Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Hắn nói năng lộn xộn. Hạ Sơ Thất đành vỗ lưng hắn an ủi. A “Ta biết, ta biết, Lan Đần, huynh đừng sợ, chuyện này không liên quan đến huynh.”

“Nàng ta chết rồi, nàng ta chết rồi. Không phải ta, không phải ta!”

Lan2Đần là người thành thật, đần độn. Sáng tinh mơ, vừa tỉnh lại đã thấy trên giường có một cô gái trần truồng, có thể thấy hắn sốc đến mức nào. Hạ Sơ Thất đau lòng, nhưng trong chốc lát lại không biết an8ủi hắn thế nào.

“Nào, Lan Đần, mặc quần áo vào trước đã, nếu không sẽ bị lạnh.”

Nàng định đây Lan Đẩn đang ôm tay nàng ra. Nhưng Lan Đần khỏe đến nhường nào chứ? Nhất là vào lúc này, hắn như người chết đuối6vớ được bè gỗ, đừng nói mặc quần áo, ngay cả câu cú còn lộn xộn, chỉ biết ngu người ôm chặt lấy Hạ Sơ Thất, nước mắt tuôn như mưa: “Thảo... Thảo Nhi, hai ta về nhà đi? Ở đây không tốt... không3tốt...”

Túm tụm ở đây làm gì? Hay lắm sao?” Lúc Nguyệt Dục bước vào thì Lan Đần vẫn đang run rẩy ôm Hạ Sơ Thất. Nàng ta là đại nha đầu của điện hạ, trước giờ cũng có chút uy phong. Nhưng xưa nay5nàng ta vẫn luôn ôn hòa, ít khi giận dữ, nên vừa quát thì rất nhiều người yên tĩnh lại.

Nguyệt Dục đi vào, không để ý đến Oanh Ca đã chết trên giường, thậm chí còn không nói lời thừa thãi, chỉ lẳng lặng nhận quần áo từ tay Hạ Sơ Thất, hiền hòa dỗ Lan Đần mặc quần áo, “Lan Đần, mặc quần áo vào trước đi, đừng để người ta chế cười. Dù ngươi làm sai điều gì thì gia cũng sẽ làm chủ cho ngươi, không cần sợ.”


Nghe vậy, Hạ Sơ Thất liền giặt quần áo trong tay nàng ta, cười nói, “Nguyệt đại tỷ không thể nói thế được. Lan Đẩn nhà ta làm gì sai chứ? Tỷ là bộ đầu trong nha môn hay Huyện thái lão gia thế? Người này chết thế nào còn chưa biết, tỷ đã vội vàng định tội cho người khác rồi. Không phải là trong lòng tỷ có quỷ đấy chứ?”

Lúc nàng tức giận thì sẽ trở nên cực kỳ tàn nhẫn.

Nguyệt Dục sững sờ, lập tức xin lỗi.

“Sở Thất, ta lo lắng nên nói năng không lựa lời. Cô đừng tức giận với ta, ta nói thể cũng không có gì đâu. Oanh Ca cũng chỉ là một tỳ nữ, dù Lan Đần có làm gì hay không, gia nhất định sẽ gánh trách nhiệm vì ngươi.” Con mẹ nó, càng nói càng như thật thế hả? Ý nàng ta không phải là Lan Đần nếu không sao thì cũng là vì Triệu Tôn bao che cho nàng nên mới bỏ qua tính mạng tỳ nữ để giúp Lan Đần thoát tội đấy ư?

Hạ Sơ Thất cười lạnh, “Nguyệt đại tỷ, nói không thể nói bậy, nước bẩn cũng không thể hắt lung tung được. Đại Yến ta có pháp luật, Oanh Ca chết thế nào cũng sẽ có quan phủ trả lại công bằng cho nàng ta. Còn chưa khám nghiệm tử thi, tỷ đã gấp cái gì?”

“Sở Thất, ta...”

Nguyệt Dục chực rưng rưng.

“Là tỷ tỷ không biết nói chuyện, ta càng gấp thì càng lẩn thẩn. Ý của ta là, ngươi đừng sốt ruột, đợi gia đến rồi hẵng nói.” Nàng ta ra vẻ oan ức thế này, Hạ Sơ Thất lại không thể gây sự. Nàng liếc Nguyệt Dục, đang chuẩn bị giúp Lan Đần mặc quần áo thì đột nhiên lại nhìn thấy ngang lưng Lan Đần có một cái bớt to màu đỏ hình bầu dục, trông rất đặc biệt. Trước kia Lan Đần chưa từng cởi trần trước mặt nàng, nàng cũng không để ý lắm nên bất chợt nhìn thấy cái bớt to như vậy, nàng liền sửng sốt kinh ngạc.

“Sáng sớm ngày ra đã náo nhiệt thật đấy.” Một giọng nói vừa êm tai vừa ấm áp vang lên từ ngoài cửa. Nàng không ngẩng đầu lên, cài đến nút áo cuối cùng cho Lan Đẩn rồi mới nhìn Đông Phương đại yêu tinh xinh đẹp như đóa hoa kia, “Không ngờ Đại đô đốc lại có hứng thú với người chết như vậy?” Hạ Sơ Thất vỗ tấm lưng đang run lẩy bẩy của Lan Đần, không giãy ra được nên đành để hắn ôm.

“Sáng sớm đã nghe nói ở viện chung phía Tây có án mạng, bổn tọa đương nhiên cũng nên đến xem thế nào.”

Đông Phương Thanh Huyền vẫn khuynh quốc khuynh thành như vậy, giọng nói mềm mỏng ẩn chứa sự ngông cuồng, bộ đồ màu đỏ lộng lẫy cao quý. Nếu so sánh với nhau, Đông Phương Thanh Huyền nghiễm nhiên còn cao quý hơn Hoàng thất quý tộc như Ninh Vương mập mạp cũng vừa mới đến cửa kia nhiều. “À, xin hỏi Đại đô đốc, ngài nhìn ra được những gì?”

Giọng nói của Hạ Sơ Thất không hề khách khí, nhưng trong đó vẫn không hề có sơ hở gì.


Miệng lưỡi bén nhọn! Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng thâm sâu hơn đôi chút, chỉ cười, “Người đã chết trong phòng Lan Đần này, đương nhiên bổn tọa phải đưa hắn về thẩm vấn rồi.”

Nghe vậy, ánh mắt mang vẻ hoài nghi của Hạ Sơ Thất lạnh đi.

Không phải là cái chết của Oanh Ca cũng liên quan đến tên yêu nghiệt này đấy chứ? Cố ý lấy chuyện này để bắt Lan Đẩn, uy hiếp nàng?

Thiên hạ này có ai không biết Cẩm Y Vệ và Đông Phương Thanh Huyền thủ đoạn như sấm sét, người không có tội cũng có thể bị thẩm vấn thành một tên gian dâm cướp bóc. Lan Đần lại là người chất phác thành thật, nếu bị thẩm vấn ở chỗ Cẩm Y Vệ thì dù có còn sống cũng sẽ thành không ra người.

Hạ Sơ Thất vô thức ôm lấy Lan Đần như gà mẹ che chở cho con, ánh mắt lạnh lùng, nghiến răng kèn kẹt. “Có phải Đại đô đốc quản quá nhiều rồi không? Oanh Ca chết ở trạm dịch huyện Thanh Cương, đương nhiên phải do huyện nha huyện Thanh Cương thẩm vấn, kết án mới đúng chứ? Làm nhiều chuyện bắt chó đi cày” quá sẽ bị tổn thọ đấy.”

(*) Bắt chó đi cày: xen vào việc của người khác

Đông Phương Thanh Huyền từ tốn bước từng bước về phía nàng, tay áo phất phơ, nở nụ cười xinh đẹp, lạnh lẽo quét mắt nhìn quanh phòng, từ Lan Đần đến Oanh Ca, rồi nhìn về phía nàng. “Hình như Sở Tiểu Lang có chút hiểu lầm với bổn tọa thì phải? Nhưng mà hôm nay tâm trạng bổn tọa tốt, không so đo với người. Cẩm Y Vệ ta phụng mệnh Thánh thượng lo những vụ tuần tra, truy bắt, có quyền đơn phương thẩm vấn tuần tra, bắt lại, phán quyết, giam giữ. Bất kể vụ án nào, Cẩm Y Vệ cũng đều có quyền can thiệp.”

Hạ Sơ Thất sinh hận trong lòng. Một tên yêu nghiệt như báu vật tuyệt thế như vậy, sao không đi làm tiểu thụ mà chạy tới làm Cẩm Y Vệ làm gì, đúng là lãng phí. Nhưng tiếc là, dù nàng có hận thì cũng không hiểu rõ luật pháp Đại Yến lắm, trong phút chốc không tìm được lời nào để phản bác lại, chỉ dành chắn trước mặt Lan Đần bằng dáng người gầy gò, lôi Triệu Tôn ra.


“Thế nhưng mà Đại đô đốc, đây là địa bàn của Tấn Vương điện hạ, người chết cũng là người của Tấn Vương điện hạ, hình như ngài đi quá giới hạn rồi thì phải?”

Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền, không cãi với nàng mà thẳng thừng ra lệnh.

“Người đâu! Bắt Lan Đẩn này thẩm vấn về vụ án Oanh Ca bị cưỡng hiếp rồi giết!” “Vâng, Đại đô đốc!”

Mấy tên Cẩm Y Vệ đáp lời rồi định lên bắt người. Lúc này, một giọng nói thờ ơ chợt vang lên từ ngoài cửa.

“Ai dám?”

Triệu Tôn không gằn giọng, nhưng lại cực kỳ có tính uy hiếp.

Đám người vây ở cửa vội vàng tránh ra thành một con đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận