Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền





Triệu Tôn nhìn ông ta, vẫn bình tĩnh bất động.

Nhưng ông ta lại dùng bàn tay run rẩy, chỉ vào Hạ Sơ Thất

“Hoặc là con chọn giang sơn này, đưa mạng của ả cho trẫm

Hoặc là con chọn ả, để giang sơn lại cho Miên Trạch.”

Hai chọn một? Nàng còn có thể sánh với giang sơn à? Hạ Sơ Thất được đề cao, nàng bất giác cười lạnh

Một nam nhân không muốn dùng giang sơn đổi lấy nữ nhân, vì sao lại đưa ra điều kiện này cho Triệu Tôn? Chẳng lẽ tuy ông ta không chấp nhận Triệu Cấu làm vua, nhưng lại có ý đó với Triệu Tôn?

Đây là lý luận của hoàng đế, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là một chữ “lợi”

Triệu Tôn siết nắm tay kêu “răng rắc”, dần dần, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.

Hắn nhắm mắt, bốn chữ được thốt ra từ giữa cánh môi của hắn

“Nhi thần tuân chỉ”

Ý của tuần chỉ là hắn đồng ý đến Bắc Bình làm phiên vương.

Trong nội điện im lặng như tờ


Một lúc sau, Hồng Thái Để thở phào, thở hổn hển, nói, “Miền Trạch.” “Có tốn nhi.” Triệu Miên Trạch cúi đầu, sắc mặt khó đoán

Hồng Thái Để nhìn hắn ta, bỗng nhiên cười lạnh, “Suy cho cùng cũng là trữ quân do trẫm đích thân bồi dưỡng, can đảm, quả quyết

Chỉ đáng tiếc, chắc con đã quên, trẫm từng nói cốt nhục tình thân là điều tối cao trên đời, sao con có thể xuống tay được hả?”

Triệu Miên Trạch khẩu đầu, rũ mắt xuống.

“Tôn nhị có lỗi, tôn chi chẳng qua cũng chỉ bất đắc...” “Khụ khụ!” Hồng Thái Để ho sù sụ, ngắt lời hắn ta, “Không cần nói nữa

Là một đế vương, con không sai

Nhưng là phận cháu, con quả thật đã sai hoàn toàn..

Có điều, thôi vậy.” Ông ta dừng lại, nhìn Triệu Miên Trạch với ánh mắt vô hồn rồi lại nhìn Triệu Tôn.

“Hai đứa qua đây.”

Giọng Hồng Thái Để rất thấp, nhả chữ cũng không rõ ràng, nhưng có vẻ rất xúc động, giọng nói nghẹn ngào không thôi.

“Ta muốn hai đứa phải thể trước mặt trẫm

Khi còn sống, không được phép động binh đao, nếu có kẻ nào làm trái lời thề, trời trụ đất diệt, người trong lòng không được chết yên lành”

Ông ta vừa dứt lời, thì “bụp” một tiếng, tim đèn nổ nhẹ.

Trong điện im lặng như tờ, gió lạnh ùa vào, cuốn từng tấm rèm bay phấp phới

Hạ Sơ Thất nghĩ, trong tất cả những lời lão hoàng đế từng nói, khó có câu nào độc địa bằng câu này

Khi trong cung đang xảy ra biến cố lớn, Nguyễn Hữu lại đang ở trong một viện tử nằm tại ngoại ô kinh sư

Đây là căn nhà riêng của hắn ta, tuy diện tích không lớn nhưng rất yên tĩnh, thoải mái

Lúc này gió tuyết vẫn chưa ngừng, trong viện có một xa giá của hoàng hậu mà vô số người bên ngoài đang tìm kiếm khắp nơi

Nữ tử ngồi bên trong vẫn chưa thay bộ y phục tân nương đỏ tươi trên người, ngơ ngác nhìn tuyết bay đầy trời

“Không biết họ thế nào rồi?”

Sau khi người của phủ Tấn vương bị bắt đi, Nguyễn Hữu bèn chạy vội đến

Bởi vì hắn ta không muốn Ô Nhân Tiếu Tiếu bị người khác phát hiện nên trước đó hắn ta đã căn dặn không cho phép kẻ dưới đến đây làm phiền

Vì thế, trước mắt, hắn ta vẫn chưa nhận được tin tức trong hoàng thành

Hoặc nói rằng, trong lòng hắn ta không muốn biết tin tức bên kia

Hắn không hề lo lắng về cách làm việc của Triệu Tôn, hiện tại hắn ta chỉ đang băn khoăn một chuyện: hắn ta không muốn trả ô Nhân Tiêu Tiêu về.


“Sao ngươi không nói gì?” ô Nhân Tiếu Tiếu nghiêng đầu, lại hỏi hắn ta một câu.

“Họ sẽ không sao đâu.” Nguyễn Hữu ho nhẹ, nhìn khuôn mặt hơi lo lắng của nàng, hắn ta ngoảnh mặt đi, “Chi bằng nàng hãy nghĩ cho mình, tiếp theo năng định làm thế nào? Nàng vẫn muốn tiếp tục làm Tấn vương phi ư?”

“Vì sao lại không?” Trên khuôn mặt trắng nõn của Ô Nhân Tiêu Tiêu hơi không được tự nhiên, nàng vuốt mái tóc bị gió thổi rối tung, cất tiếng nói xa thẳm, “Người trong thiên hạ đều biết ta là Tấn vương phi, không ai có thể thay đổi được sự thật này.” “Chỉ cần nàng không muốn, nàng sẽ không phải.” Nguyễn Hữu dừng lại, thấy nàng im lặng, giọng hắn ta lại lạnh đi.

“Bây giờ dù nàng muốn làm gì thì vẫn còn kịp.”

“Không kịp nữa rồi.” Mặt mày Ô Nhân Tiêu Tiêu tái nhợt, cổ họng cũng hơi thấy lạnh, tựa như đã bị gió tuyết ngày hôm nay quấy nhiễu, khi nàng nhìn hắn, giọng nói cực kì lạnh lẽo, “Nguyên Hữu, vài năm trước khi ta và người gặp nhau lần đầu, ngươi không nên trêu chọc ta

Nếu năm xưa ngươi không trêu chọc ta, giữa hai chúng ta đã không có chuyện sau này, ta cũng sẽ không hận người như thế

Lần đại hôn này, ta phối hợp với người, không phải vì ta đã buông bỏ ân oán với ngươi

Ta đồng ý làm như thế không phải vì người mà chỉ vì hắn.” Ta không phải vì người mà chỉ vì hắn...

Gom tất cả những câu nói trước của nàng lại đều không đả kích được Nguyên Hữu bằng câu nói này.

Nhưng hắn ta thờ ơ đã quen, nên chỉ nhướng mày, trên mặt không có vẻ gì là quá khó chịu.

“Hết rồi? Nói xong chưa?”

Ô Nhân Tiêu Tiêu cau mày, nói tiếp, “Trong kinh xảy ra chuyện lớn như thế, sẽ không trôi qua dễ dàng thể đầu

Ta thân là công chúa Bắc Địch, có trách nhiệm gánh vác

Phụ hoàng kêu ta đến Nam Yến hóa thân, ta không thể vì sự ích kỷ của bản thân để rồi làm ông ấy thất vọng.”

“Trách nhiệm của công chúa?” Mặt mày Nguyễn Hữu xanh lè, “Nàng cho rằng mình có thể làm được gì?”

Khóe môi Ô Nhân Tiêu Tiêu cong lên, vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười, “Ta không hy vọng Tấn vương sẽ cần ta, nhưng chỉ cần ta vẫn còn là công chúa Bắc Địch, thì vẫn sẽ là Tấn vương phi

Không cần biết hắn suy nghĩ thế nào, ta sẽ luôn ở trong phủ Tấn vương, làm Tấn vương phi của ta


Người đưa ta về đi.”

Nguyễn Hữu cau mày, “Nàng quá đơn thuần rồi đấy.” Nhân Tiêu Tiêu nhìn hắn ta, nở nụ cười, “Ngươi nhìn dáng vẻ của ta xem, có ư?”

“Có” Nguyễn Hữu dựa lại gần, đặt tay lên vai nàng, ngồi xuống bên cạnh

Dường như nàng hơi lúng túng, nhích ra một chút, Nguyễn Hữu lại nhích đến

Sau ba lần như thế, cuối cùng nàng đành từ bỏ, để mặc cho hắn ta ngồi, hắn ta như cười như không, trêu ghẹo, “Nàng không chỉ đơn thuần, mà còn ngu ngốc nữa.”

“Là sao?”

Nguyễn Hữu nở một nụ cười trào phúng.

“Nàng sẽ biết thôi.” “Bây giờ ta muốn biết.” “Tiểu gia không cần biết nàng là cái gì phi, tóm lại...” Hắn ta siết chặt vai, ôm chặt nàng, kề môi đến bên tai đối phương, hà một hơi.

“Tóm lại nàng chỉ có thể là người của ta

Điều này sẽ không bao giờ thay đổi.” Cả người Ô Nhân Tiêu Tiêu cứng đờ, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người hắn ta, nhưng nàng không trả lời, không từ chối cái ôm kia, cũng không biết đang nghĩ gì, cứ lẳng lặng tựa sát vào người hắn ta một lúc lâu, rồi nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.

“Nguyên Hữu, có phải ngươi đã yêu ta? Kiểu yêu từ trong tâm khảm?” Nguyễn Hữu hơi sửng sốt, câu hỏi này đã làm khó hắn ta rồi

Hắn ta chưa bao giờ biết yêu là gì

Một cơn gió lạnh cuốn theo hoa tuyết, vương trên người nàng, cũng vương trên người hắn ta, cả đất trời chìm vào im lặng

Hai người họ nhìn nhau, đôi con người sáng long lanh của Ô Nhân Tiêu Tiêu từ từ tối màu, dường như không muốn bắt hắn ta trả lời nữa, nàng đẩy bàn tay đang ôm vai mình ra, nở một nụ cười cực kì ngọt ngào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận