Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền





“Chàng có bệnh à?” Hạ Sơ Thất sờ đầu mình, đau đến nỗi kêu hừ hừ.

“Nàng có thuốc không?” Hắn đáp. Hạ Sơ Thất liếc mắt, vừa tức giận vừa buồn cười mà nhìn về phía hắn. “Có thuốc đây. Được, giờ ông đây sẽ cho chàng uống thuốc ngay lập tức.” Nàng mỉm cười, đang muốn đi qua gõ đầu hắn, không ngờ rằng vừa mới cử động, hắn đã lắc đầu nghiêng đi, đầu gối dưới chiếc áo dài lại giơ lên đỡ theo phản xạ tự nhiên, vừa vặn đụng vào đúng giữa hai chân nàng. “Chàng...” Hai người đều sững sờ, khuôn mặt Hạ Sơ Thất xấu hổ mà đỏ bừng lên. “Chàng cố ý chứ gì?”

“Rõ ràng là tự nàng đụng vào.” Nghĩ lại thấy đúng là như thế, Hạ Sơ Thất không khỏi vô cùng ngượng ngùng, nhưng tên kia lại hơi xê dịch đầu gối một chút, còn bình tĩnh nhếch môi, nói chậm rãi: “A Thất còn không nỡ bỏ ra sao?”

Hạ Sơ Thất giật nảy mình, cắn răng nhào tới. “Đồ xấu xa, ta bóp chết người... Bài học dê vào miệng sói, Hạ Sơ Thất lại được nếm một lần nữa, nàng bị người ta ôm ngang hông, trong phút chốc rơi vào trong lồng ngực ấm áp và dày rộng của người kia. Thân thể hắn bỗng nhiên ngửa về phía sau một cái, miệng của nàng đã theo quán tính mà trực tiếp áp vào khuôn mặt hắn.

“A Thất nhiệt tình thế này sao?”

Đôi mắt hắn khép hờ, dáng vẻ như là mặc cho người nhấm nháp nhìn nàng.

“Đáng ghét!”

Hạ Sơ Thất hung hăng đập hắn một cái, nàng không biết nên khóc hay nên cười, “Rõ ràng chính là chàng chiếm tiện nghi của ta, giờ còn dám vu khống ta à?”

Triệu Tôn nhướng mày, “Gia mà bụng đói ăn quàng như thế hử?”


“Triệu Thập Cửu, sao chàng lại vô sỉ như vậy?” Hạ Sơ Thất kêu khẽ một tiếng. Sự thật đã chứng minh cho nàng, khi mà bề ngoài Triệu Tôn càng chững chạc đàng hoàng thì càng không có ai có thể vô sỉ hơn hắn, chỉ có hắn là vô sỉ hơn người ta thổi. Chỉ trong nháy mắt, thân hình nàng vừa xoay một cái, đã bị hắn ôm vào trong lòng, không phải hắn muốn hôn nàng, mà hắn lại xoa bóp người nàng, “Gia giúp nàng giãn gân giãn cốt, như thể sẽ không vô sỉ nữa.”

“Ha ha, ngứa chết... Ha ha...”

Miệng tên kia nói là xoa bóp, nhưng thực tể hắn lại cù nàng, khiến cho nàng buồn đến không thở nổi, hắn mới buông nàng ra, khi nàng vẫn còn đang thở dốc, hắn bình tĩnh nói mấy chữ.

“Mười lượng, không được trả giá.”

Phủ Tần Vương ở khu vực phía nam kinh thành.

Cái gọi là “Thiên tử cận thần” nói chung chính là như thế, khu vực này chính là nơi “quý” nhất trong toàn bộ kinh sư. Bởi vì nơi này cách hoàng thành khá gần, thuận tiện cho việc vào triều, trên cơ bản nơi này đều là phủ đệ của vương công quý tộc, xa hoa và quý khí hơn nơi khác rất nhiều.

Cũng chính vì ở quá gần, cho nên nhiều bí mật đã không còn là bí mật nữa.

Xe ngựa phủ Tấn Vương vừa đi ra ngoài, người hữu ý cũng đã nhận biết được.

Phủ Ninh Vương chẳng qua chỉ cách phủ Tấn Vương hơn mười trượng, dưới ánh mặt trời ấm áp của ngày xuân, trong hậu viện tĩnh mịch, hành lang gấp khúc, một gian phòng nơi u tối tĩnh mịch trong An Nhạc Đường được lợp ngói lưu ly màu xanh biếc - đó chính là nơi Ninh Vương Triệu Tích ở. Trong An Nhạc Đường lúc này, đám nha đầu nô bộc đều đứng tránh xa xa, Triệu Tích ngồi lẳng lặng trên ghế, thân thể mập mạp to lớn như thế, vậy mà nhồi nhét vào trong cái ghế, khiến cho khí độ cao quý, quý tộc bị giảm đi rất nhiều.

“Việc này không nên chậm trễ, đi làm đi.” Một nữ tử trên đầu đội mũ ô sa, ngồi an tỉnh trên ghế trong phòng. Mọi cử động đều toát lên vẻ thanh nhã, bộ quần áo gấm hoa càng tôn lên dáng người uyển chuyển, rất hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Mà một góc mũ ô sa lại nhẹ nhàng lộ ra một mảnh da thịt trắng trẻo, xinh đẹp như ngọc.

“Được.”


Nói xong một chữ này, nữ tử kia ngẩng đầu, hơi nhấc tay áo lên một chút.

“Tam gia, chỉ có điều, làm như thế có quá mạo hiểm không?” Triệu Tích đứng lên, bê một cái bình sứ tinh xảo, đặc sắc trên bàn trà đưa tới tay nàng ta, “Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết, có đôi khi lại cần phải đương đầu với một chút nguy hiểm.” Nữ tử kia nhìn kỹ chiếc bình sứ, rồi mở cái nắp ra ngửi một chút. “Đúng là đồ tốt.”

“Đồ đạc cho dù có tốt, cũng không tốt bằng ánh mắt của ngươi.” “Được, tiện lợi cho người khác thì cũng tiện lợi cho bản thân mình. Cáo lui.” “Đi đi!”

Đôi mắt nàng ta hạ thấp xuống một chút, một mái tóc dài đen nhánh xõa ra sau lưng, càng khiến da thịt trắng nõn của nàng ta thêm nổi bật. Ánh mắt Triệu Tích hơi lóe lên, bàn tay dày rộng của y đặt lên vai nàng ta. Nàng ta lại né tránh không để lại dấu vết gì, chỉ để lại cho y một bóng lưng.

“Thật đúng là một nữ tử không thể coi thường.” Triệu Tích than nhẹ một tiếng, sau đó lại nghe thấy tiếng của thị vệ, “Tam gia, Lục gia đến.” Triệu Tích nhìn theo hình bóng nữ tử kia rồi nói: “Ta tới ngay.”

Chính điện An Nhạc Đường.

Một người đàn ông ước chừng hai bảy hai tám tuổi, đang chắp hai tay, ánh mắt lấp lánh chăm chú nhìn lên bộ tranh sơn thủy trong phòng.

Đó chính là đương kim Lục hoàng tử, Túc Vương Triệu Giai. Túc Vương mặc áo bào gầm, đi một đôi giày đen, đường nét khuôn mặt nhìn vô cùng rõ ràng, cả người lộ ra vẻ rất có sức sống, chỉ là mũi hắn ta lại hơi khoằm xuống, khiến cho hắn ta có thêm cảm giác độc ác âm u.

Triệu Tích đẩy cửa vào, cười ha hả.

“Lão Lục đến đấy sao? Vương Phúc, mau dâng trà” Triệu Giai vừa quay đầu lại, đã phất tay áo mà cười nói, “Tam ca, không cần phải khách khí”


Hai người ngồi xuống, không dài dòng mà nói thẳng vào vấn đề chính.

