Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



""/ Lại một chữ nữa được viết xong, giọng hắn càng ngày càng khàn, “Viết chữ thì cứ viết đàng hoàng, nàng còn thể nữa, lát nữa gia..

nhất định sẽ không tha cho nàng.”

“Thiếp thế nào?” Hạ Sơ Thất cười, không sợ hắn, “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy

Chàng tuyệt đối đừng manh động nhé? Thiếp viết tiếp đây.” Nàng chẳng thèm ngó ngàng đến sự kháng nghị của hắn, vẫn cầm lông vũ vẽ lên người hắn, miệng thì cứ liến thoắng không ngừng, “Nếu chàng đoán đúng hết thì thiếp đã tha cho chàng từ lâu rồi

Là tại chàng đoán không ra, trách ai chứ?”

“A Thất, đừng quậy nữa.” Triệu Tôn hơi mất kiểm soát, con tim như bị châm3lửa, cảm thấy khó thở, trán rịn đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy căn phòng vốn mát mẻ, giờ đây lại nóng bức kín gió.

“Thiếp có quậy đâu, chàng hứa rồi mà

Gia, nuốt lời là sai trái, chàng đọc thầm vài lần đi, có khi lại có hiệu quả giữ bình tĩnh cũng nên ấy chứ?”

Nàng vừa cười vừa tiếp tục, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại cầm nhúm lông bồ câu vẽ trên cơ thể nửa che nửa hở của hắn, nàng còn cố ý khều nhẹ, thấy hắn rùng mình, nàng bắt đầu ngân nga

“Tích tắc, tích tắc, có chú mèo con đang lười biếng...” Mối nàng kề sát lên người hắn, trượt xuống theo hướng lồng bồ câu, chóp mũi0thỉnh thoảng lại chạm vào cơ thể nóng hổi của đối phương, mang theo đôi câu trêu đùa

“Gia, chàng vẫn kiềm chế được chứ?” “Gia! Đây là chữ gì?”

“Không đúng, đoán lại.”

“..

Lại lần nữa!” Triệu Tôn càng ngày càng bất lực

Tiểu yêu tinh này luôn có đủ các suy nghĩ kỳ lạ trừng trị hắn

Rõ ràng không cần biết hắn đoán được hay không, kết quả đều như nhau: chỉ cần nàng vẫn chưa hả giận, e rằng sẽ không bao giờ dừng tay lại

“Ôi!” Hắn thở dài, muốn nắm lấy tay nàng, tiện thể vứt lông bồ câu đi

Ai ngờ, vừa mới giơ tay ra, đã bị nàng đè chặt.

“Không được cử động! Nằm im!”

“A Thất...” Hắn vô lực gọi.

“Được rồi, thiếp5đại nhân đại lượng, không so đo với chàng lần này

Nếu chàng còn dám cử động nữa, thiếp sẽ tăng thêm một nén hương.”

“..

Ta muốn đi ngoài.” “Nhịn đi!” Hạ Sơ Thất phụt cười, “Yên tâm, thiếp sẽ hầu hạ chàng thật đàng hoàng

Đừng căng thẳng, căng thẳng sẽ không vui nữa.” Nàng đè tay hắn, nhìn khuôn mặt bất lực kia mà không khỏi vui sướng

Nàng lột đi miếng vải che chắn cuối cùng trên người hắn, lông bồ câu nhắm thẳng vào chỗ hiểm chứ không gãi nhẹ lung tung như lúc nãy

“Nàng thật là...” Triệu Tôn không chịu được ngứa, vặn vẹo cơ thể, âm thanh phát ra từ cổ họng đã biến chất

Đó không phải là đau, cũng không4phải ngứa, mà là từng cơn tê dại ăn sâu vào xương tủy, làm hắn muốn phản kháng lại sự yêu thương hết mình của nàng

Đáng tiếc, cho dù trong lòng có dậy sóng thể nào, hắn vẫn phải cố gắng chịu đựng, không được cử động

“Đúng rồi, lần này thì đúng rồi.” Hạ Sơ Thất không hề dùng tay vì hơi thở hổn hển của hắn, mà ngược lại còn càng thấy hưng phấn hơn, khi lông vũ “đi ngang qua” những vết sẹo hoặc nông hoặc cạn, nó sẽ dừng lại, từ từ vỗ về.

“A Thất, đủ rồi!”

Gân xanh trên trán Triệu Tôn giật mạnh, khi lông vũ trên tay nàng trượt qua nơi lõm xuống ngay chính giữa đầy nhạy9cảm ấy, đầu óc hắn đã ngừng chạy, không thể nhịn được, muốn cong người ngồi dậy.

“Không được cử động!”

Dường như nàng biết được tâm tư của hắn, đè hắn lại, nghe hơi thở lúc mạnh lúc nhẹ của hắn, nàng cười khẽ, cúi đầu hôn lên môi đối phương, chiếc lưỡi dịu dàng liếm nhẹ như thể đang khiêu khích, sau đó từ từ trượt xuống, cùng với nhúm lông bồ câu kia, hồn hắn.

“Đây là chữ gì? Hử?”

Nàng lại hỏi, giọng nói rất ranh mãnh, hệt như một phù thủy nhỏ ăn thịt người

Còn hắn thì thở dốc, đầu óc hỗn loạn, tâm tư rối bời, giọng nói mơ hồ không rõ.

“Ưm..

A Thất.”

Hắn cố gắng nằm im, hít một hơi, giọng càng khàn thêm.

“Đừng quậy nữa, khuya lắm rồi.” “Khuya thì mặc kệ khuya

Chúng ta cứ chơi đi, để tăng cường tình cảm.” Hạ Sơ Thất chọc hắn, lống bồ câu trên tay vẫn đang viết, làm hắn gần như ngừng thở

“A Thất...” Chiếc khăn lụa đang bịt mắt hắn bỗng nhiên trượt qua một bên

Cô nương trong mắt hắn đang mặc y phục nửa kín nửa hở, vùng bụng hơi nhô lên, trong hệt như một đóa hoa nở vào tháng năm, quyến rũ, xinh đẹp, tà ác, nhưng lại tự nhiên như thoát ly trần thế.

“Gia, mau đoán đi.” Nàng cười khẽ, lông vũ lướt qua rốn hắn, nghiêm túc viết từng nét, “Nhanh lên, còn đoán không ra nữa thì không được ngủ đâu!”

“Sở Thất!” Triệu Tôn gần như phải gằn từng chữ gọi tên nàng

Máu nóng trong tim sôi trào, hắn không thể nhịn thêm được nữa, ngồi phắt dậy, ôm lấy eo nàng rồi lật người nàng lại, đỡ dựa lên gối.

“Sao lại nghịch ngợm như vậy!Xem gia trừng trị nàng thế nào đây.” “Này! Không nói lý lẽ có phải không?” Hạ Sơ Thất cười phì, dùng chân đá hắn

Nhưng vừa mới giơ chân ra thì đã bị hắn giữ lại

Bàn tay của hắn dày rộng nóng hổi, làm nàng rùng mình.

Triệu Tôn cúi đầu xuống, ánh mắt đỏ ngầu.

Trong lòng bàn tay hắn là một bàn chân nhỏ nhắn trắng ngần xinh xắn, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng, nó mịn màng hệt như da em bé, trắng nõn như ngọc, nhỏ nhắn đáng yêu, hình dáng xinh đẹp, cảm xúc trơn mịn, các ngón chân hệt như vỏ sò tròn trịa, tỏa ra ánh sáng mê hoặc lòng người.

“Này, buông ra, ngứa lắm.”

“A Thất...” Đầu hắn nóng bừng, dòng máu thú đang sôi trào, hắn gọi tên nàng, giọng nói có chứa chút kiềm chế, “Vốn dĩ gia muốn bỏ qua cho nàng

Bây giờ xem ra không cần thiết nữa...”

“Chàng muốn làm gì?” Không đợi nàng nói xong, hắn đã ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn xuống, dùng hành động tuyên bố mục đích của mình

Ánh đèn đỏ thắm, chăn màn dậy sóng

Một Triệu Tôn mất kiên nhẫn thế kia, khiến con tim Hạ Sơ Thất đập nhanh như điên, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn

Đôi mắt to tròn đen láy trừng to, nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ được phóng to ngay trước mặt, vừa muốn phản kháng thì cánh môi đã bị hắn nuốt lấy

Hắn cắn nàng

“Còn dám nữa không? Hả?” Hạ Sơ Thất lẩm bẩm, “Triệu Thập Cửu, chàng dám không giữ lời?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui