Các vị đại thần đã được phân công nhiệm vụ thì quỳ lạy rồi lui ra để chuẩn bị lo liệu tang sự, chỉ có một mình Triệu Giai ở lại
Y kính cẩn đứng dưới thềm son, nâng tay bẩm báo
“Bệ hạ, chuyện thích khách ở phủ Ngụy quốc công đã có manh mối.” “Nói!” Triệu Miên Trạch chỉ đáp một chữ, vẻ mặt vẫn vô cùng bị thương
Triệu Giai liếc trái nhìn phải một chút, bộ dạng muốn nói lại thôi
Triệu Miên Trạch nhướng mày, nâng tay phẩy phẩy, đợi tới khi Hà Thừa Ân, Tiêu Ngọc và đám người hầu đều lui xuống hết thảy thì mới mềm giọng, nói chuyện lễ độ: “Xin Lục thúc cứ nói, chuyện này do ai gây ra?” “Bầm bệ hạ, ở phủ Ngụy quốc công, thần đã bắt được kẻ gian và giải vào đại3lao, tiến hành thẩm vấn ngay trong đêm
Nhưng thần tuyệt đối không ngờ rằng, chủ công trong miệng của bọn hắn..
kỳ thật lại là..” Triệu Giai dài giọng, im lặng một chút, chần chừ trong chớp mắt rồi mới nói tiếp: “..
Chính là Tấn vương.”
Dường như cũng không hề nghĩ rằng thích khách lại là người của Triệu Cấu, Triệu Miên Trạch hơi giật mình
“Chuyện này là thật ư?” Triệu Giai không đáp mà hỏi lại, “Không lẽ bệ hạ nghĩ..
là Tấn vương?”
Câu hỏi dạng này mà y lại đi hỏi để vương một nước thì quả thực là hơi vượt quá lễ nghĩa phép tắc
Nhưng xưa nay Triệu Giai là người vô cùng thân thiết với Triệu Miên Trạch, lại là tâm phúc của hắn ta, trên tay Triệu Giai nắm một nhóm Cấm Quân đại nội có liên quan mật thiết tới1tính mạng của Triệu Miên Trạch, quan hệ giữa bọn họ đã tới nước này thì đương nhiên sẽ thân thiết hơn rất nhiều so với người khác
Triệu Miên Trạch không gật đầu nhưng cũng không phản bác, song sắc mặt hắn ta lại hơi trầm xuống rồi chuyển chủ đề
“Lục thúc, trẫm có một việc này muốn thúc đi làm.”
“Xin bệ hạ phân phó.” Triệu Giai thấp giọng, trầm mặc đáp.
“Trong việc lớn của thái hoàng thái hậu, việc phòng ngự ở kinh sư là quan trọng nhất...” Triệu Miên Trạch bình tĩnh nói rõ ràng một lượt về chuyện phòng ngự ở kinh sư
Ngay lúc Triệu Giai cho rằng hắn ta thật sự chỉ quan tâm tới an nguy của kinh sư thì hắn ta lại nhướng mày, trên mặt xuất hiện sát khí không thể mô tả được bằng lời, lạnh6lùng nói: “Nhân cơ hội này, thúc hãy kiểm tra rà soát một lượt xem đêm qua ở kinh sư có bao nhiêu đứa trẻ được sinh ra? Phàm là trẻ con mới sinh thì phải thẩm tra toàn bộ cha mẹ ruột của chúng và báo lại từng người một cho trẫm.”
Triệu Giai hơi kinh ngạc.
“Vâng.”
Hôm đó là ngày mười chín tháng bảy năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy, cũng là ngày con gái đầu lòng của Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất ra đời
Tối hôm đó, kinh thành đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn.
Ví dụ như việc hoàng đế Kiến Chương tới phủ Ngụy quốc công gặp phải phục kích của thích khách, suýt nữa mất mạng
Hay như chuyện thái hoàng thái hậu tái phát bệnh cũ, hoàng tại điện phía nam điện Hàm Chương khiến trong cung nhất thời4đại loạn
Hay ví dụ như sau khi xảy ra đại sự của thái hoàng thái hậu, kinh sư vô cùng hỗn loạn, không biết bao nhiêu ngày đêm không thể yên tĩnh
Từ phố lớn tới ngõ sâu, từ quán trà tới quán rượu, không nơi nào là không thấy bóng dáng của Cấm Vệ Quân
Không rõ mục đích của bọn họ là gì, nhưng bọn họ giống như bùng nổ, thiết lập trạm giới nghiêm ở khắp nơi, thậm chí còn tới gõ cửa từng nhà.
Bách tính ồn ào nghi kỵ, cho rằng hành động lần này của Cấm Vệ Quân có liên quan tới cái chết của thái hoàng thái hậu, nhưng không có mấy ai hiểu được nguyên nhân thực sự ẩn bên trong chuyện này
Theo những bút ký ghi chép ngoài sử sách của các học giả đời sau, sau trận3liều chết đọ sức giữa sói và sói đêm hôm đó, kinh sư lại một lần nữa nổi sóng
Thậm chí còn kéo dài tới mấy năm, mức độ vô cùng thảm thiết khiến lòng người chấn động, cũng khiến kẻ khác phải tiếc hận thở dài
Tấm màn đen của bầu trời đêm phủ xuống quán rượu Như Hoa, ánh đèn lập lòe.
Gió đêm thổi qua hậu viện của quán rượu mang theo hương rượu tinh khiết
Hương rượu lướt qua tới đâu, thần quỷ đều yên lặng tới đó
Trong hầm rượu – nơi đã khiến Triệu Tổn hao phí không ít tâm tư và thời gian, lúc này đèn đuốc sáng trưng, gió lạnh xào xạc khiến căn hầm vừa âm u vừa ẩm ướt, cộng thêm mùi rượu khiến bầu không khí càng thêm kỳ quái lạ thường
Không gian yên tĩnh, những người trong hầm rượu cũng yên lặng không hề lên tiếng
Lúc này, cánh cửa gỗ của căn hầm được kéo ra nghe “két” một tiếng
Trên bậc thang có một người vội vã đi xuống, y mặc một bộ áo bào màu xanh đen, lưng đeo bội đao, vẻ mặt ngưng trọng.
“Điện hạ, may mắn là thuộc hạ đã không làm nhục sứ mệnh”
Trong hầm rượu, một người đàn ông đang ung dung tao nhã ngồi trên ghế mềm
Hẳn không phải ai khác mà chính là “người mới được lên chức cha” – Triệu Tôn
Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, trong lòng ôm một đứa bé đang say ngủ
Đứa trẻ có làn da trắng nõn nhưng lại hơi đỏ, cơ thể vẫn còn nhiều nếp nhăn, nhìn thì biết đây là một đứa bé vừa mới chào đời
Mà trên mặt Tấn vương lại biểu lộ cảm xúc vừa khẩn trương vừa căng thẳng, đôi tay cứng ngắc khiến đứa bé không giống đang được bế mà giống như bị hắn nâng lên – như thể đang cầm một bảo vật vô giá vậy.
“Đã giết ư?” Hắn hỏi
Trần Cảnh chậm rãi bước tới trước mặt hắn, nhìn đứa bé đang thở đều đều rồi thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới chuyển ánh mắt sang gương mặt lạnh lùng của hắn, hành lễ lần nữa, cất giọng nghiêm nghị nói
“Vâng! Bởi một lý do mà không thể không giết.”
Lúc trước y nhận được mệnh lệnh là phải lợi dụng thái hoàng thái hậu làm cho Triệu Miên Trạch nhanh chóng hồi cung
Trong mệnh lệnh của Triệu Tổn, tuy không nói “không giết”, nhưng quả thực cũng không hạ lệnh “giết”
Nói thẳng ra, hành vi của Trần Cảnh được coi là tự tiện hành động
Y biết rõ Triệu Tôn ghét nhất hạng người như vậy nên ánh mắt không khỏi lóe lên.
“Ti chức tự tiện hành động, xin điện hạ giáng tội!”
Lông mày Triệu Tôn nhíu chặt lại, hắn ngẩng đầu lên, nhìn y dò xét.
“Nếu như đã không thể không giết, vậy thì đơn giản là phải giết!”
Lời nói của hắn có vẻ luẩn quẩn nhưng Trần Cảnh hiểu được rằng điện hạ không quá trách cứ y
Tâm trạng căng thẳng như dây đàn của y cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, y không do dự nữa, lấy một vật từ ngực áo ra rồi quỳ
“Xin điện hạ minh giám...”
Vật đó là một bản chép tay được đóng chỉ khá cũ kĩ.
Trên bản chép tay là nét chữ thanh tú mềm mại, uyển chuyển hàm súc, vừa nhìn là đã biết đây là nét chữ của phụ nữ
Cẩn thận xem xét thì đây là nét chữ viết tay của thái hoàng thái hậu
Bản chép tay khá dày, đề cập tới rất nhiều nội dung.
Trong đó kể về cảnh gặp gỡ giữa Trương thị và Hồng Thái Gia trong mùa xuân tươi đẹp năm ấy, rồi đến cảnh động phòng hoa chúc đẹp đẽ đến nỗi khiến bà ta trọn đời không quên
Cũng kể về chuyện lần đầu tiên bà ta tự tay giải quyết người phụ nữ của Hồng Thái gia, trong lòng bà ta đã lo lắng và sợ hãi thể nào, bao gồm khi chính bà ta là người đã hại Cổng phi sinh non, khiến xuất thân của Triệu Tôn trở nên khó bể phân biệt, từ đó khiến Hồng Thái Gia sinh lòng nghi ngờ, thậm chí còn âm thầm khiến tất cả mọi người trong lục cung coi Cống phi như hồng thủy, mãnh thú
Cũng chính bà ta sai người bắt chước nét chữ của Cống phi mà đề thơ trên bức họa mạt đế tiền triều mà Công phi lén lưu giữ, để cho Triệu Tôn lúc đó mới có sáu tuổi phát hiện ra, rồi từ đó dẫn đến một trang sóng to gió lớn
Chính bà ta là người xúi giục Đông Phương A Mộc Nhĩ ám sát Hạ Sơ Thất ở Đông Uyển...
Từng trang, từng việc.
Từng việc, từng trang.