Những ngày này trên triều đình, quan viên Đô Sát Viện đã nhiều lần thượng tẩu cho lão Hoàng đế, nói Tấn Vương đã khải hoàn hồi triều lâu như vậy rồi, vậy mà bây giờ quân vụ ba đại quân doanh của quân đoàn kinh sư vẫn trong tay hắn, dựa theo quy định của Binh Bộ, hắn hồi kinh thì phải nộp Hổ Phù lên, quyền lực phải giao lại cho Binh Bộ, nhưng hắn lại chậm chạp không giao, đây là hành vi quá phận, sợ là có ý đồ không tốt. Đương nhiên, Triệu Tích đã đốc thúc Độ Sát Viện, những hành động của các quan viên kia đều thực hiện theo ý củay.

Theo lý mà nói, chuyện này được thực hiện thuận theo tâm tư của lão Hoàng đế.

Nhưng cuối cùng thì tâm tư của lão Hoàng đế là như thế nào, ai có thể hiểu được rõ ràng?

Nhìn qua thì thấy là ông ta bồi dưỡng Triệu Miên Trạch, kiêng kỵ Triệu Tôn. Nhưng Triệu Tích luôn làm việc theo ý của ông ta, thế mà lại không được lòng ông ta, mỗi ngày lên triều đều bị ông ta giáo huấn một bài. Hôm qua, thiếu chút nữa còn bị ông ta lột luôn cái mũ Đốc Lý Đồ Sát Viện. Bởi vì thế nên y đã không kiên trì được nữa. “Lão Lục, thái độ bên phía lão Thập Cửu như thế nào?” “Chỉ đang quan sát thôi.” “Hừ! Có mà hắn đang tính toán kỹ càng thì có.” Triệu Tích nhìn Triệu Giai một cái, “Lúc chuyện huyện Thanh Cương vừa xảy ra, ta còn thực sự cho là hắn không có ý gì với vị trí đó, nhưng người nói xem, ai lại nhả miếng thịt trong miệng mình ra chứ? Lão Lục, để cho vẹn toàn, đệ và ta phải chung sức hợp tác mới được.”

Triệu Tích là con thứ ba của vợ cả nên y có dã tâm đối với hoàng vị. Nhưng Triệu Giai chỉ là sản phẩm khi lão Hoàng đế say rượu với một thị nữ năm đó, hắn ta ở trên triều đình, từ trước đến nay vẫn hiểu được việc tránh né mũi nhọn, rất được lão Hoàng đế tín nhiệm. Bây giờ hắn ta nắm giữ trong tay không chỉ có Cấm quận hoàng thành mà còn nắm cả toàn bộ hệ thống phòng ngự kinh sư trong tay. Có thể nói, mạng của lão Hoàng đế nằm cả trong tay hắn ta.

Nghe Triệu Tích nói, Túc Vương Triệu Giai trầm ngâm, mi tâm lộ ra vẻ do dự. “Tam ca, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.”

“Lại cần bàn bạc sáo, nếu còn bàn bạc nữa thì mọi chuyện đều xong rồi. Lão Lục à, tâm tư của phụ hoàng, chẳng lẽ đế vẫn chưa rõ à? Trong lòng ông, cho dù là lão Đại, Miên Trạch hay kể cả là lão Thập Cửu thì đều mạnh hơn hai huynh đệ chúng ta! Nếu tiếp tục trì hoãn, đừng nói tới hoàng đồ bá nghiệp, chỉ sợ người ta là dao thớt, còn chúng ta đã là thịt cá rồi. Không ở trên cửu đỉnh thì sẽ ở tận dưới đáy đại lao. Đệ và ta sinh ra đã có số mệnh thế này, không phải là do ta và đệ có tranh đoạt hay không.”

Giọng điệu của y rất nhẹ, mang theo một chút thở dài, nói năng vô cùng uyển chuyển, lại thêm có chút mùi vị chua xót, nhưng từng câu từng chữ đều lộ ra sự sắc bén và máu tanh, như là nói hết thảy mọi chuyện bị ai của các hoàng tử trong hoàng gia ra vậy.

Trong đại điện yên tĩnh chốc lát.

Giống như là đã suy tư xong, Triệu Giai gật nhẹ đầu, nói sang chủ đề khác.

