“Biểu ca đúng là nhân tài, nhân tài! Nhưng theo ta thấy, Oanh Ca cô nương cũng không phải ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân là huynh đầu... Người mà nàng ta vẫn mong ngóng là Thập Cửu thúc của huynh cơ mà. Nghĩ như vậy thì huynh có thêm chút hứng thú nào không?”
“Vậy tiểu gia càng không hứng thú.” Nguyên Hữu cợt nhả cúi đầu, hỏi nàng, “Muội đoán xem vì sao?”
“Vì sao?” Hạ Sơ Thất hỏi theo. “Ha ha, để nàng ta ở lại quấy nhiễu Thập Cửu thúc của ta,2tốt biết bao nhiêu chứ!” Nguyên tiểu công gia vỗ mạnh xuống vai nàng, ẩn ý nói, “Đương nhiên, cũng tiện thể dùng để quấy nhiễu muội.”
“Quấy nhiễu ta? Đừng hòng!” Hạ Sơ Thất khoa tay múa chân với hắn, “Xéo đi!”
Kết quả, dĩ nhiên Nguyên tiểu công gia không xéo, mà là Hạ Sơ Thất tự xéo về. Vì nơi đó là Thần Cơ doanh, địa bàn của Nguyên tiểu công gia. Lần này nàng ra ngoài cũng đã muộn hơn một canh giờ, lúc về thấy Oanh Ca đang tìm nàng khắp8nơi, nói là lo cho an nguy của nàng.
“Sở tiểu gia của ta ơi, ngươi chạy đi đâu vậy? Nghe nói lúc trước người bị bắt cóc, hại ta sợ tới mức tim còn đập thình thịch đây này. Tạ ơn trời đất, may mà không có chuyện gì.” Hạ Sơ Thất nghĩ Oanh Ca chắc chắn biết nàng là nữ. Dù sao ở chung lâu vậy, ai cũng không ngốc. Nhưng nàng cũng không giống người khác, dù biết nhưng vẫn không vạch trần. Thấy người ta giả dối, Hạ Sơ Thất lại6lười đạo đức giả với nàng ta nên không đáp, chỉ cười ha ha rồi đi vào viện.
Dưới cây táo chua trong vườn, Mai Tử đang chơi với Lan Đần ở đó, cố tình nói trên cây táo có quả.
“Huynh xem, ở đó, ở đó kìa!” Mai Tử kêu lên.
“Không có mà, ta không thấy.” Lan Đẩn ngước cổ, thật thà đi vòng quanh cây táo vài vòng. “Thật mà, muội có thấy, không phải mắt huynh không tốt đấy chứ?” “Không tìm được, vẫn không tìm được.” Hạ Sơ Thất dở khóc dở3cười, “Mai Tử, muội lại bắt nạt Lan Đần nhà ta đấy à?”
Mai Tử quay đầu, mím môi cười, “Sở Thất, tỷ đi đâu vậy? Hơn nửa ngày không thấy tỷ đâu.”
“À, tỷ đến Hồi Xuân đường mua dược liệu.” Hạ Sơ Thất cười híp mắt xốc gói đồ trong tay lên, cũng không nói nhiều nữa, đưa đồ ăn nàng mua cho Lan Đần rồi gọi to, “Mai Tử, Oanh Ca, hai người lại đây giúp ta một chút được không? Ta sắp chế thuốc nói dối.”
“Thuốc nói dối?” Ngoại trừ Lan Đần5đang gặm chân gà, Mai Tử và Oanh Ca đều ngây ra nhìn nàng.
Hạ Sơ Thất cười cười, nhìn sang hai người, nhếch môi. “Thuốc nói dối này là tuyệt kĩ độc môn của ta. Sở dĩ nó có cái tên này, thật ra rất đơn giản. Bất kỳ kẻ nào uống thuốc này thì không thể nói dối, hỏi gì đều phải trả lời đó. Nếu ai uống thuốc mà còn nói dối thì cả người sẽ bị lở loét, giòi bu, kinh mạch đứt đoạn, thất khiếu chảy máu mà chết. Vả lại, sau này người đó còn vĩnh viễn không thể siêu thoát, sẽ bị...”
Nói tới đây, nàng cảm thấy bịa hơi quá, bèn im miệng cười hì hì. “Dù sao cũng là thứ tốt. Có thứ này chơi rồi thì sẽ rất vui.”
Mai Tử nghe nàng nói mà mờ mịt, ngó đầu qua nhìn những dược liệu nàng bỏ trên bàn, tò mò hỏi:
“Sở Thất, thật sự có loại thuốc thần kỳ vậy sao? “Dĩ nhiên” Hạ Sơ Thất biết rõ tốc độ lan tin từ miệng con bé này truyền đi chẳng kém gì ôn dịch, bèn vô cùng nghiêm túc nói, “Sao nào? Muội không tin tỷ?”
“Không thể nào đâu? Cho người ta uống thuốc thì liền có thể biết người ta đang nghĩ gì sao?”
Đương nhiên là không thể rồi. Nếu thật sự có thì thế giới đã hòa bình. Hạ Sơ Thất cười thầm trong lòng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại sa sầm, nhướng mày hỏi, “Chẳng lẽ muội còn chưa rõ bản lĩnh của tỷ? Sờ cái mặt nhỏ của muội xem, Tôn thái y cũng nói không thể trị được, là ai chữa cho muội? Còn vết thương trên người gia nữa, muôi nghĩ ai chữa lành? Còn có “Sướng Hoan Kiều” của Đại đô đốc kia nữa, là ai giải?”
Mai Tử cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như đúng là thế thật.
“Sở Thất, tỷ lợi hại thật đó, nhưng muội vẫn không tin nổi.”
Hạ Sơ Thất híp mắt cười, “Tin hay không không quan trọng, chờ tỷ chế xong, muội cứ thử một lần là biết.”
“Không muốn không muốn.” Mai Tử run rẩy, vội xua tay, “Muội không muốn thử đâu.”
Hạ Sơ Thất cười ha ha đùa nàng ấy, “Không dám thử? Có phải là muội hay nói dối không?”
Bản mặt tròn xoe núng nính của Mai Tử hơi lúng túng, “Không phải, chỉ là có một vài việc không phải hoàn toàn là thật...”
Hạ Sơ Thất buồn cười, cũng không giải thích nữa.
Nàng chỉ muốn Mai Tử thổi phồng lên, mà điểm kỳ diệu của thuốc nói dối” này cũng giống như truyện “bộ đồ của Hoàng đế” vậy, không phải chữa miệng người, mà là chữa lòng người. Nàng vừa điều phối, vừa đảo thuốc ầm ầm, mà miệng cũng không rảnh rỗi, vẫn nói chuyện với Mai Tử, thỉnh thoảng lại nhìn vẻ mặt Oanh Ca, thầm bật cười.
Thật ra nàng cũng không chắc chắn có thể trình diễn tốt như mong đợi hay không.
Dù sao cũng rảnh rỗi, coi như đùa vui một chút.
Cứ bận rộn đến lúc chiều tối thì Hạ Sơ Thất mới dọn dẹp quầy thuốc của nàng. Ăn tối xong, đang chuẩn bị tìm đồ đi tắm rửa thì Trịnh Nhị Bảo vội vã chạy vào, chưa kịp nói gì đã lôi nàng đi.
“Sở Thất, mau đi qua xem gia nhà chúng ta một chút. Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi!” Bên trong Ngọc Hoàng các, đám nô tài thường ngày phục vụ Triệu Tôn đều bị đuổi xuống, chỉ còn lại đại nha hoàn từng hầu hạ hắn là Nguyệt Dục và Tôn Chính Nghiệp đang lo lắng. Đèn lồng trên hành lang vẫn sáng, nên trên bàn ở trong phòng vẫn tỏa vầng sáng mờ mịt, chiếu sáng cả căn phòng.
Dưới ánh đèn, bên cạnh chiếc bàn bằng gỗ đàn hương phủ gấm đỏ, Triệu Tôn nhíu mày, chơi cờ một mình, bên tay phải của hắn còn có một bình rượu bằng bạch ngọc Hòa Điền.
“Gia, ngài không thể uống tiếp nữa.”
Nguyệt Dục xoắn góc chặt khăn lụa, mặt tái nhợt không còn một giọt máu, nhưng vẫn to gan khuyên nhủ. Tay cầm một quân cờ đen của Triệu Tôn ngừng giữa không trung, dường như hắn đang suy nghĩ, sau đó mới chậm rãi hạ xuống bàn cờ. Hắn cũng không nhìn nàng ta, chỉ cầm bầu rượu lên uống một hớp to, lạnh lùng nói, “Lấy thêm một bình nữa.”
Nguyệt Dục khom gối thi lễ đáp “vâng”, quay đầu nháy mắt với lão Tôn. Khuôn mặt béo không hề có nếp nhăn của Tôn Chính Nghiệp đã lấm tấm mồ hôi vì lo lắng. “Gia, lão hủ nghĩ uống nhiều rượu hại thân...” Một tay đỡ trán, Triệu Tôn không đáp lại, liếc nhìn bên cạnh. “Trịnh Nhị Bảo đâu?”
“Chuyện này, chuyện này...” Tôn Chính Nghiệp cân nhắc cẩn thận đáp, “Bệnh đau đầu của gia tái phát, Nhị Bảo công công sốt ruột lo lắng, nên đã chạy đến viện chung phía Tây tìm Sở Thất rồi. Tuy cô nương này ăn nói có hơi bỗ bã, nhưng kiến thức y thuật thì quả thật vẫn có cái tài riêng của nàng ta. Lão hủ cũng tự nhận không bằng.”
“Tự cho là thông minh.” Giọng nói lạnh lùng của Triệu Tôn cắt ngang lời ông ta. Tôn Chính Nghiệp nhìn mặt đoán ý, “Vâng vâng, gia mắng rất đúng. Nhưng mà, cứ để đau đầu mãi cũng chẳng phải là tốt. Lão hủ nghĩ dạo này gia suy nghĩ quá nhiều nên bệnh mới tái phát. Nhưng bệnh đau đầu này chỉ trị ngon chứ không trị được tận gốc thì không được. Mời Sở Thất tới xem bệnh, biết đâu nàng ta lại có cách.”
Triệu Tôn trầm mặc không đáp, tay trái và tay phải tự đánh cờ với nhau. Ngoại trừ lông mày thỉnh thoảng cau lại và gương mặt trắng bệch thì không ai nhận ra hắn đang đau đầu đến khó chịu. “Gia, rượu đến rồi!” Nguyệt Dục mở nắp bình rượu ra, đưa đến trước mặt Triệu Tôn.
Triệu Tôn cầm lấy bình rượu, ngửa cổ, hầu hết chuyển động một chút, nửa bình rượu liền chảy vào trong cổ họng. Có mấy giọt không nghe lời, chảy từ cằm xuống bên trong cổ áo của hắn. Nguyệt Dục nhìn thấy mà tại đỏ lên, vội vàng cẩm khăn lụa đến lau rượu chảy trên cổ cho hắn,rồi lại kéo cổ áo hắn, nhưng bị hắn lạnh lùng ngăn lại.
“Bổn vương tự làm!” Giọng Triệu Tôn khàn khàn, trầm thấp vô cùng. “Vậy... gia, để Nguyệt Dục lau trán cho ngài.” Nguyệt Dục chần chừ, những ngón tay được cắt móng gọn gàng, trắng nõn liền chạm lên trán hắn. Triệu Tôn nhíu mày, hơi nghiêng đầu, sắc mặt có vẻ không vui. “Bổn vương nói rồi, không cẩn”
Giọng điệu của hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lùng. Nguyệt Dục dừng tay, cuối cùng đành thu tay về.
“Vâng.”
Nhìn thấy dáng vẻ tủi hờn của Nguyệt Dục, Tôn Chính Nghiệp thấy thương cảm, bèn vội vàng nói, “Gia! Tức giận hại gan, buồn bực sinh tâm hỏa, xin gia đừng tức giận, thời điểm này phải bảo vệ sức khỏe nhất. Còn cả rượu Phục Bách kia nữa, tuy có tác dụng giảm đau tạm thời, nhưng lão hủ nghĩ...”
“Ngươi lui xuống!”.
Một câu nói lạnh lùng đến tận tim gan, khiến tim lão Tôn như sắp thót lên tận cổ họng, ông ta cũng không dám dài dòng nữa. Mấy năm gần đây, số lần ông ta khám bệnh cho Triệu Tôn là nhiều nhất, nhưng ông ta vẫn không thể hiểu được tính cách của con người này. Vị Vương gia này mắc chứng đau đầu kinh niên, bệnh tình triền miên khó chữa, lại dễ tái phát, khi không tái phát thì không khác người bình thường, nhưng khi bệnh tái phát là lại đau đớn không chịu được.
Cách đây vài năm, Thánh thương yêu thương Thập Cửu gia, lệnh cho xưởng rượu trong cung dùng Phục Linh và Bách Hào Tử để ủ thành loại rượu Phục Bách kia cho riêng hắn. Bách Hào Tử kia cũng được gọi là Anh Túc, chuyên được dùng trong cung, còn được xưng là “vua của trăm loại thuốc”, có tác dụng giảm đau, hằng năm được người từ Vân Nam công vào cung, cực kì quý giá. Vì thế, loại rượu Phục Bách này lại càng thêm quý, ngoại trừ Thập Cửu Vương gia, các Hoàng tử khác đều không được dùng.
Nhưng rượu vẫn là rượu. Là một lương y, Tôn Chính Nghiệp cũng không đồng ý với việc uống nhiều. Tôn Chính Nghiệp còn chưa lui ra, Trịnh Nhị Bảo đã thở hồng hộc vén rèm chạy vào.
“Gia, nô tài mới Sở tiểu bang tới rồi.”
Sắc mặt Triệu Tôn không thay đổi, ngay cả mí mắt cũng không nhếch lên một chút, chỉ “ừ” một tiếng.
Trong mắt Trịnh Nhị Bảo, biểu cảm đó chính là thở dài. Chủ nhân của cậu ta sao lại thở dài được? Nhưng ngài ấy đã không đuổi người đi thì có nghĩa là sẽ không từ chối.