Thấy nàng như thế, Tinh Lam sốt ruột, Mai Tử ganh tị, Cố A Kiều cười, rồi lại thấy hơi thẹn thùng
Trước ánh mắt của mọi người, nàng ta nhận lấy chiếc lọ sứ nhỏ trên tay Hạ Sơ Thất và ngửi.
“Thơm! Thơm quá!”
“Mỹ nhân có đẹp đến nhường nào cũng không thể thiếu hương thơm
Nam nhân có kiêu ngạo đến nhường nào cũng không thể thoát khỏi một nữ nhân thơm phức
Này, cầm lấy mà dùng, cho muội đó.” “Thất tiểu thư...”Mai Tử chu môi, “Sao người không nghĩ đến nô tỳ? Cả ngày cứ A Kiều, A Kiều, nô tỳ..
cũng muốn.”
Mặt Cố A Kiều hơi đỏ, bàn tay giơ ra lại thu về, lúng túng rũ mắt xuống, “Sở Thất, tỷ cho muội nhiều thứ lắm rồi, muội..
nước hoa này, tỷ cứ giữ lại mà dùng hoặc cho Mai Tử3muội muội.” “Không cần, nếu ta cần thì ta có đầy.” Hạ Sơ Thất trừng mắt lên nhìn Mai Tử lúc này đang chu môi, rồi cười tủm tỉm, nhét lọ sứ vào tay Cố A Kiều, còn tiện thể vỗ tay nàng ta, “Đồ tốt phải tặng cho mỹ nhân
Muội xem khuôn mặt to như bánh nướng của Mai Tử, có dùng thử tốt hơn cũng chẳng thể trở thành người đẹp, còn lãng phí nữa chứ.” “Thất tiểu thư! Người lại chê cười nô tỳ!” Mai Tử giẫm chân, tức giận
Hạ Sơ Thất lườm nàng ta, như cười như không, “Trừ phi...” nàng ngân dài giọng, đột nhiên quay đầu, nhìn Mai Tử đẩy hung tợn, “Trừ phi muội đồng ý cho ta dùng dao gọt mặt của muội, gọt thành mặt nhọn, thì ta sẽ cho muội dùng mọi1thứ.” Dùng dao gọt? Mai Tử hoảng sợ, rụt cổ lại, ôm mặt định chạy mất dép
“Không cần! Nô tỳ không cần nữa!” Nàng ta nói xong, nhìn chiếc lọ nhỏ tinh xảo trên tay Cố A Kiều, rồi lại gào lên, “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày nô tỳ chỉ muốn ăn một bữa, không ăn thịt, không ăn thịt, phải giảm thịt trên người, giảm thịt...” Sau khi nói vô số từ giảm, nàng ta đứng chắp tay sau lưng, hỏi Hạ Sơ Thất với vẻ mặt rất đáng thương, “Thất tiểu thư, đợi sau khi nô tỳ gây rồi, có phải người cũng sẽ cải tạo nô tỳ, tìm một lang quân tốt cho nô tỳ không?”
“Mai Tử xấu hổ chưa kìa, đã muốn gả đi rồi.” Hạ Sơ Thất chưa nói xong, đã có một tiếng cười6vang lên từ bên ngoài.
Mai Tử xoay đầu lại nhìn, người đến chính là Nghị Hoài vương Lan Đần
Nàng ta nghĩ đến những lời mình vừa nói lúc nãy, mặt đỏ bừng, che mặt rồi chạy qua người Lan Đần.
“Ai nói nô tỳ muốn gả đi chứ?” Hạ Sơ Thất biết nàng ta xấu hổ nên cũng chỉ cười, nàng vẫy tay với Lan Đần, kêu hắn qua đây ngồi, rồi mới hỏi nhỏ, “Lan Đần, có một chuyện muốn thương lượng với huynh một chút, thế nào?”
“Thảo Nhi có chuyện gì thì cứ nói, thương lượng là gì?”
Tên Ngốc luôn xem lời của nàng như thánh chỉ, hắn nghe thể bĩu môi thấy không vui, hệt như bị tủi thân lắm vậy, bộ dạng y chang như Mai Tử, làm Hạ Sơ Thất dở khóc dở cười
“Ôi! Huynh đó!”
Nàng thở dài,4chăm chú nhìn khuôn mặt thật thà của Lan Đần, giống như mẹ đang nhìn con, kéo bàn tay to dày của hắn tới, xoa nắn
“Muốn cho huynh một nha đầu thông phòng.” “Hả?” Tên Ngốc trợn to hai mắt.
“Vì sao? Không, ta không cần đâu! Nha đầu đáng ghét lắm!” Hạ Sơ Tất nhìn dáng vẻ sợ hãi của hắn, biết ngay bị đám nha đầu trong Đông cung cứ tìm cách bò lên giường dọa sợ mất mật, nàng công khóe môi, nói, “Lan Đần, huynh là vương gia, cũng không còn bé nữa, sớm muộn gì cũng phải có người hầu hạ bên mình.”
“Hầu hạ bên mình làm gì?”
“Sinh em bé đó, chẳng phải huynh muốn em bé ư?” Tên Ngốc cau mày, liếc nhìn bụng nàng, im lặng
Hạ Sơ Thất nhìn theo ánh mắt của hắn, con tim3thắt lại, cảm giác trống trải mà nàng vẫn chưa kịp thích ứng nay lại dâng trào, khiến mãi một lúc lâu sau nàng mới lấy lại được bình tĩnh
“Chẳng phải huynh ghét đám nha đầu kia cứ luôn trèo lên giường của huynh ư? Ta gả nha đầu hung dữ kia cho huynh, sau này chúng không dám đối xử với huynh như thế nữa
Huynh thấy có được không?” Tên Ngốc không rõ nha đầu thông phòng có thể làm gì, nghe nàng nói có “lợi ích” lớn như thế, thấy hơi do dự
Hắn nhìn Hạ Sơ Thất một cái, rồi cúi đầu gục mặt.
“Nha đầu nào?”
Hạ Sơ Thất ngập ngừng một lát, nhếch khóe môi lên, “Mai Tử.” “Hả?” Tên Ngốc lập tức ngẩng đầu lên, tiếng nói hệt như tiếng kêu thảm, “Vì sao là nàng ta? Ta không muốn nàng ta!” Hắn nghĩ ngợi, rồi chỉ vào Tinh Lam, người đang đứng đoan trang cứ mỉm cười từ nãy đến giờ, ngây ngô nói rằng, “Ta muốn tỷ tỷ này, nàng ta đẹp hơn Mai Tử, Mai Tử béo lắm, hệt như cái bánh bao thịt....”
Hắn vừa to mồm vừa không biết kiêng dè gì, chỉ trong chớp mắt câu này đã truyền đi rõ xa
Hạ Sơ Thất và Tinh Lam biết tính tình của hắn, họ chỉ cười, nhưng Mai Tử đứng ngoài cửa nghe thấy lại tức giận đến mức tay chân run lẩy bẩy, xông vào quỹ “phịch” xuống đất.
“Thất tiểu thư, nô tỳ không muốn theo hắn, đánh chết nô tỳ cũng không đi! Chẳng phải người đã nói rồi ư, nữ nhân phải gả cho người đàng hoàng, thà làm vợ bách tính bình thường, chứ đừng làm tì thiếp vương hầu đấy ư?” Mai Tử nói đến đây, có vẻ như bị Lan Đần chọc tức không nhẹ, nàng ta lau mắt, khóc rống lên, “Vì sao hôm nay người lại gả nô tỳ cho hắn..
đến ngay cả một tiểu thiếp còn chẳng bằng, mà chỉ là một nha đầu thông phòng tầm thường thôi!”
“Mai Tử!” Hạ Sơ Thất mím môi, mặt mày trở nên nặng nề
“Thất tiểu thư...” Mai Tử nuốt nước bọt, vô cùng đau lòng, không đợi nàng nói hết lời, đã nói tiếp: “Mai Tử sai rồi, cùng lắm sau này nô tỳ không tranh giành với A Kiều nữa, nô tỳ cũng không ghét nàng ta nữa, nô tỳ cũng sẽ không nhiều chuyện ăn nói lung tung nữa! Nếu người không thích nô tỳ, nô tỳ sẽ đi lấy kim khâu miệng lại...”
Nàng ta vừa nói vừa đi, dáng vẻ hừng hực kia làm những người trong phòng không thể hoàn hồn trở lại
Hạ Sơ Thất thấy nàng ta sắp ra khỏi cửa bèn thở dài, nháy mắt với Giáp Nhất, hắn ta bèn chặn nha đầu đang khóc nức nở kia lại rồi kéo về.
“Hức..
Các người đều không thích ta...”
“Hức..
Ta đi khâu miệng lại còn không được ư?”
“Hu hu..
Huhu...”
Hạ Sơ Thất câm lặng.
Bộ dạng này, là người có thể khâu miệng mình lại được à? Nàng nhìn Lan Đần, rồi lại nhìn Mai Tử, nói rất nghiêm túc, “Chẳng phải có câu không phải oan gia không gặp nhau ư, hai người cũng được xem như là người có duyên phận
Mai Tử, sở dĩ ta kêu người đi làm nha đầu thông phòng là vì chừa một đường lùi cho ngươi
Nếu như người và hắn không hợp, sau này người vẫn còn có thể gả cho người khác
Nếu như hợp, Tên Ngốc nạp người làm thiếp, nâng lên làm chính thể, cũng không phải không thể
Đến lúc đó rồi nghĩ cách xin ân điển của bệ hạ là được
Ngươi lo cái gì?”