Dù sao thì nếu như hắn thật sự có dã tâm ngôi vị Đế vương, vậy cứ đóng quân ở cứ điểm huyện Thanh Cương này là được. Hơn mười vạn đại quân, lại có nơi yếu hiểm của đất Thục, dù không chiếm ngôi đoạt vị thì cũng độc bá làm vua một phương. Đợi ngày sau cờ trống vừa vang lên, có được lòng thiên hạ bách tính trong tay, cầm quân đánh về kinh thành cũng chỉ là việc nằm trong tầm tay...
Vừa đấm vừa xoa, thời buổi các thế lực trong triều đánh nhau, hắn quả thật đã chơi một nước cờ cực cao tay.
Triệu Tích cảm thán, “Đông Phương đại nhân có cảm thấy không, lão Thập Cửu mới là kẻ thắng cuộc.”
Đông Phương Thanh Huyền cười, “Điện hạ bây giờ mới hiểu, chỉ sợ cũng đã muộn chăng?” Ninh Vương sờ cằm, cười nhạt một tiếng. “Không muộn, trong tay bổn vương còn có một nước cờ mà có lẽ ngay cả Thanh Huyền ngươi cũng không nghĩ ra.” Đông Phương Thanh Huyền nheo mắt, “Điện hạ nghĩ chỉ bằng ngài mà lại có thể là đối thủ của Thanh Huyền sao?”
Mắt Đông Phương Thanh Huyền lúng liếng. Triệu Tích nhắm mắt, tĩnh tâm, rồi mới cười đắc ý, “Vậy cứ chờ xem thế nào. Nếu như có ngày đó, Thanh Huyền sẽ có thể nghe theo ý của bổn vương rồi.”
“Chỉ sợ điện hạ không có ngày đó thôi.”
Đôi mắt sáng rực rỡ của Đông Phương Thanh Huyền như ngậm ý cười, hệt như một làn nước xuân tưới vào lòng Ninh Vương. Y nhất định phải có được người này.
Ngay trong lúc “kho củi cháy, trong lòng mấy vị đại gia đang nổi gió” thì Hạ Sơ Thất đã cưỡi ngựa như bay bên bờ sông Thanh Lăng hoang vắng. Để tránh bị phát hiện người trong kho củi không phải là nàng, nàng và Nguyên tiểu công gia không đi đường chính, mà đi men theo bờ sông Thanh Lăng tới huyện Lăng Thủy. Lúc này, trời đã tối đen, nước sông chảy rì rào, sóng đánh trập trùng, không nhìn thấy dãy núi bên bờ ruộng, tất cả đều ẩn trong bóng đêm.
Một người một ngựa, dừng tại ranh giới của huyện Thanh Cương và huyện Lăng Thủy.
“Cha!”
Lần đầu tiên tự cưỡi ngựa, Hạ Sơ Thất cảm thấy mình đúng là thiên tài, cưỡi ngựa cũng có thể như lướt gió. Quả thật khả năng của con người là vô hạn. Vì mạng sống, đừng nói cưỡi ngựa, có khi nàng còn cưỡi được vệ tinh bay lên trời ấy chứ. Nhảy xuống ngựa, nàng học người đương thời, ôm quyền thi lễ với Nguyễn Hữu.
“Biểu ca, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được. Lần này thực sự phải nói lời tạm biệt, từ đây núi cao sông dài, chỉ sợ hai người chúng ta không còn cơ hội gặp lại. Nhưng đại ân đại đức của huynh hôm nay, sau này nếu có cơ hội, Sở Thất tất sẽ đền đáp.”
“Đừng đừng đừng, muội đừng cảm ơn ta.” Nguyên Hữu lắc roi ngựa. Hạ Sơ Thất sững sờ, “Vì sao không cảm ơn huynh, vậy muội nên cảm ơn ai?”
Nguyễn Hữu ngước lên nhìn trời, thở dài, không trả lời, chỉ đưa tay ra, “Không cần cảm ơn, cũng đừng nói những lời ngớ ngẩn này, chẳng hề giống Sở Thất chút nào. Nhanh lên, không còn sớm nữa, đưa thuốc giải cho ta là được. Tiểu gia ta sợ hàng đêm muốn lên mà lại bất lực.” “A” một tiếng, Hạ Sơ Thất cười giảo hoạt, thả tay cầm cương xuống, lúc này mới kì cọ mấy lần ở chỗ cổ áo, kì đến khi nhe răng trợn mắt rồi mới cười tủm tỉm đưa thứ gì đó ở trong tay cho Nguyễn Hữu.
“Mới có ba ngày không tắm, thuốc giải hơi bé một chút. Biểu ca, lần sau nếu có cơ hội thì sẽ đưa cho huynh loại to hơn.” Nguyễn Hữu nhìn chằm chằm vào tay, không dám tin mà nhìn nàng.
“Chơi ta? Sở Thất, muội không hạ dược ta đúng không?”
Hạ Sơ Thất chắp tay thở dài, “Thật có lỗi, vì chuyện gấp nên đành làm liều. Biểu ca, huynh đừng để bụng. Quả thật là ta có hạ dược huynh, bằng không thì sao huynh có thể bị ta lừa được? Lúc đó nểu huynh có phản ứng thì sao tin ta được? Chỉ là thuốc đó sẽ tự giải sau mấy canh giờ, chờ huynh tỉnh rượu sẽ tự giải độc, không có gì đáng ngại.”
“Cái rắm!”
Nguyên Hữu cắn răng, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, cứ như hận không thể xé xác nàng. “Tiểu gia ta lúc đấy bị muội làm giật mình, hơn nữa lúc đó chỉ đối diện với khuôn mặt đen thui của muội, có thể có phản ứng gì? Lên được chắc? Rõ ràng muội không hạ độc. Đồ ranh ma nhà muội, nói dối không chớp mắt, tin được mới lạ.” “Này, huynh nói không hạ thì cứ cho là không hạ đi, có cần phải nói chuyện tổn thương người khác như thế không? Ông đây là phụ nữ đấy.” “Tiểu gia ta vẫn nghi ngờ muội có phải là phụ nữ hay không đấy!”.
Nhìn hắn tức đến phát điên, Hạ Sơ Thất cười ha ha, cười đến gập cả người, nhưng nụ cười kia cuối cùng cũng tắt. Nàng đứng lên, vươn tay với Nguyễn Hữu.
“Biểu ca, nào, ôm một cái.”
Nguyên tiểu công gia khó chịu liếc nàng, nhảy xuống từ trên ngựa, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng, thu lại vẻ tí tởn thường ngày, thở dài, “Biểu muội, về sau ta không thể chăm sóc muội. Cuộc đời gian trá, lòng người hiểm ác, một cô gái như muội nên thông minh một chút, đừng rơi vào tay người khác nữa. Lần sau chỉ sợ không may mắn như thế nữa đâu.”
Hạ Sơ Thất buông tay, vỗ vai hắn, tựa như chia tay chiến hữu trong quá khứ.
“Được rồi, ta biết rồi, đừng lo cho ta. Cướp tiền, ông đây không có. Cướp sắc, nếu kẻ đó đẹp trai hơn thì ta sẽ cố chấp nhận. Sao có thể chịu thiệt được, đúng không? Hơn nữa...” Nói đến đây, ánh mắt nàng tối lại, liếc nhìn nước sông Thanh Lăng, giọng khẽ khàng hơn, “Hơn nữa, cũng không phải ai cũng giỏi để lừa được ta.”
Nghe được sự mất mát trong giọng nói của nàng, Nguyễn Hữu nheo mắt.
“Biểu muội, thật ra.” Hạ Sơ Thất cười nhạt, nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Nguyễn Hữu. Nàng không thích bị người khác nhìn thấu tâm sự, càng không muốn tâm sự của mình bị phơi bày khắp thiên hạ.
“Biểu ca, đừng nói nữa. Ta hiểu huynh thương xót ta. Nhưng mà, còn nhiều thời gian lắm. Nếu sau này ta đến kinh thành, nhất định sẽ đến làm khách trong phủ. Hôm nay chúng ta chưa uống rượu xong, có cơ hội thì lại uống tiếp, thế nào?”
“Bi thương lớn nhất của cuộc đời là ly biệt. Biểu muội, sau này muội có tính toán gì?”
Khó khăn nghiêng đầu đi, Hạ Sơ Thất điều chỉnh tâm trạng, toe toét cười, đầm hắn một cái, “Má nó, huynh đừng buồn nữa. Gì mà ly biệt chứ? Huynh vẫn nên quay về ngõ liễu nói với các cô nương kia đi. Ta ấy à, ta lưu lạc thiên nhai, bốn bể là nhà, thoải mái tự tại biết bao nhiêu chứ? Muốn làm gì thì làm nấy. Kiểm ít tiền, mua nhà, nuôi mấy tên trai bao, kế hoạch cuộc đời này huynh thấy thế nào?”
Nguyễn Hữu yên lặng nhìn nàng chằm chằm một lát, đột nhiên lấy một túi tiền từ trong ngực ra, nhét vào tay nàng. “Cầm đi, muội dùng đi.”
Ước lượng số tiền trên tay, Hạ Sơ Thất mở ra xem thử, “Ổ, nhiều quá vậy? Cứ như huynh đã chuẩn bị cho ta vậy. Biểu ca, nếu huynh là biểu ca của ta thật thì tốt quá...
