Dựa vào trực giác của bác sĩ và phụ nữ, nàng cắn môi, túm chặt lấy hắn.
“Vỡ ối rồi..
Triệu Thập Cửu Tiểu Thập Cửu của chúng ta sắp ra rồi..
không kịp chờ bà đỡ nữa..
thiếp..
chàng xem giúp thiếp..
xem giúp thiếp...” Triệu Tôn quay đầu nhìn ra cửa một cái, ôm chặt lấy nàng.
Giáp Nhất vẫn chưa quay lại
Bà đỡ cũng chưa tới.
Hắn lau mồ hôi trán, nín thở tập trung nói, “Đừng sợ! A Thất đừng sợ
Nàng chỉ cần nói cho ta, ta nên làm thế nào?”
Phụ nữ thời đó sinh sản không được bảo đảm y tế như thời nay
Tục ngữ có câu “chửa đẻ cửa mả”, mỗi lần sinh nở đều là một lần đấu tranh với cái chết, Triệu Tồn tự biết điều này, biểu cảm của hắn còn căng thẳng hơn Hạ Sơ Thất vạn phần
Hạ Sơ Thất nắm chặt lấy tay hắn, đau tới mức mồ hôi lạnh liên tục tủa ra, nhưng vẫn muốn cười.
“Gia..
muốn giúp thiếp làm gì?”.
Khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Tôn cực kỳ lạnh lùng.
“Không có bà đỡ, gia sẽ đích thân đỡ cho nàng.” Dưới mật đạo, gió liếm ngọn lửa gần như tắt lại, vô cùng căng thẳng
Bên ngoài viện Sở Từ, cuộc chém giết vẫn đang tiếp diễn
Mười mấy tên “thích khách” kia tuy không tính là nhiều, nhưng tên nào cũng có võ nghệ cao cường, vừa nhìn đã biết đều là sát thủ được lựa chọn kĩ càng
Nếu những người này đối phó với người thường thì cho dù số lượng nhiều hơn nữa vẫn có thể điêu luyện
Chỉ đáng tiếc, Triệu Miên Trạch dường như đã sớm có phòng bị, đám thị vệ đại nội bên cạnh cũng đều là cao thủ, cộng thêm đội Cấm Vệ Quân do Triệu Khải dẫn đầu, như một đám châu chấu, xuất hiện dày đặc chi chít, rất nhanh đã bao vây chặt lấy phủ Ngụy quốc công, viện Sở Từ, bao gồm cả đám “thích khách”.
Tiếng đao, kiếm, vũ khí va vào nhau, cực kỳ căng thẳng.
Mỗi người đều như kẻ khát máu, trong tiếng kêu thảm thiết, không ngừng có người ngã xuống.
Trên mái hiên, vẫn có cung tiễn thủ ẩn mình bắn lén, nhưng bên cạnh Triệu Miên Trạch cũng được phòng ngự dày đặc không hở chỗ nào
Đội Cấm Vệ Quân tay cầm thuẫn che chắn hắn ta ở bên trong, căn bản không cách nào làm hại hắn ta được
Nếu cứ tiếp tục thế này, đương nhiên bên có số lượng nhiều sẽ chiếm được ưu thế
Không duy trì được bao lâu, mấy chục tên thích khách áo đen đó đã không trụ được nữa, chết nguyên một đám, máu chảy thành sông, nhuộm đỏ cả một khoảng sân, nhuộm đỏ mắt người, làm cho đêm tối bất thường này càng trở nên tối tăm và khủng hoảng.
Trời tối đen như mực, dường như có sao băng lướt qua, để lại một cái đuôi dài.
Trong chùa Thể Hà ở ngoại thành, Đạo Thường ngồi trên sân thượng, quan sát thiên tượng, tay niệm hạt tràng, không ngừng nhẩm đọc “A di đà Phật”
Bên ngoài quán rượu Như Hoa, trong màn sương đêm dày đặc, Giáp Nhất dẫn hai bà đỡ về, dưới sự tiếp ứng của Trần Đại Ngưu, lén lút đi vào
Trong phủ Đại đô đốc, Đông Phương Thanh Huyền đang chỉnh đốn người ngựa, chuẩn bị ra khỏi phủ.
Sự việc ở phủ Ngụy quốc công đã tác động tới cõi lòng vô số người
Trong cung điện trùng trùng, cũng có một chuyện đang được chuẩn bị
Trần Cảnh mặc áo giáp, nương theo bóng đêm vọt vào trong thâm cung...
Vòng bao vây trong viện Sở Từ càng co càng nhỏ, Triệu Miên Trạch nhìn đám người áo đen bị Cấm Vệ Quân vây kín, thân mình vẫn cứng ngắc, không động đậy, hoàn toàn không nhìn thấu tâm trạng hắn ta lúc này
Chỉ là, mỗi lần nghe tiếng đao đâm vào thịt, mỗi lần có người ngã xuống đất, sắc mặt hắn ta lại sẽ sa sầm xuống một phần.
“Lục thúc, giữ lại người sống!”
Hắn ta hạ lệnh một lần nữa
Triệu Khải chém giết đến đỏ cả mắt, bị hắn ta gọi tên thì như bừng tỉnh lại, hơi đơ người sau đó quay đầu nhìn Triệu Miên Trạch một cái
“Thần lĩnh chỉ!” Nói rồi, thấy Triệu Miên Trạch không nói gì, y giơ tay đang cầm đao lên khua
“Bệ hạ nói giữ lại người sống, các ngươi đã nghe rõ chưa?”
Cùng với tiếng gọi của Triệu Khải, Cấm Vệ Quân dừng tàn sát, đao kiếm trên tay cũng hơi chậm lại
Nhưng đám thích khách áo đen lại không vì như vậy mà thoát đi được
So với người của Triệu Miên Trạch, số người của bọn họ thật sự quá ít, cho dù vài lần muốn đột phá vòng vây nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi vòng vây như thiết đồng.
Thấy không có đường nào thoát, một tên áo đen trong đó chật vật lau máu bắn đầy trên mặt, đột nhiên gầm lên một tiếng khản đặc
“Các huynh đệ, không giết được cẩu hoàng đế, chúng ta cũng không cần sống nữa!” Hắn gầm lên xong, lập tức có người hô ứng
“Thề sống chết trung thành với chủ công!” “Thề sống chết trung thành với chủ công!”
Chủ công là ai? Không có ai biết
Sau vài câu nói, thích khách áo đen gào lên đầu tiên ban nãy liền kề đao cứa cổ, thân hình cao lớn nặng trịch đổ xuống vũng máu
Thấy càng nhiều thích khách muốn tự sát cùng hắn, khuôn mặt ôn hòa của Triệu Miên Trạch trở nên khó coi
Hừ lạnh một tiếng, hắn ta không nói lời nào, xông lên phía trên cướp lấy vũ khí của một tiễn thủ, kéo cung bắn trúng cánh tay một tên áo đen muốn tự sát.
“Chặt hết tay của bọn chúng cho trẫm, xem chúng chết thế nào!”
Giọng hắn ta lạnh lùng không mang cảm xúc, như ma quỷ, hoàn toàn trái ngược với hình tượng ôn hòa nhân hậu thường ngày mà hắn ta vẫn cho mọi người thấy
Cho dù là người không hiểu tình hình, cũng có thể hiểu được..
Hôm nay, tâm trạng của vị hoàng đế này cực kỳ có vấn đề, Thất tiểu thư trong viện Sở Từ đó chắc chắn đã làm hắn ta tức giận, e là nàng sắp gặp đại hạn rồi
Còn phủ Nguy quốc công, sợ là cũng sắp gặp họa lớn.
Triệu Khải nhìn hắn ta một cái, lạnh sống lưng, “Vâng!”
“Chặt đứt tay bọn chúng!”
Mệnh lệnh như vậy đúng là tàn khốc
Gió đêm thổi chầm chậm, bóng cây đè lên nhau, sau một trận đao kiếm leng keng, đám thích khách áo đen bị bao vây trùng trùng cuối cùng cũng bị khống chế
Trong sân trong vắng vẻ, rất lâu không ai nói gì, rơi vào trạng thái tĩnh mịch tạm thời, trên đất đầy máu tươi, cực kỳ chói mắt, gió mùa hạ thổi tới cũng không giải tỏa được cái nóng nực và mùi máu tanh nồng nặc, khiến người ngửi thấy muốn nôn kia.
“Bệ hạ, người không sao chứ?”
Triệu Khải thu đao đi tới, hành lễ với Triệu Miên Trạch.
“Không sao!” Triệu Miên Trạch nhìn y một cái, hơi lắc đầu, lại khôi phục vẻ mặt ôn hòa như trước, trong giọng nói thậm chí còn mang theo ý cười.
“Bên ngoài xảy ra động tĩnh lớn như vậy, không biết có dọa hoàng hậu của trẫm không nữa
Lục thúc, người dẫn người chờ ở bên ngoài, trẫm vào trong xem sao.” “Bệ hạ!” Triệu Khải muốn ngăn lại, “E là không an toàn.”
“Trẫm không sợ!”
Triệu Miên Trạch quay đầu nhìn y một cái, bước lớn rời đi
Bên ngoài viện Sở Từ như bị một cái thùng sắt vây chặt
Triệu Miên Trạch chỉ dẫn theo gần mười thị vệ thân cận vào trong viện
Người trong viện Sở Từ cũng y hệt bên ngoài, một đám người quỳ xuống, chỉ đáng tiếc, trong số người tới tiếp đón hắn ta không có Hạ Sơ Thất, chỉ có những người hầu thân cận như Trịnh Nhị Bảo, Tinh Lam và Mai Tử.
Triệu Miên Trạch quét mắt nhìn bọn họ một lượt, hơi chau mày lại, đứng khoanh tay
“Thất tiểu thư đâu?” Tinh Lam quỳ hai đầu gối xuống đất, hơi ngại ngùng cung kính nói, “Bầm bệ hạ, mấy ngày nay Thất tiểu thư bị ốm, đã đi nghỉ từ sớm rồi.” Khẽ “ổ” một tiếng, Triệu Miên Trạch cười, “Nàng đã nghỉ rồi, hay không muốn gặp trẫm?”