Giờ ta cũng nói lại những lời tương tự với ngươi, nếu không phải ta không muốn hắn khổ sở thì ta cũng chả muốn nói ngang nói dọc với người
Vì vậy, ngươi không cần tự mang trứng đến đập vào đá nhà ta, hay nói cách khác là tự làm bậy không thể sống.”
Nàng chỉ nói đến hắn”, những hướng ám chỉ lại rất rõ ràng, ý là nói Đông Phương Thanh Huyền.
Dứt lời, nàng không thèm nhìn xem sắc mặt Triệu Tôn khó coi cỡ nào, cũng không thèm nhìn vẻ mặt Đông Phương Thanh Huyền khoái trá ra sao, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Đông Phương A Mộc Nhĩ.
“Ngươi dựa vào đâu mà dám nói chuyện với ta như vậy?” “Dựa vào đâu ư?” Hạ Sơ Thất quay đầu, mỉm cười: “Ngươi cho rằng mình là thái hậu thì sẽ lớn hơn ta sao? Châu3chấu sau thu, nhảy nhót chẳng được vài ngày đâu
Kính ngươi thì ta gọi người một tiếng thái hậu, còn bất kính ngươi, ta quản ngươi là cái thá gì chắc?”
“To gan! Hạ Sở, ngươi...”
“Thái hậu!” Đông Phương Thanh Huyền thay đổi cách xưng hô, trầm giọng, ngữ khỉ đầy vẻ không kiên nhẫn, “Chú ý thân phận của người.”
“Thân phận?” Đông Phương A Mộc Nhĩ cười lạnh, nhìn khuôn mặt dưới ánh mặt trời trông càng yêu nghiệt của Đông Phương Thanh Huyền: “Ca, những lời này nên để muội nói mới đúng
Huynh có suy nghĩ kiểu này mà không sợ sau này xuống hoàng tuyển sẽ không còn mặt mũi nào gặp...” “A Mộc Nhĩ!” Không đợi nàng ta nói hết câu, sắc mặt Đông Phương Thanh Huyền đã biến đổi, “Câm miệng!”
“Ca, tốt nhất là huynh tự lo cho thân huynh đi...”
Hạ Sơ Thất nhìn thấy khuôn mặt1trào phúng của A Mộc Nhĩ thì trong lòng thắt lại, khi nàng đang nghi hoặc, khó hiểu trước những lời kỳ quái của nàng ta thì một giọng nói the the truyền tới từ dưới giàn hoa tử đằng.
“Bệ hạ, cẩn thận dưới chân.” Hạ Sơ Thất ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng ma sát của quần áo khi bước đi
Tiếp đó, trên con đường đầy hoa tử đằng xuất hiện bóng dáng Triệu Miên Trạch mặc hoàng bào, trên mặt hắn ta còn nở nụ cười ôn hòa
“Hoa tử đằng ở hành quán Yên Vân này đúng là không tệ, nếu không phải chúng ta cần nhanh chóng tới Động Uyển thì thật ra cũng có thể dừng chân ở đây để ngắm hoa, thưởng rượu rồi.” Hắn ta cười nói, “Phải chăng Thập Cửu hoàng thúc và Đông Phương ái khanh cũng giống3trẫm, tất cả đều có chút luyến tiếc khi phải rời khỏi hành quán này?”
“Nếu bệ hạ có nhã hứng thì thần sẵn lòng phụng bồi.”
Trên gương mặt xinh đẹp, yêu dã của Đông Phương Thanh Huyền tràn đầy ý cười, giống như chưa từng xảy ra chuyện hắn ta quát A Mộc Nhĩ vừa xong vậy
Mà Triệu Tôn cũng lười nhìn sang, dù cho Triệu Miên Trạch đang mặc hoàng bào để vương mang tính uy hiếp người khác rất lớn thì hắn vẫn duy trì thần sắc như cũ, vẫn lạnh lùng không hề thay đổi, trong đôi mắt vẫn là nét lạnh giá như băng như sương.
“Đang định quay lại, không muốn nấn ná ở đây nữa.”
Triệu Miên Trạch nhếch môi, vươn tay ra hiệu cho đám Hà Thừa An lui xuống rồi mới chậm rãi tới gần, dùng giọng nói mà chỉ có mấy người bọn họ3mới nghe thấy mà cười nói: “Trẫm cũng không phải người ngoài, Thập Cửu hoàng thúc không cần xa lạ với trẫm như vậy
Thúc và thái hậu vốn là thanh mai trúc mã, hai người cùng yêu thương đối phương, nếu không phải vì ông trời cố tình trêu ngươi, cắt trở đường tình thì làm sao rơi vào tình cảnh xấu hổ hôm nay? Trẫm cũng là người trọng chữ tình, nếu hoàng thúc có ý, chi bằng trẫm thành toàn cho thúc?”
Ý của Triệu Miên Trạch là muốn buộc Triệu Tôn và A Mộc Nhĩ chung một chỗ, còn nói cực kỳ khoan dung nữa chứ
Hoàn toàn không biểu lộ uy nghi của bậc đế vương, mà là sự lễ độ của vãn bối
Dứt lời, hắn ta còn quay đầu nhìn Hạ Sơ Thất.
“Hoàng hậu nghĩ sao?” Hạ Sơ Thất cười như không cười, “Chuyện này vẫn phải xem9ý của Tấn vương ra sao rồi?”
“Bệ hạ có lòng.” Triệu Tôn cũng không nhìn Hạ Sơ Thất, giọng hắn vẫn thản nhiên, lạnh lùng như cũ, khí độ trầm ổn không thay đổi, giống như hắn căn bản không hề biết mình đang rơi vào hoàn cảnh nào, cũng không quan tâm tới uy phong của quân vương, hắn chỉ liếc mắt nhìn Triệu Miên Trạch,
“Chưa nói đến việc thần không nhận nổi hoàng ẩn này, mà cho dù thần muốn tiếp nhận sự thành toàn của bệ hạ thì bệ hạ cũng chớ nhầm đối tượng mới phải.”
Ngữ khí khi nói những lời này của hắn có chút lạnh lùng khiến Hạ Sơ Thất nghe được mà trong lòng kinh hãi
Nàng biết vì chuyện của A Mộc Nhĩ lúc trước nên Triệu Thập Cửu nóng lòng muốn giải thích với nàng, bây giờ Triệu Miên Trạch lại cố tình khiêu khích vài câu như thế, chỉ sợ hắn sẽ mất kiên nhẫn
Dẫu sao thì trong chuyện tình cảm nam nữ, không phải chỉ phụ nữ mới dễ dàng để tâm tới mấy chuyện vụn vặt mà cả đàn ông cũng vậy, mấy ai có thể hoàn toàn thờ ơ khi người thương của mình đang đứng trước mặt chứ
Nếu có thì đó là thần, không phải người bình thường nữa rồi.
“Nhầm đối tượng ư?” Triệu Miên Trạch hơi híp mắt, cười hỏi: “Vậy không biết Thập Cửu hoàng thúc rốt cuộc..
muốn nói đến người nào?” Đôi mắt đen của Triệu Tôn hơi nhíu lại, hắn lạnh lùng nhìn Triệu Miên Trạch.
Qua cái liếc mắt này, Hạ Sơ Thất tinh ý nhận thấy đồng tử của hắn co rút rất nhanh, như đang có chút buồn bực
Mặc dù nàng biết Triệu Tôn nhất định đã có bố trí cho chuyến đi tới Động Uyển lần này nhưng nàng cũng hiểu rõ, giờ chưa phải là thời khắc mấu chốt để bọn họ hoàn toàn trở mặt với Triệu Miên Trạch.
Quả nhiên trước chữ “tình”, ai nấy cũng đều trở thành kẻ ngốc
Ngàn vạn lần đừng thất bại trong gang tấc thế này chứ
Trong lòng nàng thầm than “Thôi rồi”, đúng lúc ánh mắt Triệu Tôn trầm xuống định ra quyết định thì nàng đột nhiên vươn tay tát vào má mình một cái, tiếng “chát” vang lên nghe cực kỳ đáng sợ, chỉ nghe thôi cũng biết nàng đã dùng hết sức bình sinh để ra tay
Nàng thẩm than mình ngốc quá, nhưng vì Triệu Thập Cửu, nàng vẫn quyết ra tay.
“Sao vậy?”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút về phía nàng.
Hạ Sơ Thất xoa mặt, cười không quan tâm lắm: “Có con muỗi đốt ta
Mấy nơi hoa hoa cỏ cỏ thế này có rất nhiều muỗi
Mà ta nói này các vị, nếu muốn tám nhảm về chuyện nhà thì có thể tìm chỗ ngồi nào tốt hơn không? Các người nhìn lại mình đi, cả đám có ai không phải là thân vàng người ngọc, nếu bị muỗi cắn thì phải làm sao bây giờ?” “Nàng có ngốc không vậy? Sao lại ra tay nặng như thế chứ?” Triệu Miên Trạch đau lòng nhìn sang, giọng nói hắn ta tràn đầy sự bất đắc dĩ
Mà khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn thì căng thẳng, hai tay nắm chặt, không có bất cứ động tĩnh nào
Ý của nàng sao mà Triệu Tôn lại không hiểu chứ?
Nhưng nàng thật sự đã đoán sai ý định của lão hồ ly Triệu Thập Cửu này rồi.
Bàn về sự trầm ổn, nội liễm hay sự sâu xa, Triệu Miên Trạch quả thật không phải là đối thủ của hắn
Còn chưa đến bước mấu chốt nhất của kế hoạch, làm sao hắn có thể liều mạng với Triệu Miên Trạch chứ? Hạ Sơ Thất không hiểu được rằng, đối với loại người như Triệu Miên Trạch, đôi khi, nếu ngươi lùi bước, hắn ta sẽ nghĩ rằng bụng dạ ngươi khó lường
Vì vậy, khi có thể cứng rắn được thì nhất định phải cứng rắn, phải cho hắn ta biết, sự thăm dò hết lần này đến lần khác của hắn ta khiến người thấy phản cảm đến mức tức giận mất khống chế rồi
Như vậy sẽ giảm bớt sự cảnh giác của hắn ta.
Cho nên, cái tát này của nàng đúng là tốn công vô ích
“Bệ hạ, thần cáo lui trước.” Triệu Tôn thở dài một tiếng, ánh mắt xẹt qua Hạ Sơ Thất, hơi chắp tay với chào rồi quay sang, liếc mắt nhìn Đông Phương Thanh Huyền một cái
“Đông Phương đại nhân, chúng ta đi chứ?”
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, hành lễ với Triệu Miên Trạch rồi lui ra, nhưng trong đôi mắt hắn ta lại tràn đầy cảm xúc phức tạp
Lúc trước hắn ta có chung suy nghĩ với Hạ Sơ Thất, hắn ta còn tưởng chiến tranh giữa hai bọn họ sẽ chính thức khơi mào, không ngờ chuyện này chỉ cần một cái tát của người phụ nữ là có thể hóa giải được.