Trở về từ lều chủ soái, Triệu Tôn đội gió tuyết bước vào phòng, cởi áo khoác ngoài ra, cúi đầu thấy nàng vẫn còn ngủ, hắn cau mày nhìn Trịnh Nhị Bảo.
“Bưng canh cá trên bếp đến đây.”
Nhắc đến cá, không thể không nói Hạ Sơ Thất lại lập thêm được một công lao. Tuy rằng nàng suýt nữa đã bỏ mạng trong hồ băng, nhưng quả thật đã sáng tạo ra một cách bắt cá mùa đông cực kỳ hữu hiệu. Gần nơi đại quân đóng trú ở Tích Lâm Quách Lặc có vài hồ băng mỏng khá to. Hiện tại đã có cách bắt cá kia, chất lượng bữa ăn của quân Bắc phạt đã có sự cải thiện, canh cá dồi dào no nê. Ngày hôm đó khi Hạ Sơ Thất tỉnh dậy, biết được chuyện này, còn đắc ý một phen, thế là bèn đòi ban thưởng ở chỗ Triệu Tôn.
“Điện hạ, canh cá đến rồi.”
Nhị Bảo công công khom người, cung kính bưng canh cá lên.
“Ngươi lui xuống đi.”
Nghe giọng nói không mặn không nhạt của chủ tử, Trịnh Nhị Bảo bĩu môi, nhưng không dám nhiều lời. Giờ đây việc hầu Hạ Sơ Thất đều do chủ tử nhà cậu ta bao thầu, tất nhiên không đến phiên cậu ta rồi. Tuy đau lòng cho gia, nhưng cậu ta không dám giành làm chân sai vặt, chỉ mong cái tên “đầu sỏ” trên giường kia mau chóng khỏi bệnh, để cho gia nhà mình ít bị hành lại. Oán thầm xong, cậu ta lui xuống, khép màn cửa lại.
Triệu Tôn nhìn bát canh nóng thật lâu, từ từ đi đến đầu giường.
Cúi đầu, nhìn hàng lông mi rung rung của nàng, hắn thở dài một hơi, cong ngón tay cốc vào trán nàng. “Thất lười, dậy thôi.” Thời tiết vào đông, ổ chăn ấm áp chẳng khác gì sự cám dỗ mê hoặc lòng người. Hiếm khi mới có những ngày có thể lười như lợn thể này, đúng là Hạ Sơ Thất đã dậy từ lâu rồi, nhưng không muốn rời giường.
“Ngày hôm nay ngủ ngon quá, không muốn dậy.” “Ngủ nhiều ảnh hưởng tinh thần, tích cực vận động, cơ thể mới khỏe nhanh được, đây là lời Lão Tôn nói, tiểu thần y không thể không biết chứ?” Triệu Thập Cửu cất tiếng nói hững hờ, hắn đỡ nàng ngồi dậy dựa vào đầu giường, rồi tiện thể nhét một chiếc gối mềm ra sau lưng nàng, xong xuôi mới bưng canh cá đến.
“Ăn một chút đi.”
Hai ngày hôm nay ăn món này nhiều, Hạ Sơ Thất vừa ngửi, dạ dày cho phản ứng ngay. Nàng cười hi hi, bàn điều kiện: “Có thể không ăn không?”
“Không thể” Triệu Tôn đang định bón nàng ăn, nhưng hình như phát hiện ra điều gì đó, hắn bỗng nhiên nhăn mày lại, đặt bát canh xuống, đưa tay đến sờ vào y phục trên người nàng. Quả nhiên thấy y phục trên người nàng ướt đẫm hết. Hắn không nói gì, trực tiếp gọi Trịnh Nhị Bảo cẩm y phục sạch vào thay cho nàng.
“Này!” Hạ Sơ Thất lúng túng, nàng híp mắt lại, nhìn hắn, thấy hơi ngại ngùng, nhưng vẫn có tâm trạng trêu đùa hắn, “Nói này, hai ngày qua ta không tỉnh dậy nổi, y phục trên người ta đều do chàng thay à?” “Nếu không phải thì sao?” Hắn nhướng mày.
“Khụ, được thôi.” Mặt hắn quá ư là bình tĩnh, Hạ Sơ Thất hết hứng chọc ghẹo, đè bàn tay nóng hổi của hắn lại, cong khóe môi lên, nhìn hắn với kiểu như cười như không, “Bây giờ ta đã đỡ nhiều rồi nên có thể tự mặc. Nếu chàng vẫn muốn vịn cớ ngắm cơ thể của ta, thì phải trả thêm tiền đấy nhé.”
Nhìn nàng bằng một ánh mắt hờ hững, Triệu Tôn lười cãi lý với với nàng, hắn cởi nút áo trên người nàng ra, cởi được hai nút, dường như sợ nàng lạnh, hắn lại kéo chăn tới đắp cho nàng. Hạ Sơ Thất nhìn dáng vẻ chẳng bận tâm kia, cứ như không hề xem nàng là con gái vậy, ngược lại thấy ngại ngùng không thôi. “Đã nói không trả tiền thì không thể nhìn thêm mà, hì hì, để ta tự làm.” Cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang đè tay hắn lại, mặt mày Triệu Thập Cửu bình thản không cảm xúc.