Giọng nàng càng nhỏ dần, vẻ cười đùa tí tởn của nàng cuối cùng cũng không giữ được nữa. Nàng nhếch môi, muốn cười nhưng không được, đành bĩu môi, tiến lên ôm chặt Nguyên Hữu.
“Biểu ca, cảm ơn.”
Đều là ôm đàn ông, nhưng vì sao lại... không giống? Nàng bất đắc dĩ buông tay, ra vẻ thoải mái lấy bọc đồ của mình từ trong hộp cơm kia ra, nhảy lên yên ngựa, tự thể tốt hơn lúc nãy, nhẹ nhõm hơn nhiều, sau đó quay đầu ôm quyền với Nguyễn Hữu, nói “hẹn gặp lại”, rồi vỗ mông ngựa một cái, chạy về phía huyện Lăng Thủy.
“Muội không cần cảm ơn ta. Muội muốn tự do, thúc ấy liền trả tự do lại cho muội.”
Nguyễn Hữu nhìn nàng, đứng yên một chỗ thật lâu, khó nhịn được cảm xúc thương cảm. “Haiz, tội gì phải thể? Tự do tốt như thế ư? Sao phải khổ mình thể làm gì?” Thở dài một hơi, hắn không hề biết ở khúc quẹo trước mặt, Hạ Sơ Thất quay đầu ngựa lại, đi về hướng thôn Lưu Niên.
Không nói với Nguyễn Hữu, không phải là nàng không tin tưởng hắn.
Mà trong lòng nàng hiểu rõ, Lan Đẩn cuối cùng vẫn là ràng buộc của nàng. Nếu như nàng muốn có được tự do chân chính thì nhất định phải đưa hắn đi. Nhân lúc trạm dịch xảy ra hỏa hoạn, đầu tiên là nàng phải về thôn Lưu Niên tìm kiếm đã. Nếu như có thể, vậy thì dứt khoát đưa Lan Đẩn theo. Nhưng nàng không ngờ tới, chuyến đi này lại khiến cuộc sống của nàng bị đảo lộn.
Gió thổi cành trúc la đà, sương đêm thấm ướt mặt đất.
Đêm hôm khuya khoắt, Hạ Sơ Thất vốn đã không quen thuộc địa hình, lại còn phải phòng ngừa đi đường chính bị phát hiện, chỉ có thể chọn nơi ít người lui tới mà đi, nên vất vả lắm mới từ Lăng Thủy về Thanh Cương được. Cũng may nàng từng sống trong quân ngũ, lại to gan, nên mới không lạc đường ở nơi rừng núi hoang vu này. Nhưng khi nàng đến thôn Lưu Niên thì vẫn chậm một bước.
Còn chưa vào trong thôn đã nghe thấy tiếng chiêng trống khắp bốn phía, tiếng người gào thét, chó sủa, gà gáy. Phải biết rằng để tiết kiệm tiền dầu, người đương thời phần lớn đều đi ngủ khi trời còn chưa tối, không có chuyện thì cùng chơi với trẻ bên bếp lửa đầu giường, đâu có cuộc sống về đêm như thời hiện đại? Nhất là trong lúc này, ầm ĩ đến như thế, thật bất thường.
Vì lý do an toàn, đầu tiên nàng buộc ngựa ở trên một cành cây gần thôn, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí về thôn, lén lút đứng ở sau lỗ châu mai quanh năm chất củi ở gần cây cầu, vừa nhìn vào thì liên há hốc mồm. Đối diện đồng cỏ khô bên cầu cách dòng sông một đoạn chính là nhà Lan Đần. Lúc này, trước cửa nhà, một cỗ xe ngựa sơn đen cùng với một đám đàn ông mặc đồ binh tướng đang cưỡi ngựa chờ đợi. Còn Lan Đần được Tam thẩm nương đỡ, đi từ trong nhà ra, đầu cúi gằm, bị mấy binh sĩ mời lên xe. Không sai, chính là “mời”.
Không rõ tên giáo úy kia nói gì, chỉ thấy Tam thẩm nương gật đầu liên tục. Bà ấy đã chuẩn bị xong hành lí, chắc là cam tâm tình nguyện theo người ta lên xe. Suy nghĩ đầu tiên của Hạ Sơ Thất thì đây đều là người của Triệu Tôn. Chắc hẳn phát hiện ra người trong kho củi không phải là nàng, muốn dùng Lan Đẩn để ép nàng lộ diện, giải về kinh thành giải quyết. Với sự khôn khéo của mình, hắn chắc chắn có cách thuyết phục Tam thẩm nương.
Hạ Sơ Thất yên lặng quan sát, không lên tiếng.
Chó trong thôn của càng lúc càng to.