Đã bị người ta làm thịt nấu thành món dâng lên tận bàn rồi mà vẫn còn phải bất hạnh gánh oan ức
Những nàng hiểu con người của Tinh Lam, tuy nhìn có vẻ không nóng nảy nhưng thực chất lại cố chấp vô cùng, ở nơi này, trong thời gian ngắn ngủi cũng không thể thuyết phục được nàng ta, chỉ đành từ bỏ món thịt dê tươi ngon muốn nhỏ nước dãi kia, để nàng ta chọn món khác, bắt đầu ăn uống hả hê.
Có lẽ trên bàn tiệc chỉ có mình nàng chăm chú vào ăn, không quan tâm đến chơi, rất nhanh nàng đã thu hút được vô số ánh mắt, đợi đến khi nàng nuốt miệng lưỡi vịt trăm hoa xuống bụng, đột nhiên cảm thấy thao trường náo nhiệt ngay lúc này bỗng trở nên yên ắng
“Hoàng hậu rất đói sao?”3Thái hoàng thái hậu cười hỏi.
Hạ Sơ Thất đặt đũa xuống, khẽ mỉm cười, trong ánh sáng pha lẫn khói sương, nụ cười của nàng kết hợp với bộ hanbok khiến cho người đối diện cảm thấy nàng thật sự xinh đẹp hiền tuệ, nhưng cũng rất ung dung khoan thai
“Buổi trưa buồn ngủ quá vẫn chưa ăn gì, cũng hơi đói
Mong thái hoàng thái hậu và bệ hạ thứ tội.” Nói đến cuối cùng, nàng gọi hai tiếng “bệ hạ” nhưng lại không hề nhìn Triệu Miên Trạch
Thứ tội gì đó đều là mang ra qua quýt lấy lệ mà thôi, cho dù Triệu Miên Trạch hiền hòa mang theo nụ cười hay là thái hoàng thái hậu hôm nay nhìn nàng chằm chằm như hổ đói tất nhiên sẽ không vì nàng ham ăn mà giáng tội.
Triệu Miên Trạch cười nói, “Hà Thừa An, mang1lưỡi vịt trăm hoa trên bàn trẫm đưa qua cho hoàng hậu.”
Hắn ta nói rất tùy ý, nhưng sự sủng ái trong câu nói này không chỉ là sự “thưởng đồ ăn” của hắn ta mà là điểm chú ý từ ánh nhìn của hắn
Đến cả việc nàng gặp nhiều ở món nào, hắn ta đều để ý rất kĩ càng.
Trong lòng Hạ Sơ Thất hơi ớn lạnh
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như thế không hay một chút nào
Hà Thừa Ân híp mắt cười bưng đĩa thức ăn qua đó, mọi người trong bữa tiệc đều thì thầm về hành động của Triệu Miên Trạch, biểu cảm mỗi người một vẻ, chỉ riêng mình thái hoàng thái hậu mân mê chiếc chén sứ thanh hoa tinh xảo trên tay, nụ cười từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
“Đánh trống chuyền hoa sắp bắt3đầu rồi, ngươi đã chuẩn bị tiết mục hay rồi đúng không?” Hạ Sơ Thất cười, ngẩng đầu nhìn bà ta, “Chẳng phải thái hoàng thái hậu đã chuẩn bị cho thần thiếp rồi sao?”
Cách nói như vờ trêu đùa của nàng khiến người ta ngạc nhiên
Đôi mắt thái hoàng thái hậu chợt lóe lên nhưng lại cười, “Nha đầu ngươi đúng là xảo trá tinh quái
Một bà già như ta chỉ muốn nghe một bài hát, thưởng thức ca múa chứ bản thân cũng không giỏi về âm nhạc, nào có bản lĩnh chuẩn bị hết cho ngươi chứ? Tự mình nghĩ thì mới là tài nghệ
Ngươi là hoàng hậu, không thể để thua các phi tần được.”
Lời nói này của thái hoàng thái hậu rất cao tay.
Một câu đừng để bị thua trực tiếp lôi kéo “chiến tranh” giữa đám nữ nhân
Khi ở trước mặt3nam nhân, đặc biệt là nam nhân mà tất cả nữ nhân đều đang muốn tranh giành thì quan hệ thù địch với nhau tự nhiên sẽ sản sinh, bất luận ra sao cũng không thể thay đổi được
Hạ Sơ Thất có thể tưởng tượng, đám nữ nhân đáng thương đó nhất định đều muốn giết nàng.
Hạ Sơ Thất cúi đầu, tiếp tục ăn lưỡi vịt, miệng “ha ha” một tiếng
“Không sao, thân thiếp có nhiều tiết mục lắm” Giọng nói mập mờ của nàng rõ ràng có chút kỳ quái, nhưng thái hoàng thái hậu lại như hoàn toàn không biết, vẫn vui vẻ gật đầu
“Vậy ai gia yên tâm rồi.” Đề nghị của A Mộc Nhĩ cực kì mới mẻ, mọi người trong bữa tiệc đều vô cùng hào hứng
Nhưng Hạ Sơ Thất phát hiện, hôm nay Triệu Tôn hết sức im lặng, cảm giác9như không hề tồn tại, dường như không nghe thấy hắn nói chuyện.
Sau lần từ biệt bên hồ sen, bây giờ gặp lại nhau trong bữa tiệc, ánh mặt hai người chạm nhau, nàng có chút ngượng ngùng, lúc ánh mắt hắn lướt qua luôn thoáng ý trêu ghẹo
Nàng nói, biểu hiện cho tốt, tranh thủ tích thêm điểm
Hắn trả lời, chuyện nhỏ.
Hai người thi thoảng lại tươi cười nhìn nhau, hành động cực kì kín kẽ, không ai phát hiện ra điều gì
Còn lúc này, đạo cụ đánh trống chuyển hoa đã chuẩn bị xong
Người gõ trống quay lưng xuống tiệc rượu, ngồi cách bữa tiệc khoảng chừng ba thước, bị một mảnh vải đen che mắt
Còn bông hoa được kết bằng lụa đỏ thì đang được Hà Thừa Ân cầm, rồi chuyển qua tay của Hạ Sơ Thất.
Thái hoàng thái hậu cười nói: “Rất tốt! Bắt đầu truyền từ hoàng hậu đi, cho ngươi tránh trước một nạn.” Hạ Sơ Thất nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhẹ nhàng cười, “Đa tạ thái hoàng thái hậu đã nghĩ cho sự vụng về của thần thiếp
Có điều, nếu như có nạn thì dù có làm gì cũng không thể tránh được.”
Một câu nói mang hai ý nghĩa của nàng dường như làm cho thái hoàng thái hậu không hiểu, vô cùng hào hứng ngoảnh đầu hô một tiếng: “Đánh trống...” Tuy rằng người nhận hoa lúc trống dừng lại có thể chọn bất cứ một ai trong bữa tiệc để thi đấu, nhưng người tham gia chuyền hoa lại chỉ có hậu phi và công chúa.
Bọn họ đều ngồi ở vị trí dành cho nữ thân quyền, khi chuyển hoa lụa đỏ sẽ rất thuận tiện
Tiếng trống vang lên, Hạ Sơ Thất nhướng mày một cái, không nói lời nào liền đưa cho ô Lan Minh Châu đang ngồi bên cạnh, Ô Lan Minh Châu liếc nàng một cái, lại truyền cho Kính phủ Đinh Uyển Nhu..
Lúc đầu, khuôn mặt mọi người còn mang nụ cười, chuyển nhận cho nhau, động tác rất nhỏ nhẹ, rất đoan trang, nhưng thuận theo tiếng trống càng lúc càng dồn dập, ai nấy đều bắt đầu căng thẳng, thực sự không còn sự hứng thú, vui vẻ của trò chơi dân gian theo đúng nghĩa.
“Tùng” một tiếng, tiếng trống bỗng dừng lại
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bông hoa đỏ bị đám mỹ nhân giày vò
Nó rơi trúng tay của Triệu Tử Nguyệt đang ngơ ngơ ngác ngác
“Ta?” Nàng ta hơi ngạc nhiên, chỉ vào chính mình, trong cái nhìn chằm chằm của mọi người, buồn khổ vô cùng, “Mẫu hậu, nhi thần tuy vượt mọi chông gai để học tập suốt mấy năm nay, nhưng thứ thiếu thốn nhất chính là tài nghệ..
nhi thần có thể không biểu diễn không?”
Câu “vượt mọi chông gai để học tập” của nàng ta đã lấy lòng thái hoàng thái hậu, bà ta bật cười, hục hặc họ một tiếng, liếc một cái khiển trách, “Tính khí này của con, tất cả chư vị có mặt ở đây đều biết rõ cả
Con cứ tùy ý biểu diễn, không ai mong đợi tài nghệ của con có thể sánh ngang với hoàng hậu đâu.”
Lại bị hắt một gáo nước lạnh, Hạ Sơ Thất cong môi lên cười, cảm giác lại một lần nữa bị xỉa xói, bị người khác treo lên lò lửa
Triệu Tử Nguyệt mím môi, khẽ “ở” một tiếng, hơi xách váy lên, miễn cưỡng bước ra khỏi ghế ngồi, ôm Nha Nha ra từ một cái bàn khác, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cùng nhau bước đến giữa vòng tròn được xếp từ những chiếc bàn.
“Vậy ta sẽ thi đấu cùng Nha Nha.”
Mọi người không nhịn được bật cười thành tiếng
Tuy nàng ta là công chúa, bình thường người khác không dám cười nàng ta, nhưng lần này đến quá đột ngột, không một ai ngờ tới nàng ta sẽ thi đấu với Nha Nha còn chưa đầy hai tuổi, tất cả đều không nhịn nổi mà cười phì ra tiếng
Nhưng Triệu Tử Nguyệt bị người khác giễu cười đã quen, dường như không để ý, bước ra khu vực giữa, ngồi xổm nắm lấy tay Nha Nha
“Đi một đoạn đường xa,muội biết không?”
Nàng ta nhắc đến là tên của một bài đồng dao, bình thường nàng ta hay đọc cho Nha Nha nghe, tất nhiên, lời bài này nàng ta có thể hiểu, nhưng Nha Nha thì lại không.
“Tỷ tỷ..” Nha Nha mở đôi mắt đen láy, ngây thơ nhìn nàng ta, hoàn toàn không hiểu gì cả
“Muội và tỷ tỷ cùng nhau đọc.” Triệu Tử Nguyệt nói xong, cũng không quan tâm người khác cười khúc khích, tự mình khoa chân múa tay.