“Vóc người này của nàng, tổn thương mắt của gia, gia còn chưa đòi bồi thường thì thôi. Không muốn gia thay cũng được, nàng tỉnh rõ tiền bồi thường trước đi!”
“Trên đời này làm gì có cái lẽ ấy chứ?”
“Gia nói có, tức là có.”
Bỗng nhiên bị lừa một số tiền, Hạ Sơ Thất cảm thấy vô cùng oan uổng. Nhưng nàng có tay có chân, lành lặn không sứt mẻ, bắt một đàn ông hầu hạ mình thay quần áo, chi bằng bảo nàng tìm một miếng đậu hũ đập đầu chết quách đi cho xong. Vì thế nàng không thể không đầu hàng khuất phục dưới sự dâm uy của Triệu Thập Cửu nên đành phải đồng ý trả tiền.
Thay xong quần áo, Hạ Sơ Thất thấy thoải mái hơn nhiều, quả thật cũng thấy hơi đói rồi. Nàng đoạt lấy cái bát trong tay Triệu Tôn, bưng bát canh cá lên. Nhưng vài ngày qua chắc do ăn quá nhiều canh cá, cộng thêm trong doanh trại thiếu hụt gia vị nên mùi vị quả thật chẳng ra làm sao, ăn được một nửa rồi không muốn ăn tiếp nữa, nàng ở một cái, trả bát lại cho Triệu Tôn, rồi lắc đầu, tỏ ý rằng mình đã ăn no.
“Không ngon?” Hắn nhìn nàng, cau mày.
Quả thật không ngon cho lắm, nhưng Hạ Sơ Thất không muốn thể hiện ra mình là một người kén chọn, càng không muốn hắn phải lo lắng, hoặc nói rằng không muốn phụ ý tốt của hắn, nên chỉ chép miệng, lắc đầu cười tủm tỉm. “Ngon chứ. Nhưng ta nằm trên giường cả ngày, thiếu vận động, có thể ăn được bao nhiêu đâu.” “Ngon là được, ăn hết chỗ này đi.” Hắn vừa nói xong, Hạ Sơ Thất nhăn mặt lại, nhìn hắn, bĩu môi, “Không muốn ăn nữa, no thật rồi.”
“An!”
“Chàng đưa tiền đây. Ta ăn tiếp.”
Triệu Tốn nhíu mày, vẻ mặt kia hệt như hận không thể bóp chết nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn sống yên lành, còn lừa về được món tiền bị hắn lừa lúc nãy. Cứ nghĩ đến việc chiếm được món hời của hắn, Hạ Sơ Thất phấn chấn tinh thần, xem canh cá thành thuốc, uống ừng ực” hết một bát, vì để tỏ thành ý, thiểu điều liếm sạch cái bát kia luôn.
“Thể nào, đủ thành ý chưa?”
Nhìn nụ cười tươi rói của nàng, Triệu Tôn thở dài bất lực. “Cần tiền không cần mạng.”
“Hehe, kiếp trước ta nghèo kiết xác mà.” Hạ Sơ Thất khịt mũi, cười híp mắt, gác khuỷu tay lên vai hắn, hất cằm lên hỏi, “Ta quên hỏi chàng, hai hôm nay chàng bận gì thế?”
Triệu Tôn tiện tay đặt bát canh lên bàn, khi xoay đầu lại, trên khuôn mặt có thêm thứ cảm xúc lạnh lùng, “Gia phải giành lại bằng được số lương thảo bị mười hai bộ lạc Mạc Bắc đánh cướp.” Hạ Sơ Thất hơi sững sờ, nghĩ ngợi rồi gật đầu, “Cũng phải, chuyện bụng dạ là vấn đề lớn.” Nói xong, nàng chuẩn bị hỏi hắn có kế hoạch “cướp bóc” gì thì Trịnh Bảo tiến vào dọn dẹp. Cậu ta không vào tay không mà bưng theo một chiếc khay, trong khay là một bát thuốc nóng hổi, nàng cau mày lại, ngay cả Nhị Bảo công công cũng thấy đau đầu.
“Ta đã khỏe rồi, có thể không cần phải uống thuốc nữa.” Tuy nàng là thầy thuốc, nhưng nàng thật sự rất ghét uống thuốc. Hai ngày qua, nàng không ít lần ăn vạ chỉ vì để ít uống thuốc lại, nhưng Triệu Thập Cửu luôn có cách ép nàng uống hết sạch. Bây giờ cũng thế, hắn nhìn nàng một cái, nhận lấy bát thuốc từ trong tay Trịnh Nhị Bảo, đặt lên môi thổi nguội, cúi đầu nhìn nàng.
“Muốn gia bón?”
Nghĩ đến “cách” bón thuốc hai ngày trước của hắn, Hạ Sơ Thất họ một tiếng, liếc nhìn Trịnh Nhị Bảo, cảm thấy cách bón thuốc kia quả thật quá tàn nhẫn với một thái giám. Thế là nàng không tranh luận gì với hắn nữa, miễn cưỡng bưng bát lên uống một nửa, mặt mày nhăn nhúm lại thành một cục, lắc đầu như trống bỏi. “Không uống nữa! Uống nữa sẽ nôn đó.” “Thần y mà cũng sợ uống thuốc?” “Thần y cũng là người.” “Bỏ thảo dược vào miệng nhai, không đắng bằng uống thuốc à?”.
Bỗng nhiên có giọng nói vang lên từ trên đỉnh, Hạ Sơ Thất giật cả mình. Nàng ngẩng ngay đầu lên, khi tiếp xúc với đôi mắt như cười như không kia, nàng hơi nheo mắt lại, cười hi hi, “Triệu Thập Cửu, đồ lầm lì nhà chàng, chuyện của một năm trước vẫn còn thù đến bây giờ à? Nhưng vấn đề đến rồi đây, sao chàng biết được?”
Triệu Tôn không trả lời nàng, chỉ ra lệnh một chữ. “Uống!” Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của hắn, Hạ Sơ Thất nở nụ cười, sợ hắn uống giảm hại thân, cuối cùng nàng đành nhăn mặt đổ hết bát thuốc vào miệng, sau đó nhìn hắn chằm chằm, bỗng nhiên hóa thân thành con thú nhỏ hung hăng nhào tới, ôm lấy cổ rồi chuyển thuốc đẳng vào trong miệng hắn.
Triệu Tôn hơi biển sắc, muốn né đi, nhưng Hạ Sơ Thất ôm chặt, hai người quấn lại vào nhau, cuối cùng mỗi người chia nhau nuốt một nữa. Nhìn hàng lông mày nhíu chặt của hắn, Hạ Sơ Thất tặc lưỡi, cảm thấy đắng từ trong miệng đến cuống lưỡi.
“Triệu Thập Cửu, chàng quá đáng lắm, đã nói có nạn cùng chia, có khổ cùng chịu mà? Ưm...” Cái miệng đang hơi hé ra của nàng bỗng cứng đờ. Trong lúc đang mắng người thì hắn nhét một viên kẹo hạt thông vào miệng nàng. Vị ngọt trên đầu lưỡi, thông qua vị giác truyền từ cổ họng vào trong tim, nhất thời khiến nàng lúng túng. Nàng chớp mắt, sống mũi cay cay.
Lâu rồi không được ăn thứ ngọt ngào đến thế. Trên cánh đồng tuyết mênh mông bất tận này, hắn kiếm đâu ra kẹo cho nàng ăn vậy? “Không ngọt?” Thấy nàng vẫn nhăn mặt, Triệu Tôn hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng khịt mũi, nén cơn chua xót vào trong, cố ý bày ra vẻ mặt mũi nhăn nhúm lại, nói: “Đắng quá!” “Sao lại thế được?” Hắn không tin. “Không tin chàng ăn thử xem.” Nàng nhà một chút xíu kẹo trong miệng ra, đầu hơi ngẩng lên nhìn hắn, bộ dạng hờn dỗi kia cộng với hai cánh môi đỏ mọng đang ngậm kẹo kia, như hoa nở nhỏ sương, trông vô cùng đáng yêu. Nói thật, nàng cảm thấy bộ dạng của
mình lúc này chắc hơi kinh tởm, thứ mình ngậm trong miệng mà kêu người ta ăn thử. Nhưng giữa người yêu với nhau, mọi hành vi kinh tởm đều thành ân ái, hắn nhìn nàng với vẻ bán tín bán nghi, cuối cùng ánh mắt nóng rực dừng lại trên môi của nàng.
“Thật ư?”
Con tim Hạ Sơ Thất giật thót lên.
Giây phút này nàng bỗng phát hiện ra vì sao mình lại mê đắm Triệu Thập Cửu, có lẽ là vì yêu ánh mắt lúc này của hắn. Chuyên chú, nghiêm túc, đứng đắn, khi hắn cúi đầu chăm chú nhìn nàng, trong mắt hắn chỉ có nàng, cả thế giới này đều là nàng, dáng vẻ này gợi cảm đến nỗi khiến nàng rung động, làm bất kỳ việc gì vì hắn đều được.
Nàng bất giác nuốt nước bọt, gật đầu, nói mập mờ: “Thật... mà.... ưm...”
Nàng vẫn chưa hoàn thành động tác gật đầu thì môi của hắn đã phủ tới, ngậm lấy viên kẹo hạt thống kia, từ từ đẩy vào trong miệng nàng. Đi kèm theo đó còn là chiếc lưỡi trơn nhẵn của hắn, cứ như dỗ dành việc nàng uống phải thuốc đắng, hắn tiện thể hôn khắp khoang miệng, đồng thời cũng hút đi hết vị đắng trong đó, kề sát vào một chỗ với nàng. “Xấu xa...”
Nàng lẩm bẩm, nhưng chứ không thành chữ, điệu không thành điệu.