Y cũng vì muốn giữ cho Đại Yến chút ít mặt mũi nên Triệu Miên Trạch cũng rất tự nhiên mà đưa đẩy, có qua có lại mà
“Mặc dù nói như thế, nhưng Đại Yến ta thua là thua, ước định lúc trước nhất định phải thực hiện
Vậy trẫm hạ chỉ, gả Tử Nguyệt công chúa cho dũng sĩ dũng mãnh nhất của Bắc Địch...”
“Chờ đã!”
Đúng lúc này, từ ngoài thao trường vang lên một trận nháo nhác, một tướng quân toàn thân mặc áo giáp tiến lại
Y chỉ đi một mình, cưỡi một con ngựa, còn chưa tới khán đài đã vội vã xoay người xuống ngựa, lớn tiếng bẩm báo.
“Bệ hạ, thuộc hạ Yến Nhị Quỷ - Chỉ huy sứ Tam Thiên3Doanh, vốn ngưỡng mộ Tử Nguyệt công chúa từ lâu, lúc trước vì vướng bận việc quân mà không thể cùng tham dự bắn liễu
Hiện giờ nếu thắng bại đã phân định, thuộc hạ nguyện đại diện cho Đại Yến xin được khiêu chiến với thể tử Tô Hợp của Bắc Địch.”
Nghe được giọng nói của Quỷ ca, Hạ Sơ Thất liền kích động
Triệu Tử Nguyệt lại trừng lớn hai mắt, vẻ mặt mờ mịt
Mà đến lúc này, Hạ Sơ Thất mới nhìn rõ được bộ dạng hiện tại của Yến Nhị Quỷ
Trông y giống như vừa mới đánh nhau xong, trên mặt chỗ xanh chỗ trắng, mấy chỗ còn có vệt màu xanh lá
Áo giáp trên người vẫn còn lưu mấy vệt đao1kiếm chém vào, trên cánh tay còn vết máu tươi thấm đẫm tay áo, có vẻ là vì không kịp băng bó miệng vết thương đã vội vàng chạy tới
Bộ dụng của y trông vô cùng chật vật
Nhưng, hình như trước mặt Triệu Tử Nguyệt, lúc nào y cũng chật vật như thế
Y quen rồi, Triệu Tử Nguyệt cũng quen rồi, đến ngay cả Hạ Sơ Thất cũng quen luôn cảnh này rồi
Nàng chau mày, nhìn về phía Triệu Miên Trạch, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn ta
“Sao ngươi lại đến đây?” Mọi người đều không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn ta, Yến Nhị Quý lại hiểu rõ.
Nhưng y cũng không nhiều lời, lập tức quỳ xuống trước3mặt hắn ta
“Bệ hạ, thần nguyện vì nước đầu một trận”
Sự bướng bỉnh của y khiến người khác phải cảm thấy kinh ngạc
Thế tử Tô Hợp quan sát y từ trên xuống dưới, mặt mày nhăn nhó bất mãn
Sắp ôm được mỹ nhân về nhà thì lại có một tên Trình Giảo Kim không biết từ cái xó nào chui ra thế này, đối lại là người khác thì cũng chẳng kẻ nào đồng ý.
“Tỷ thí đã xong, sao có thể vì người mà bác bỏ? Nếu muốn tham dự tỷ thí thì sao lúc trước không đến?”
Yến Nhị Quỷ cười khổ một tiếng, cũng không giải thích câu nào, ánh mắt ngang bướng nhìn gã, nói từng chữ từng chữ một cách nghiêm3túc: “Lời thế tử nói rất có lý, đến muộn là lỗi của tại hạ
Như vậy đi, bây giờ có làm gì cũng không ảnh hưởng tới kết quả cuộc thi đấu bắn liều lúc trước, tại hạ chỉ đơn giản là muốn so tài cao thấp cùng với thể tử Tô Hợp một ván
Để tạ lỗi, nếu hôm nay ta thua, ta xin để đầu mình lại
Nếu thể tử thua, xin ngài buông bỏ chức vị phò mã kia.”
Y lấy tính mạng ra để đặt cược mà chỉ đòi có chức vị phò mã kia? Không chỉ có Tô Hợp bất ngờ, mà cả thao trường cũng đều lặng ngắt như tờ
Nhưng Yến Nhị Quỷ cũng không thèm để ý nhiều, dường như9cái “đầu người” mày đang đánh cược cũng chỉ là món hàng hóa mua bán thường ngày, y lại tiếp tục nói: “Từ lâu tại hạ đã được nghe thể tử Bắc Địch tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, với điều kiện như vậy của ngài mà lại không dám cược một trận với ta sao?”
Trực giác của Tổ Hợp cảnh báo rằng kẻ này không đơn giản, trong lòng đương nhiên không vui vẻ gì
Nhưng nam nhi sống trên thảo nguyên chú trọng nhất là nhiệt huyết, đối phương đã đem “đầu người” ra, còn nhấn mạnh chữ “dám”, nếu bây giờ gã lại cự tuyệt lần nữa thì khác nào kẻ hèn.
Nhát gan như thế, còn mặt mũi nào đòi cưới công chúa chứ?
Gã hừ lạnh một tiếng, liền ném củ khoai lang nóng bỏng tay này tới cho Triệu Miên Trạch
“Vậy cứ để xem ý tứ của hoàng đế bệ hạ của các người ra sao.” Nếu không vì hội thi bắn liều lần này Đại Yến thua quá thảm thì tất nhiên Triệu Miên Trạch cũng không muốn Yến Nhị Quỷ đến tham dự chút nào
Nhưng lúc này, hắn ta đã đâm lao thì phải theo lao thôi, Yến Nhị Quỷ tự mình muốn lên đài như vậy, còn nói không tính vào kết quả cuộc thi lúc nãy, chỉ là muốn tỷ thí cùng Tổ Hợp, y lúc này chẳng khác nào “thần binh từ trên trời rơi xuống”.
Nếu y có thể lấy lại chút mặt mũi cho Đại Yến, âu cũng là chuyện tốt
Triệu Miên Trạch cân nhắc một lát, mỉm cười, “Tô Hợp thể tử, lúc trước Yến tướng quân được trẫm phải đi thực hiện quân vụ ở nơi khác, không kịp tới tham dự
Nếu thế tử không chế, vậy cứ giao lưu với hắn một chút, cũng coi như là luận bàn
Nếu như thể tử không muốn, thì coi như trẫm chưa nói gì cả, Tử Nguyệt công chúa vẫn là của ngươi...”
Bằng một câu đơn giản, Triệu Miên Trạch lại ném trả củ khoai nóng bỏng này về
Câu nói này rõ ràng đã khích tướng Tô Hợp
Nếu đã như vậy mà gã còn không dám ứng chiến, vậy không khác gì tự thừa nhận rằng tài không bằng người khác
Huống chi, gã nhìn kẻ trẻ tuổi gầy gò trước mặt, quả thật cũng không thể tin được tài năng cưỡi ngựa bắn cung của đối phương có thể thắng được bản thân mình
Công chúa điện hạ xinh đẹp còn đang quan sát gã, làm sao gã có thể để mình bị bẽ mặt như vậy được chứ? Lòng hiếu thắng nổi lên khiến gã bình tĩnh trở lại
Gã lạnh lùng hừ một tiếng, liếc xéo qua gương mặt nhỏ nhắn đang rối rắm của Triệu Tử Nguyệt, vỗ vào cung tên trên tay, cất giọng sang sảng nói
“Thích đầu thì đầu đến đây...”
“Thế tử quả thật là thẳng thắn!”
Yến Nhị Quỷ chầm chậm đứng dậy, chắp tay thi lễ, nhìn quanh những người ngồi trên khán đài, bất chợt cất cao giọng nói, “Hôm nay tại hạ tỷ thí cùng thể tử Tô Hợp
Nếu thua, xin tự nguyện để đầu ở lại, quyết không oán trách người khác.”
Ý tứ trong lời của y không khác gì tự đặt bản thân vào chỗ chết để tìm đường sống
Không chỉ như thế, để tránh làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa Đại Yến và Bắc Địch, y còn xóa bỏ trách nhiệm cho Tổ Hợp, coi như tự mình dám làm dám chịu, quả thật là có chí khí.
Nghe y nói xong, sắc mặt từng người trên khán đài lộ vẻ khác nhau, song ánh mắt đều liên tục nhìn y và Tô Hợp
Mà lúc này, đám tướng sĩ Đại Yến vừa rồi đấu thua Tô Hợp cũng nhìn Yến Nhị Quỷ với ánh mắt không thể tin nổi, tất cả đều có chung một suy nghĩ rằng người này bị điên rồi
Triệu Miên Trạch tất nhiên thích lời y nói, vung tay hướng về phía thao trường cười nói.
“Bắt đầu đi.”
“Khoan đã...” Lúc này, giọng nói của Triệu Tử Nguyệt đột nhiên vang lên.
Từ khi chuyện chung thân đại sự của mình bị mọi người gắn chặt với cuộc thi bắn liễu này, ngoại trừ lúc đầu nàng thấy hào hứng bừng bừng hò hét mấy câu thì cũng không cất lời phản đối hay là đồng ý
Hiện giờ đột nhiên nàng lại lên tiếng hô dừng, khiến người khác không khỏi giật mình
Triệu Miên Trạch liếc mắt qua, mỉm cười, “Hoàng cổ có lời gì muốn nói?”
Triệu Tử Nguyệt không để ý tới hắn, chỉ nhìn về phía Yến Nhị Quỷ.
“Ngươi ngẩng đầu lên, để cho bổn công chúa nhìn xem rốt cuộc bộ dạng ngươi có thần công gì?” “Phụt” một tiếng, chung quanh bật lên tiếng nín cười
Vị Tử Nguyệt công chúa này, đã không mở miệng thì thôi, vừa cất lời liền khiến mọi người bật cười
Ở giữa tiếng cười kìm nén của mọi người, trong lòng Yến Nhị Quỷ nghẹn lại, không bịt lấy cánh tay đang đổ máu nữa mà bình tĩnh đứng nhìn lên Triệu Tử Nguyệt bên trên khán đài, ngẩng đầu lộ ra gương mặt ngăm đen, ngũ quan tuấn tú, mắt sáng như sao, lông mày lưỡi mác
Y không sánh được với vẻ ung dung nghiêm nghị của Triệu Tôn, không sánh được với vẻ yêu mộ tận xương của Đông Phương Thanh Huyền, không sánh được với vẻ phong lưu phóng khoáng của Nguyễn Hữu, cũng không so được vẻ uy vũ dũng mãnh phi thường của Trần Đại Ngưu, thế nhưng y lại có khí khái hiên ngang như hoa lan
Thật ra, bao lâu nay Triệu Tử Nguyệt cũng chưa từng nhìn thẳng vào mắt y
Không, phải nói là trước giờ nàng không thèm để mắt nhìn tới y
Mặc dù ba năm trước đây bọn họ từng có một hồi mộng xuân cùng nhau, nhưng bản thân nàng..
cũng chưa từng thực sự nhìn ngắm kĩ người đàn ông này.