“Tam ca, Miên Hoàn đâu?” Triệu Tích hừ lạnh châm chọc, giọng nói có chút âm trầm: “Nó thì có thể làm được cái gì? Mỗi ngày sau khi ăn uống xong thì chỉ nhớ tới chuyện tìm vợ của nó. Hừ, nó không hiểu được là cô vợ trẻ kia của nó không chỉ có bản lĩnh trở thành người được sủng ái nhất trong hậu viện của Tấn Vương, mà giờ còn trở thành khách quý của công chúa, muốn làm phò mã đương triều.” Triệu Giai vuốt nhẹ cái mũi rồi cười trêu chọc, “Như thế chẳng phải là tốt hơn sao?” Hai người liếc nhau, trên mặt Triệu Tích có vẻ đắc ý, “Lão Lục hiểu rõ lòng ta. Đi thôi, đi xem nó đi.”

Trong một tiểu viện bình thường có một cái giếng cổ. Bên cạnh giếng cổ có một cái giá gỗ nhỏ phủ kín dây leo, phía dưới giá gỗ nhỏ có một cái bàn nhỏ hình vuông, trên mặt bàn chất đầy đồ ăn và hoa quả. Một người đàn ông cao lớn với làn da ngăm đen ngồi cạnh cái bàn nhỏ, quần áo hắn cực kỳ lộng lẫy, nhưng không thể nào che đậy được vẻ ngu ngơ khờ khạo của hắn. “Tam thẩm nương, đến lúc nào con mới có thể gặp được Thảo Nhi?”


Tam thấm nương đứng hầu ở bên cạnh, bóc mấy củ lạc cho hắn, rồi nhét vào trong tay hắn, cười nói: “Nhanh thôi, con ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ rất nhanh có thể gặp được. Nếu không, Tam thúc của con sẽ không cho con gặp nàng ấy.” “Ồ, con sẽ rất ngoan.” Lan Đần vui vẻ nhai củ lạc, đôi mắt ngu ngơ nhìn về phía Tam thẩm nương, trong giọng nói có ý cầu khẩn.

“Bao giờ gặp được Thảo Nhi, con sẽ không rời xa nàng, có được không?”

“Được. Con nói thế nào thì làm thế nấy.”

Tam thẩm nương mỉm cười, ngẩng đầu lên đã thấy Triệu Tích và Triệu Giai đi vào. Đầu tiên bà dùng tay vuốt vuốt quần áo, sau đó mới thực hiện lễ nghi trong cùng một cách quy củ. Động tác cúi chào kia rất thành thục, nào có vẻ là một phụ nhân nơi nông thôn

“Thỉnh an Tam điện hạ, thỉnh an Lục điện hạ.”

“Miền lē!”

Tam thấm nương nói cảm ơn, rồi tới kéo Lan Đần.

Trụ Tử, mau đến thỉnh an Tam thúc và Lục thúc đi.”

Lan Đần nhìn hai người kia một chút, miệng lầm bầm, “Con không biết bọn họ.”

Tam thẩm nương có chút bất đắc dĩ, dỗ hắn: “Ngoan, Tam thúc và Lục thúc đang giúp con tìm vợ đấy.” Lan Đần nhíu chặt lông mày, suy nghĩ một lúc lâu, nhưng cũng không chịu hợp tác. Hiển nhiên hắn không có thiện cảm gì đối với Triệu Tích. Mặc dù trạng thái sinh hoạt hiện giờ của hắn là cơm ngon áo đẹp, nhưng trong lòng hắn lại giống như ma vậy, cả ngày đều lẩm bẩm muốn tìm vợ, khiến cho Tam thẩm nương rất đau đầu, có đôi khi hắn lên cơn, không thể nào mà dỗ dành được.

“Tam điện hạ, Lục điện hạ, tâm trí Hoàng Trưởng tôn không được bình thường, thật sự là...”

Tâm thầm nương ngập ngừng, có chút quẫn bách. Triệu Tích lại cười tỏ vẻ không quan trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận