Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền





Ngẫm lại, nàng lại nói: “Có lẽ chàng sẽ thắc mắc, nếu huynh ấy không biết chuyện ở nơi này thì sao lại phái Tiêu Ngọc đến quán rượu Như Hoa đúng không? Kể ra chuyện này cũng đơn giản thôi

Chàng nghĩ xem, nếu hoàng huynh thiếp đã nghi ngờ Sở Thất sinh con, vậy thì tất nhiên nơi mà huynh ấy muốn tra xét đầu tiên là những chỗ thân tín của Thập Cửu thúc, huynh ấy chọn quán rượu Như Hoa là nơi đầu tiên để điều tra cũng không có gì lạ

Cũng chính vì vậy mà thiếp mới có lý do để tin rằng hoàng huynh chưa biết tới đường hầm dưới hầm rượu

Nếu không phải như thế, Tiêu Ngọc đã không do dự, hành động chậm chạp như vậy.”

Trần Đại Ngưu kinh ngạc nhìn nàng

Một lúc lâu sau y mới thở phào một hơi

“Vợ3à, nàng nói đúng.”, nắm chặt tay nàng, đỡ nàng đứng dậy, bản thân y thì ngồi xuống chiếc ghế đệm trong hầm rượu, ôm nàng ngồi mặt đối mặt với y trên đùi mình

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai không còn sự ấm áp, mập mờ như lúc trước mà chỉ còn tràn đầy áy náy.

“Thanh Hoa, ta không biết phải đối mặt với điện hạ thế nào nữa...” Đôi mắt sáng ngời của Triệu Như Na hơi tối xuống

“Theo thiếp thấy, tiểu quận chúa sẽ không sao đâu.” Trần Đại Ngưu vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, “Sao nàng lại nói như vậy?”

Triệu Như Na nói, “Nếu như kẻ kia chỉ đơn thuần muốn làm hại tính mạng của tiểu quận chúa, vậy thì không cần tốn công tốn sức như vậy, sao hắn lại phải khổ sở mang cô bé đi1làm gì? Theo suy nghĩ của thiếp, hắn giết hại nhiều người như vậy tuyệt đối không phải chỉ vì muốn giết người


Nguyên nhân lớn nhất chỉ e không gì khác ngoài việc..

hắn sợ thân phận của mình bị bại lộ nên phải giết người diệt khẩu

Hay nói cách khác, là bởi vì những người kia đã nhận ra hắn, nên hắn nhất định phải giết bỏ.” “Nếu không phải vì muốn giết hại cô bé, vậy kẻ đó muốn làm gì?” Nhìn ánh mắt sắc lạnh của y, Triệu Như Na lắc đầu

“Nếu thiếp biết được còn ở đây làm gì?” Trần Đại Ngưu sững sờ, nhận ra lời mình nói ra có vấn đề, liền ôm chặt lấy eo nàng.

“Vợ à, không phải là ta nghi ngờ nàng.”

“Đồ ngốc, đương nhiên thiếp biết chứ.” Triệu Như Na mỉm cười, từ tốn an ủi y

“Hầu gia, chàng6không cần bận tâm

Mấu chốt của sự việc lần này là đứa bé bị người ta bắt đi có lẽ cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu

Chàng nghĩ mà xem, kẻ đó đưa người đi như vậy chắc chắn là có ý đồ

Chỉ cần hắn có ý đồ thì nhất định sẽ tìm chúng ta và Thập Cửu thúc để thương lượng, đổi lấy quyền lợi, như vậy thì nhất định sẽ có cơ hội đưa cô bé về

Dù sao, theo như tính cách bao năm nay của hoàng huynh, nếu không có kết quả rõ ràng thì huynh ấy nhất định sẽ tra xét đến cùng, đó mới là bất lợi cho cô bé...”

“Vậy...” Lông mày Trần Đại Ngưu nhíu chặt lại, “Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Triệu Như Na vịn bờ vai của y, hạ mi xuống.

“Vào cung, chịu tang

Nhanh chóng báo việc này4cho Thập Cửu thúc!”

“Cứ như vậy sao?”

“Còn nữa...” Giọng Triệu Như Na hơi ngập ngừng, “Quán rượu Như Hoa chết nhiều người như vậy, việc này sẽ không thể giấu giếm được

Đã vậy, chúng ta có thể tương kế tựu kế làm lớn chuyện này lên, để hoàng huynh cũng biết là con bé đã mất rồi

Để sau này huynh ấy không tìm tới gây phiền toái nữa.” Dứt lời, nàng mím môi, chờ nghe ý kiến của y

Thế nhưng Trần Đại Ngưu im lặng cả nửa ngày vẫn không nói tiếng nào, cái đầu to rũ xuống, không biết y đang nghĩ cái gì

Nàng không khỏi nghi hoặc, “Hầu gia, chàng sao rồi? Chàng vẫn còn nghi ngờ gì sao?”

Trần Đại Ngưu hơi ngẩng đầu, hôn lên môi nàng một cái.

“Vợ à, tất cả ta đều nghe theo nàng


Chỉ có điều, đầu óc nàng so với ta3linh hoạt hơn không biết bao nhiêu lần, nàng lại xinh đẹp như vậy, ta thật sự không hiểu bản thân đã phải tu bao nhiêu kiếp, tích bao nhiêu đức mà có thể lấy nàng làm vợ

Từ nay về sau ta nhất định sẽ đối xử với nàng tốt hơn nữa, tốt hơn gấp bội, gấp ngàn lần, vạn lần...”

Bây giờ đã tốt lắm rồi, hơn đến ngàn lần, vạn lần nữa thì sẽ đến mức nào chứ? Nghe lời vừa chất phác vừa bộc trực của y, trong đầu Triệu Như Na vô cùng chấn động

Đợi y nói xong từng câu từng chữ, nàng mới kéo tay y

“Thiếp đa tạ hầu gia hậu ái!” “Vợ à, chút nữa khi gặp điện hạ, nàng không cần phải lên tiếng

Cứ để ta nói chuyện với ngài ấy, nàng hiểu chứ?”

“Chàng sợ Thập Cửu thúc sao?”

“Không phải là sợ, là thẹn” Trần Đại Ngưu xoay tay nắm chặt bàn tay nàng, cúi đầu thở dài, “Thêm nữa, ta sợ Thập Cửu thúc sẽ nghi ngờ nàng

Dù sao thì bí mật về con đường dưới hầm rượu này trước giờ vẫn không có ai biết, hôm nay đúng lúc nàng đến thì lại xảy ra chuyện lớn thế này

Đổi lại là bất cứ ai khác thì cũng sẽ đoán như vậy thôi, ta thật sự không muốn nàng phải chịu ấm ức...”

Triệu Như Na nhìn y, khẽ mấp máy khóe môi

“Vì sao chàng lại tin tưởng thiếp như vậy?”

Trong mắt Trần Đại Ngưu lóe lên ý cười, bàn tay to lớn vươn lên véo nhẹ gương mặt nàng: “Nàng là vợ ta, ta không tin nàng còn tin ai được chứ?” Triệu Như Na trầm ngâm một lát rồi than nhẹ một tiếng.

“Được.”

Lễ tang của người trong hoàng thất từ xưa tới nay đều rất phô trương, lễ nghi phức tạp, huống chi thái hoàng thái hậu lại được tôn vinh danh hiệu hiền đức trong nữ nhân khắp thiên hạ, tang lễ của bà ta càng không thể không tinh tế, không thể có dù chỉ một chút sai sót nho nhỏ nào.

Tại điện Hàm Chương, lỗ bột, xa giá đều đã được chuẩn bị từ sớm, cả cung điện đều đang chuẩn bị khâm liệm cho thái hoàng thái hậu


Vì thái hoàng thái hậu mắc bệnh nặng đã lâu, lăng tẩm và áo quan đều đã được xây dựng ổn thỏa từ trước, đến giờ cũng coi như không quá mất công tốn sức

Lúc này, di thể của thái hoàng thái hậu đã được thay quần áo chỉnh tề đặt trong áo quan

Bởi bà ta sống thọ rồi tận thọ mà chết nên áo quan của bà ta được đặt tại điện Hàm Chương - nơi sống cuối cùng của mình

Một đám thân vương, quận vương, công chúa, quận chúa, đại thần của các bộ các viện cùng quan viên đều tụ tập đầy đủ tại đây.

(*) Lỗ bộ: cách gọi khác của nghi trượng - vũ khí thiêng cùng cờ mao tiết để thờ hoặc nước theo đoàn vua

Áo xô có thể lương, chuông báo tang ngân dài

Trong điện, Triệu Miên Trạch quỳ gối ở trên cùng, bộ dạng bị thương mà đau đớn

Hà Thừa Ân mặc y phục trắng bước từ cửa ngách vào trong điện, liếc nhìn tình hình trong điện, cẩn thận bước tới, quỳ gối xuống bên cạnh hắn ta.

“Bệ hạ.”

Triệu Miên Trạch không quay đầu lại, “Chuyện gì?” Nhìn hắn ta, Hà Thừa Ân đè thấp giọng nói vốn lanh lảnh của mình xuống, dùng âm lượng chỉ hắn ta mới có thể nghe được mà nói khẽ “Phùng ma ma nói, đêm qua, trước khi đi ngủ thái hoàng thái hậu vẫn còn rất khỏe khoắn, bệnh của người đột nhiên tái phát như vậy có chút kỳ quái

Nữ quan phụ trách khâm liệm cho thái hoàng thái hậu cũng nói, dáng vẻ của thái hoàng thái hậu hình như có dấu hiện bị trúng độc.”

Trúng độc ư? Sắc mặt Triệu Miên Trạch hơi trầm xuống.

“Ta biết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận