Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Hạ Sơ Thất đi sau Trịnh Nhị Bảo mấy bước, vừa vào phòng đã thấy Thập Cửu Vương gia cao ngạo nghe nói đang đau đầu muốn chết, nhưng vẫn đẹp trai đến mức khiến nàng ghen tị. Mái tóc dài2đen nhánh của hắn buông thõng, xõa từ bờ vai rộng xuống thắt lưng rắn chắc. Cặp mông ngồi trên chiếc ghế đẩu cong tròn, đáng tiếc là đã bị che khuất bởi lớp áo ngủ xa tanh màu đen. Hạ8Sơ Thất lại nhìn lên, vạt áo ngủ hờ hững của hắn hơi mở ra, có vết ướt, quả thật chính là

“vẻ hấp dẫn không thể che giấu nổi” trong truyền thuyết. Mới nửa tháng không gặp mà cái tên này6lại đẹp trai hơn rồi, đâu có giống bệnh nhân chút nào đâu? “Sở Thất, cô mau mau đến bắt mạch cho gia.”

Nguyệt Dục thấy Triệu Tôn đau đầu thì cũng không thèm để ý đến chuyện mình có thích Sở3Thất hay không nữa, vừa mở miệng đã cắt ngang dòng suy nghĩ tưởng tượng về trai đẹp của Hạ Sơ Thất. Khẽ họ nhẹ một tiếng, Hạ Sơ Thất liếc nhìn khuôn mặt tiều tụy của Nguyệt Dục, rồi ngồi5trên chiếc ghế con mà nàng ta bê đến.

“Gấp gáp gì chứ? Nhìn thế này thì cũng chưa chết được ngay đâu.” Câu đầu tiên sau nửa tháng gặp lại của nàng chọc cho mặt Triệu Tôn đen sì. Quân cờ đen trên tay hắn rơi xuống đất đánh “cạch” một tiếng. Đôi mắt màu đen mang chút men say liếc sang, u ám đến nỗi cứ như sẽ hút người khác vào hai vòng xoáy vậy, hình ảnh đó thật sự là đẹp vô cùng.

Hạ Sơ Thất chép miệng, “Ăn ngay nói thật thôi.”

Triệu Tôn không lên tiếng, còn những người khác trong phòng thì chỉ ước được bịt tai lại.

Cũng may mặc dù lời nói hơi độc địa, nhưng Hạ Sơ Thất vẫn là một bác sĩ, dù người bệnh là ai thì cũng đều sẽ tận tâm khám và chữa bệnh. Nàng làm xáo trộn ván cờ trước mặt Triệu Tôn, túm lấy cổ tay hắn, mím môi chuyên tâm bắt mạch.

“Lè lưỡi ra.” Hạ Sơ Thất ra lệnh.

Sắc mặt của Triệu Tôn lại sầm xuống, không hề làm theo. “Nhanh lên” Nàng là bác sĩ. Sau đó, Triệu Tôn vẫn không lè lưỡi, nhưng ánh mắt của Hạ Sơ Thất lại đột nhiên ngẩn ra, cảm xúc cũng chuyển từ nghi ngờ đến kinh ngạc, sau đó biến thành khâm phục. “Đã đau đầu đến thế này rồi mà vẫn còn có thể đánh cờ hả? Đến chết vẫn sĩ diện chịu đựng.”

Không ai hiểu rõ về cơn đau đầu khi phát bệnh như nàng.

Nếu dùng hình ảnh ví von thì trong đầu người bệnh tựa như có một cái lò lửa thật lớn, bất kể lúc nào đều có thể bùng cháy. Mỗi khi cơn đau tái phát thì sẽ giống như đột nhiên bắt lửa, xương cốt thì như nằm trong một chảo dầu, đầu đau đến nỗi muốn nổ tung. Mà căn bệnh này rất khó điều trị tận gốc, giống như có giòi trong xương khớp, như hình với bóng vậy. Nếu là người bình thường thì đã không chịu được ôm đầu nổi điên từ lâu rồi. Nhưng vị gia này ngoại trừ hơi nhíu mày ra thì đúng là không có điều gì thất thổ. Nếu chỉ nhìn sắc mặt thì sẽ chẳng ai nghĩ hắn đang đau đầu tận não.

Dáng vẻ đó của Triệu Tôn khiến Sở Thất không thể tìm được ngôn từ chính xác nào để hình dung hắn.

Nếu ở thời hiện đại, nàng sẽ vỗ vai hắn rồi nói, “Người anh em, giỏi lắm!”

Nhưng ở thời cổ đại này, Triệu Tôn là một vị Vương gia phong kiến, nàng có thể nói gì được. Trong ánh mắt sắc bén nghiền ngẫm của hắn, Hạ Sơ Thất thu tay về, liếc nhìn Tôn Chính Nghiệp.

“Lão Tôn, cho ta mượn ngân châm của ông dùng một lát.”

Nếu nói lần đầu tiên ở bên bờ sông Thanh Lăng, Tôn Chính Nghiệp không hề tin tưởng nàng, kiểm tra nàng nào là “Hoàng đế nội kinh” với “Thương hàn luận” thì đến giờ phút này, lão Tôn ham thích y thuật như mạng đã chỉ hận không thể quỳ xuống xin nàng thu làm đồ đệ rồi. Ông ta lấy một bộ ngân châm đã được luộc nước sôi từ trong hòm thuốc ra, cúi đầu giao cho Hạ Sơ Thất, thái độ cực kì cung kính khiêm nhường.

“Cảm ơn.” Hạ Sơ Thất gật đầu với ông ta.

Từ tận đáy lòng, Hạ Sơ Thất vẫn bội phục những thầy lang thời cổ đại như lão Tôn. Nói trắng ra, nàng chỉ có lợi thế hơn người khác là đã từng được tiếp thu kiến thức y học ưu tú nhất được truyền lại qua mấy nghìn năm mà thôi.

Mạch tượng huyền hoạt*, bị tắc nên chọn máu lên não, gây ra bệnh đau đầu. Căn bệnh này gây đau đớn nhiều, lại dễ tái phát. Trước mắt thì không còn cách nào tốt điều trị được hết. Ta sẽ châm cứu cho ngài trước, làm giảm cơn đau. Đau đầu cần chữa trị tận gốc, nhưng đó là cả một quá trình cực kỳ lâu.”

(*) Tên một loại mạch tượng của bệnh. Cực kỳ lâu... Nàng cố tình nhấn giọng ở từ cực kỳ lâu... Thật ra giọng điệu lúc nói chữ cực kỳ lâu của nàng còn có một ý nghĩa khác – đó là tăng thêm một lớp bảo vệ cho tính mạng của nàng.

Triệu Tôn hiểu ý nhướng mày, ánh mắt rất lạnh, nhìn nàng một cách nghiêm túc.

“Chữa bệnh tử tế, càng lâu càng tốt.”

“Chỉ cần ngài không chê phiền phức thì không có vấn đề gì.” Hạ Sơ Thất âm thầm liếc nhìn, rồi thong thả cầm ngân châm, chậm rãi cắm từng cây bắt đầu từ huyệt trên đỉnh đầu hắn, động tác cực kỳ quên tay, độ nông sâu của châm phụ thuộc vào huyệt vị, dáng vẻ thoải mái tự nhiên. Lão Tôn nhìn chằm chằm, ngay cả chớp mắt một cái cũng không nỡ.

Thời gian châm cứu không lâu lắm.

Chỉ một lát sau, khuôn mặt trắng bệch của Triệu Tôn đã từ từ hồng hào trở lại.

“Đỡ nhiều rồi chứ?” Nàng hỏi.

“Ừ.” Hắn đáp. Hạ Sơ Thất lén thở phào nhẹ nhõm, quẳng việc dọn dẹp hiện trường cho lão Tôn chăm chỉ. Thấy Triệu Tôn nhìn nàng, nàng liền nhướng mày, tỏ vẻ “thật sự tiếc nuối.”

“Đây chỉ là giảm đau tạm thời, ngài đừng trừng ta, có trừng ta cũng vô dụng.” Giọng nói của nàng không thân thiện, trên người mặc bộ đồ vô cùng bình thường của tên sai vặt, vóc người gầy gò, tóc buộc hết lên trên, còn đội một cái mũ tròn che hết tóc nên trong khuôn mặt càng nhỏ, không đủ cỡ bàn tay.

Lúc trước, chỗ xăm chữ “Tiện” trên trán nàng đã thành vết thương, để không bị nhiễm trùng, nàng một mình nhịn đau trong phòng, lấy châm cẩn thận khoét vết mực cũ còn lại trên vết thương, sau đó lại giấu tóc mái vào mũ. Giờ trán nàng để trần, vết thương trên trán đã đóng thành một lớp vảy đen, trông cả khuôn mặt càng trở nên quái dị.

Triệu Tôn nhìn nàng chằm chằm, vẫn chẳng nói chẳng rằng.

Hạ Sơ Thất thấy mất tự nhiên, “Nhìn ta làm gì? Trên mặt ta nở hoa hả?” Triệu Tôn hừ lạnh, nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Mấy ngày không gặp, hình như lại xấu hơn rồi.”

“Không phải mấy ngày, mà là nửa tháng. Gia, ngài già nên lẩn thẩn rồi.”

Hạ Sơ Thất không để tâm đến việc hắn mỉa mai mình. Nàng đã quen với việc người khác hình dung nàng bằng từ “xấu” rồi, nếu không thì cũng đã không để lộ vết sẹo trên trán. Vả lại, nàng cảm thấy người xấu khắp thiên hạ, so với việc lấy cái đẹp hầu hạ người thì người xấu còn cao lớn hơn, nên tự cảm thấy rất hài lòng.

“Được rồi, cứ vậy đi, ta đi đây! Điện hạ à, ngài nhớ cẩn thận nghỉ ngơi, bệnh thì phải được bồi dưỡng chứ đừng có ra vẻ, không cẩn thận mất luôn cái mạng già thì hối hận không kịp đâu.” Châm chọc xong, nàng lại nghiêng đầu, “Lão Tôn, phiền ông ra ngoài một chút, ta đọc đơn thuốc cho ông.”

Nói xong, nàng đứng dậy đi ra ngoài. Triệu Tôn bình tĩnh nhìn nàng, cũng không lên tiếng, chỉ sửa lại bàn cờ một lần nữa. Dường như hai người chẳng ai thèm để ý đến những người còn lại. Trịnh Nhị Bảo thấy thế thì gấp đến nỗi quên luôn thân phận nô tài của bản thân, lên tiếng muốn ngăn nàng lại.

“Gươm đã, Sở tiểu lang, không thể...”

Hạ Sơ Thất lười biếng ngoái đầu lại, lấy làm lạ. “Sao lại không thể: Không muốn chữa bệnh cho gia nhà ngươi, định để hắn đau đớn đến chết sao?” Trịnh Nhị Bảo méo mặt, khẽ ho khan một tiếng, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn rồi mới quay sang nhìn cái người không hề có ý thức tự giác ở lại hầu hạ là Hạ Sơ Thất, nên buộc phải nhắc nhở nàng, “Gia không được khỏe, ngươi mau đọc đơn thuốc, rồi xoa bóp cho gia đi.”

Trong túi Hạ Sơ Thất không còn nhiều bạc, cũng không muốn ở lại để bị hắn lừa nữa.

Nàng nghe vậy thì đau đớn sờ trán, xuýt xoa: “Nhị Bảo công công có chuyện không biết rồi. Mấy hôm nay, Sở Thất cũng không được khỏe, e là không tiện...” Trong lòng Trịnh Nhị Bảo biết rõ cô nương này muốn cái gì, bèn cắn răng bỏ hết vốn liếng ra, “Lần trước lấy của ngươi năm mươi lượng, lát nữa ta sẽ trả cho ngươi nhé?” Có lẽ là thật sự đau lòng số bạc của mình, Nhị Bảo công công buồn đến sắp phát khóc, “Như vậy thì tiện rối chứ?”

Hạ Sơ Thất thầm nghĩ tên này đúng là não úng nước, nhưng có tiền mà không kiếm thì sẽ bị Thiên Lôi đánh chết. Nàng buồn cười không thôi, đưa tay xoa trán, nở nụ cười thật tươi với Trịnh Nhị Bảo. “Ý. Thật thần kỳ, hình như ta không còn đau đớn như lúc nãy nữa rồi. Tiện, tiện lắm.”

Mọi việc được quyết định như vậy. Trịnh Nhị Bảo dù mất tiền, nhưng làm được việc tốt cho chủ nhân nên vẫn rất đắc ý. Vẻ mặt Nguyệt Dục hơi đau khổ, nhưng nàng ta vẫn mỉm cười bước đến, “Vậy tối nay Sở Thất ở lại trực đêm đi. Ta đi lấy giấy bút, cô kê đơn, ta đi cắt thuốc rồi sắc cho gia.”

Giọng nàng ta vui mừng, vẻ mặt bình tĩnh, tướng mạo xinh đẹp mê người.

Nhìn nàng ta, Hạ Sơ Thất thật khó tưởng tượng được vẻ “buồn bực không vui” mà Mai Tử nói.

Bút mực được lấy ra, Hạ Sơ Thất rũ mắt xuống.

“Lão Tôn, ta đọc, ông viết đơn đi.”

Lão Tôn ngẩn ra, “Tại sao?” Hạ Sơ Thất chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì vị gia nãy giờ vẫn không nói gì chợt hừ lạnh. “Lão Tôn viết đi, miễn cho nàng ta viết xiêu xiêu vẹo vẹo thành sai chữ rồi lại bốc nhầm thuốc.”

Trong những người ở đây, cũng chỉ có Triệu Tôn từng nhìn thấy chữ viết của nàng. Nếu nhớ thì nàng sẽ dùng “chữ phồn thể viết sai”, còn không nhớ thì sẽ dứt khoát dùng chữ giản thể thay thế, kiểu chữ này được nàng gọi là “nửa giản thể”. Hạ Sơ Thất giả vờ như không nghe thấy lời nói độc địa của hắn, bình tĩnh ngồi bên chậu than trong phòng, đọc một cách nghiêm trang. Lão Tôn cũng đàng hoàng viết lại, chẳng mấy chốc đã xong. Nguyệt Dục cầm đơn thuốc đi xuống trước. Lão Tôn và Trịnh Nhị Bảo cũng tủm tỉm cười lui xuống.

Hạ Sơ Thất ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, đối diện với Triệu Tôn, chống cằm cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Gia, giờ ta đánh cờ với ngài, hay là bóp đầu cho ngài đây?”

Đôi mắt nàng long lanh nước, trong sáng đến nỗi cứ như có thể nuôi hai con cá nhỏ bên trong vậy. Bây giờ nàng đang nhìn hắn một cách cực kỳ chăm chú - vì năm mươi lương bạc kia. “Ngươi biết đánh cờ?” “Không biết.” Nàng nhếch môi, lắc đầu.

Sắc mặt Triệu Tôn sa sầm, ánh mắt như viết “vậy còn nói cái rắm”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui