Muội rất cảm kích hắn.” Triệu Như Na nói, không đợi Hạ Sơ Thất hỏi đã cúi đầu xuống, tiếp tục nói, “Nếu không phải vì ngày đó hắn nhu nhược thì sao kiếp này muội có thể gặp được hầu gia? Sao có thể hiểu được rằng nếu một người đàn ông không thể chia sẻ nỗi đau với mình thì cho dù có nói bao nhiêu lời mật ngọt êm tai cũng đều không phải là yêu?”
y dà.” Hạ Sơ Thất huých nàng ta một cái, “Này, bày tỏ ở trước mặt tỷ không có tác dụng gì đâu, muội phải bày tỏ với Đại Ngưu ca kìa.” Triệu Như Na mỉm cười, “Chàng ấy à? Thôi đi, nói với chàng ấy những lời này, chàng ấy nhất định sẽ không hiểu gì cả.”
“Hả?”
“Bởi vì không có3đầu óc đó.”
Hạ Sơ Thất thấy ánh mắt nàng ta chứa đầy ý cười thì thổn thức, “Ngày đó, khi muội thành thân với huynh ấy, tỷ còn lo cho hai người nữa cơ, bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi
Hai người sống tốt là được
Thôi, không chọc muội nữa, tỷ về thật đây.” Nghĩ đến lúc trước khi rời khỏi phủ Ngụy quốc công, nhìn thấy biểu hiện bất thường của Giáp Nhất và Hạ Thường, sắc mặt nàng lại nặng trĩu, ra ngoài kế một đơn “thông kinh tán” bổ máu dưỡng ẩm, dặn dò Triệu Như Na phải uống rượu nóng, lại kê thêm một đơn thuốc tắm phụ khoa sau đó liền cáo từ, dẫn theo một đội quân hùng hậu rời khỏi phủ Định An hầu
Hạ Sơ Thất vừa đi khỏi, hầu0phủ lại vắng vẻ trở lại
Lão thái thái trước đó ném đá giấu tay sợ bị “phanh ngực mổ bụng” nên cũng không giả bộ nữa, mệt mỏi nằm xuống ngủ.
Trần Đại Ngưu về phòng từ sớm, vội vàng súc miệng rửa mặt rồi ra ngoài, thấy Triệu Như Na đang ngồi tựa trên giường đọc sách, vẫn là bộ dạng không nóng không lạnh, nhìn không ra cảm xúc thế nào, y vui vẻ bước đến gần cướp cuốn sách của nàng, cúi đầu hạ thấp giọng: “Nương tử, ta sai rồi.”
Người này vừa đến đã xin lỗi, Triệu Như Na nhất thời không hiểu.
“Hầu gia nói vậy là có ý gì?” Nhìn nàng khẽ nhíu mày lại, Trần Đại Ngưu nắm chặt tay nàng, ngồi xuống cạnh nàng, dưới ánh sáng lay động của ngọn nến, y5chăm chú nhìn vào đôi mắt đen nhánh của nàng, ngẩn ngơ một hồi.
“Việc hôm nay là do ta đã quá kích động, chọc giận nương, khiến nàng phải chịu tội theo
Nương tử, đều do ta không tốt, làm con không trọn, làm trượng phu cũng chẳng ra sao..
Nàng gả cho ta, chẳng thấy phúc đâu mà chỉ toàn phải chịu khổ.”
Triệu Như Na thấy y nói rất nghiêm túc thì không phản bác lại, chỉ thổn thức nhìn y.
Trần Đại Ngưu sợ nàng vì chuyện này mà tức giận, nghĩ ngợi một lúc lại nói, “Trước đó ta đã nghĩ, hồi nàng về phủ ta cũng chưa bái đường với nàng
Lần này, nhân cơ hội này, ta muốn xin ý chỉ của bệ hạ, bù một đại lễ, trước khi Văn Giai công chúa đó nhập phủ, lập4chính danh cho nàng.”
“Không cần đâu...” Triệu Như Na khẽ nhíu mày lại, giọng ngập ngừng, “Hai chúng ta đã là phu thê lâu nay, hà tất phải để ý mấy thứ nghi lễ hư danh đó?” “Chưa bái thiên địa sao có thể coi là phu thê chứ? Bắt buộc phải làm.” Trần Đại Ngưu thấp giọng dỗ dành nàng, ngón tay cái thô ráp thoa lên vết bầm nơi khóe mắt vì bị tát một cái, đau lòng vô cùng, “Nương tử, nàng đồng ý với ta nhé?”
Y thật thà khẩn cầu, hoàn toàn không nhìn thấy ý cười thấp thoáng trong đôi mắt và sự thản nhiên dễ chịu của Triệu Như Na
Chỉ đoán rằng nàng vẫn còn đang giận, muốn dùng cách mà bản thân có thể làm để an ủi nàng, y nắm lấy9tay nàng, vừa hôn, vừa nâng niu, dáng vẻ đó khiến trái tim của Triệu Như Na như chìm đắm trong hũ mật.
“Hầu gia, chàng tốt với thiếp quá!” “Nàng đồng ý rồi à?” “Vâng”
Nàng ngượng ngùng gật đầu.
“Vậy thì có được động phòng trước không?” Trần Đại Ngưu dùng ngón tay khẽ ấn lên day vết bầm trên khóe mắt, nửa đùa nửa thật trêu nàng
Bộ dạng đó làm cho Triệu Như Na vừa tức giận vừa buồn cười, thản nhiên lườm y một cái.
“Hôm nay Sở Thất đến khám bệnh cho thiếp, tỷ ấy nói, cần uống thuốc, phải điều dưỡng một thời gian
Mấy tháng này, chàng không được phép động vào thiếp.” “Mấy tháng? Lời khốn nạn đó là do Sở Thất nói hả?” Trần Đại Ngưu kinh ngạc, gãi gãi đầu, bỗng chốc như nghĩ ra gì đó: “Không phải Sở Thất lừa nàng đấy chứ?”
Tất nhiên Sở Thất không nói như vậy, tuy hôm nay Triệu Như Na bị đánh còn bị phạt quỳ cả nửa ngày, nhưng tâm trạng lại rất tốt nên muốn trêu y.
Nàng trừng mắt một cái, nghiêm túc nói: “Tỷ ấy không lừa thiếp đâu.” “Không đúng.” Trần Đại Ngưu nghi hoặc hỏi, “Muội ấy đã đòi nàng ngân lượng chưa?”
Thấy bộ dạng mày chau mặt ủ của y, Triệu Như Na không nhịn được cười, xem ra Sở Thất đã bị “tiếng xấu đồn xa” rồi, ai ai cũng biết tỷ ấy tham bạc, lời từ cái miệng ấy thốt ra, ba phần là thật mà bảy phần là giả
“Đòi rồi.” Nàng tiếp tục trêu y, “Thiếp vẫn còn nợ kia kìa.”
“Nợ bao nhiêu thế?” Trần Đại Ngưu chán nản vô cùng, “Ta không nên giao một mình nàng cho muội ấy, con người muội ấy thủ đoạn vô biên, một người đôn hậu như nàng sao có thể không bị muội ấy lừa gạt chứ?” Đôi mắt của Triệu Như Na như hai vầng trăng khuyết
Rõ ràng là y quá thật thà, tính cách trung hậu, còn nói đầu óc nàng đơn thuần
“Tỷ ấy đòi nhiều quá, thiếp không có đủ ngân lượng trả liển thể chấp hầu gia của chúng ta cho tỷ ấy rồi, làm thế nào bây giờ?”
Triệu Như Na ấm ức nói, Trần Đại Ngưu trừng to hai mắt, kinh ngạc “hà” một tiếng, sững sờ hồi lâu mới thở phào một cái.
“Nàng lừa ta đúng không?”
“Sao thiếp lại lừa chàng chứ?”
“Sơ Thật đúng là có hơi xấu xa, nhưng cũng không thất đức như thế đâu.”
Lần này Triệu Như phá ra cười thật, cười thoải mái đến nỗi quên mất mình là người trước giờ luôn tuân thủ lễ nghĩa, khóe miệng hé ra để lộ mấy cái răng trắng muốt sáng bóng, bộ dạng vui vẻ đó đọng lại trong ánh mắt của Trần Đại Ngưu, khiến y kích động không thôi.
Hầu hết của y trượt lên trượt xuống, hai tay giữ chặt eo của nàng
“Nương tử, chẳng phải bắt đầu từ ngày mai mới điều dưỡng sao? Đêm nay cũng không kịp hầm thuốc nữa rồi.”
“Hả?” Triệu Như Na không hiểu.
“Đêm nay, chắc không sao chứ?” Trần Đại Ngưu nói, dùng ánh mắt “rất ấm ức, rất tổn thương” nhìn nàng, “Nếu không vì liệt tổ liệt tông của Trần gia, ta cũng chẳng cần có con đâu
Đẻ ra lại vướng chân vướng tay, ta muốn thân mật với nương tử cũng không tiện.”
Triệu Như Na không ngờ y lại có suy nghĩ trẻ con như vậy, vội vàng che miệng y lại, căng thẳng đáp, “Đừng nói nữa, để nương nghe thấy, thiếp lại gặp tai họa mất.” “Không có ai ta mới nói, nàng nghĩ ta ngốc à?”
Nói xong, y bắt đầu lột quần áo của nàng, động tác thô lỗ làm Triệu Như Na động tình không thôi, khóe mắt nàng hơi cong lên, không thể dừng cười
Nàng lẫn trốn y, hai tay giữ chặt cổ áo không chịu buông
Nhưng sức lực như con trâu thô bạo này sao nàng có thể đo nổi? Đầu ngón tay đang nắm chặt của nàng bị y tách ra từng ngón một, mang theo hơi thở dày đặc, giống như nịnh hót mê hoặc bên tai nàng.