Nhưng cho dù như thế, các ngôn quan Độ Sát Viện đều không dám đi vuốt râu hùm
Mùng sáu tháng tám, có người khuyên can rằng Thất tiểu thư phủ Ngụy quốc công phạm “thiên kiếp”, nhiều lần động vào quốc thể Đại Yến, thương thiên tử, khiến thiên tử gặp phải thích khách; hại thái hoàng thái hậu, khiến thái hoàng thái hậu qua đời, quả thật không thể làm hoàng hậu Đại Yến
Lúc nghị triều Triệu Miên Trạch không tỏ thái độ gì, chỉ nói rằng hôn sự này do Hồng Thái Để định đoạt, tuy hắn ta là vua nhưng không thể không tuân theo, cũng không thể hủy hôn
Những ngôn quan không vì những lời thoái thác của hắn mà bỏ cuộc
Từ mùng sáu đến mười lăm tháng tám ngôn quan dâng liên tiếp chín bản tấu chương, yêu cầu Triệu Miên Trạch chọn3hoàng hậu khác
Chín bản tấu chương, đều bị hắn ta ngó lơ.
Ngày mươi lăm tháng tám, Trung thu.
Triệu Miên Trạch vi phục đến phủ Ngụy quốc công, vừa mới ra khỏi Đông Hoa Môn đã bị một vài ngôn quan Đô Sát Viện ngăn cản tại cổng cung, ngôn quan dâng tấu chương, cùng với các trọng thần trong triều quỳ dưới nền đá xanh, hồ lớn “vạn tuế”, rồi xin hoàng đế hãy suy nghĩ thật kĩ càng
Lần này, bọn họ cùng dâng tấu chương, yêu cầu Triệu Miên Trạch phế Hạ thị lập Hiền phi làm hậu
Hành động này đã chọc giận Triệu Miên Trạch
Cuối cùng tuy hắn ta không tới phủ Ngụy quốc công, nhưng lại giam mình trong ngự thư phòng trong đêm Trung thu, viết hơn vạn chữ, phê duyệt chín bản tấu chương kia, dùng ngôn từ thành khẩn rửa sạch danh1tiếng cho Hạ Sở
Chuyện này náo nhiệt suốt một khoảng thời gian, cuối cùng kết thúc bằng việc hai bên đồng ý thỏa hiệp lùi một bước: triều thần không phản đối Triệu Miên Trạch lập Hạ Sở làm hoàng hậu nữa
Nhưng vì để trấn an triều thần, Triệu Miên Trạch cũng không bước chân vào phủ Ngụy quốc công nữa
Bên kia ầm ĩ muốn bốc lửa, trong phủ Ngụy quốc công lại rất thanh tĩnh.
Hạ Sơ Thất biết những chuyện mà Triệu Miên Trạch làm, nàng cũng chỉ cười, không dùng não cũng biết đây là do Triệu Tôn gây nên
Hắn rời khỏi kinh sư, nhưng tai mắt của hắn vẫn còn ở đây
Hắn lại lôi chuyện thiên kiếp ra nói, mục đích chỉ có một, đó là khống chế Triệu Miên Trạch, không muốn hắn ta đến làm phiền nàng trong khoảng thời gian hắn rời6đi.
Đây chính là Triệu Tôn
Đi một bước, sẽ tính toán trước bảy bước.
Hạ Sơ Thất sống trong quỹ đạo do hắn bố trí, ngày tháng trôi qua hơi nhàm chán
ở cữ, quả thật rất dễ cáu kỉnh
Phủ Ngụy quốc công cũng quá vắng vẻ
Đầu tháng tám, Cố A Kiều đến cáo từ, Hạ Sơ Thất cho nàng ta một ít ngân lượng, không níu kéo, chỉ nói có việc đừng quên
Còn A Ký trước kia luôn trông chừng nàng chặt chẽ mỗi ngày, hiện tại cũng nới lỏng đi khá nhiều, thường là Hạ Sơ Thất chủ động đi tìm y, y vẫn đứng ngớ người ra đó, không hề nhìn thấy nàng đến
Tên này mất hồn rồi! Hạ Sơ Thất quả quyết cho rằng như thế.
Nhưng nàng không có hứng thú hỏi thăm y, A Ký dường như cũng không có hứng thú kể cho nàng hay
Mỗi4ngày hai người đều nhìn nhau một lần rồi dời tầm mắt, ai chìm vào thế giới người nấy
A Ký tiếp tục làm giám ngục trưởng của mình, nàng cũng tiếp tục một hồi mưa, một hồi gió, nghĩ ngợi lung tung
Lúc trời gió, nàng vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, dáng vẻ vẫn lạc quan, vui vẻ, cười tủm tỉm như ngày nào.
Lúc trời mưa, mặt nàng khó chịu như bầu trời trước cơn mưa bão, âm trầm, u tối, lạnh lẽo, mặt không cảm xúc, làm kẻ hầu xung quanh đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng nàng sẽ đột nhiên xử lý họ như núi lửa bùng nổ
Nhưng nàng không những không bùng nổ, mà ngược lại càng ngày càng trầm mặc yên tĩnh, không hề có chút dấu hiệu suy sụp nào, nàng cũng không giống như khi Triệu Tôn bắc phạt3lần trước, mỗi ngày đều vui vẻ tìm cách đòi đi theo hắn.
Lần này, nàng không hề nhắc đến chuyện muốn xuôi về Nam
Thậm chí, nàng cũng không nhắc đến Triệu Tôn
Không nhắc, rồi sẽ không nhớ ư? Không ai có thể đoán tâm tư của nàng, cũng không ai dám hỏi
Những ngày qua, viện Sở Từ chìm trong một sự âm u
Đông Phương Thanh Huyền đến vào ngày thứ mười lăm tính từ lúc Triệu Tồn rời đi.
Ngày hôm ấy, sau cơn mưa âm u rả rích, màn đêm rất tốt, trên trời không có một ngôi sao nào, hắn ta vẫn mũ áo sáng sủa đứng ngay cửa phòng, nhìn nàng đang nằm lười trên giường, môi nở nụ cười như gió xuân.
“Nghe nói nàng tìm ta.”
Hóa ra Triệu Tôn đã nói với hắn ta, Hạ Sơ Thất thấy hơi bất ngờ.
“Vì sao bây giờ mới đến?” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Bổn tọa bận rộn công vụ, không thể phân thân.” Bận công vụ là cái cớ tốt nhất trên đời
Hạ Sơ Thất “Ừ” một tiếng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn ta, chỉ cảm thấy hoa mắt, cổ họng tắc nghẹn, những lời vờn trong đầu khá lâu kia, không thể bật ra khỏi miệng.
Nàng không dám hỏi đứa bé bị thiếu trong cung Diên Xuân vào tối hôm ấy là ai, càng không dám hỏi cung Diên Xuân đêm ấy đã xảy ra chuyện gì
Đây là lần đầu nàng phát hiện sự yếu đuối của mình
Hóa ra không phải tất cả mọi chuyện nàng đều có thể bình thản đối mặt
Hóa ra, nàng cũng có lúc muốn lẩn trốn, muốn lừa gạt chính mình.
“Nó chết rồi.”
Nàng muốn lẩn trốn, nhưng dường như Đông Phương Thanh Huyền không muốn cho nàng cơ hội đó, hắn ta chớp đôi mắt phượng hẹp dài, cong khóe môi, tiếng cười hững hờ nhưng rất nghiêm túc, làm người khác không hề thấy nghi ngờ sự thật trong lời nói của hắn.
Hạ Sơ Thất ngơ ngác nhìn hắn ta.
Không biết cơn gió từ đâu thổi tới, khiến nàng thấy lạnh lẽo.
Vẫn chưa vào đông, sao lại lạnh thế này?
Nàng suy nghĩ như vậy, theo bản năng không muốn nghe.
Nhưng vóc người yêu nghiệt của Đông Phương Thanh Huyền lại bước lên một bước, bổ sung thêm một câu
“Là do ta giết.” Đầu Hạ Sơ Thất kêu ong ong, nàng trợn to hai mắt, cảm thấy con tim như bị ai đó đánh mạnh, rất đau, rất đau, đau đến mức ngỡ như lục phủ ngũ tạng đang bị gặm nhấm, không thể thốt lên câu nào
Đông Phương Thanh Huyền nhìn cơ thể nàng run rẩy, nhưng hắn ta vẫn bình tĩnh thản nhiên
“Nó không đau, đao Tú Xuân của bổn tọa rất nhanh.”
Hạ Sơ Thất há miệng, ôm ngực, dường như muốn nói gì đó, muốn hỏi gì đó, hoặc muốn mắng chửi gì đó, nhưng quả tim cứ như lăn vào chảo dầu đang sôi, bị dầu chiên bị lửa đốt bị dao cứa, cổ họng không phát ra tiếng, như bị câm rồi, hai tai kêu ù ù, như đã bị điếc
Trước mắt trống rỗng trắng xóa, khiến nàng gần như không thể hô hấp, cả người mất sức, cơ thể cứng đờ như bị đắp một lớp xi măng lên người, không thể cử động
“Nàng muốn khóc thì khóc đi.” Đông Phương Thanh Huyền nói
Nàng nhìn hắn ta, không nói gì, càng không khóc
“Nàng hận ta? Hận đến nỗi muốn giết chết ta?” Hắn ta tự cười nhạo.
Nàng vẫn nhìn hắn ta, im lặng không nói
“Nàng không ra tay được?” Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, ống tay áo trái bất động, chỉ có ống tay áo phải phất lên, bàn tay phải duỗi xuống, vuốt ve cán thanh đao Tú Xuân như vuốt ve người trong lòng, sau đó từ từ rút nó ra khỏi vỏ, bước đến gần, đưa cán đao đến trước mặt nàng.