinh đẹp hơi rũ xuống.

Triệu Tôn nắm tay Hạ Sơ Thất, tay kia cưng chiều vỗ đầu nàng, bất đắc dĩ nói, “Không khỏe thì cứ nghỉ đi, còn chạy tới đây làm gì, muốn gia măng hả?”

Hạ Sơ Thất bị hắn nắm tay, cảm thấy nơi tiếp xúc nóng dần lên, trong lòng cảm thấy hơi ngán ngẩm, lúc này mới cố ý cười duyên nói: “Gia nỡ mắng ta sao?” Triệu Tôn ừm một tiếng, bóp tay nàng, “Đương nhiên là không nỡ rồi.” Hạ Sơ Thất thuận thế véo mạnh vào tay hắn. “Gia, tối nay nhiều người thế này, Sở Thất muốn kính mọi người một chén.”

Nàng không hiểu lắm về quy củ thời đại này, cứ nghĩ ăn cơm thì ai cũng có thể mời rượu được như ở hiện đại. Nhưng người ở đây vừa nghe thấy, sắc mặt ai nấy đều cứng đờ. Dù bây giờ Triệu Tôn cưng chiều nàng cỡ nào thì nàng vẫn không có một thân phận nào, không phải cả thị thiếp, làm gì có tư cách mời rượu những người đây?

Mọi người còn đang kinh ngạc, chỉ có Triệu Tôn vẫn bình tĩnh, tay nắm chặt tay nàng, đôi mắt sâu không thấy đáy nheo lại, hơi áy náy nhìn mọi người trong phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận