Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền





Trịnh Nhị Bảo nghĩ đến những chuyện này thì nhức đầu, cảm thấy Sở Thật đúng là một người không để người ta bớt lo được. Nhưng suy nghĩ một lúc, để tâm trạng chủ tử tốt hơn, cậu ta bèn nhìn mặt đoán ý gượng cười, nói với vẻ thần thần bí bí:

“Chủ tử, nghe nói dạo này, nha đầu Sở Thất kia lại kiếm được kha khá bạc.”

Thú vui của Triệu Tôn trước đây là lừa bạc của Sở Thất. Nhưng nghe Trịnh Nhị Bảo nói, hắn lại không hề hứng thú gì, chỉ “ừ” một tiếng nhạt nhẽo rồi đi vào tình phòng. Một mình Trịnh Nhị Bảo ở lại vò đầu bứt tóc, càng không hiểu được. Cậu ta vội vàng chạy theo, trơ mặt cười không ngừng.

“Chủ tử, Sở Thật đúng là người hài hước. Đừng nói chứ, nô tài cảm thấy ở cạnh nàng ta cũng gặp được không ít chuyện vui.”

“Ngươi còn có chuyện gì vui được chứ?”

Giọng nói lạnh lùng của Triệu Tôn vang lên trong tiếng nước dập dờn.

Nghe lời nói không mấy hứng thú của gia, Trịnh Nhị Bảo lại thấy uất ức. Thái giám thì không thể có chuyện vui sao?

Tắm rửa xong, Triệu Tôn mặc áo ngủ, lười biếng dựa vào đầu giường, sai Trịnh Nhị Bảo mang sách đến, lại không để cậu ta thổi tắt nến, có vẻ phải xem một lát nữa mới đi ngủ được. Trong ánh nến chập chờn, Trịnh Nhị Bảo nhìn hắn cô đơn một mình, đột nhiên lại thấy xót xa. Trừ chủ tử nhà cậu ta, mấy vị Hoàng tử cao quý kia có ai mà không ôm ấp người đẹp, con thơ chạy đẩy nhà chứ?


“Gia, nô tài còn có một chuyện... không biết có nên nói hay không.”

Triệu Tôn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cậu ta, ý bảo nói di.

Trịnh Nhị Bảo lại càng trở mặt hơn, bật cười, “Ngài xá tội cho nô tài trước thì nô tài mới dám nói.”

Triệu Tôn hừ lạnh, ung dung nói, “Hôm nay ngươi cũng to gan nhỉ?”

Trịnh Nhị Bảo ho mấy tiếng, liếc nhìn hắn, cổ họng ngứa như có côn trùng đang bò. Nhưng nghĩ đến chuyện muốn nói, cậu ta lại xấu hổ. Tuy nói cậu ta cũng là đàn ông, nhưng từ bé đã không có “của quý”, cũng chưa từng làm chuyện kia của đàn ông, nói ra mấy lời này vẫn thấy hơi gượng gạo. Đến khi cổ đỏ hết lên, cậu ta mới cắn răng nói.

“Gia, gia nói xem, nhiều cô gái xinh đẹp tiếp cận gia như thế, gia đều không buồn để ý. Mặc dù trong lòng nô tài không tán đồng, nhưng cũng hiểu được là gia cao quý. Có điều, mấy cô nương khác thì gia có thể không quan tâm, nhưng còn Nguyệt Dục là nha đầu thông phòng do Cống phi nương nương đích thân tuyển chọn cho gia, hoàn cảnh lại như vậy... Gia nghĩ xem, gia không cùng với nàng ta, trong lòng nàng ta cũng rất hoảng hốt, lại không dễ tái giá với người khác, vậy cũng rất tủi thân mà đúng không? Như nô tài nói đó, trong số các cô gái ở phủ ta, cho dù là phẩm hạnh hay ngoại hình thì Nguyệt Dục đều đứng đầu, dù là so sánh với Thái tử phi nương nương năm xưa thì cũng chẳng kém bao nhiêu.” Ánh mắt Triệu Tôn càng lúc càng lạnh, nhìn Trịnh Nhị Bảo chằm chằm, khiến cậu ta sợ hãi.

Những lời nói đã tới đầu lưỡi rồi, không nói cũng không hợp lý.

“Gia, ngài nghĩ xem, ngài không chỉ là một người đàn ông, mà còn là Hoàng tử, ngủ với vài cô nương cũng là chuyện thường. Tội gì gia phải bạc đãi bản thân? Năm nay ngài cũng không còn nhỏ tuổi nữa, vì việc này mà Cổng phi nương nương

trong cung vừa sốt ruột vừa bực bội. Năm lần bảy lượt như thế, nếu làm quan hệ giữa hai mẹ con có khoảng cách thì thật không đáng. Nô tài nghĩ, Nguyệt Dục cô nương tính tình tốt, ngoại hình cũng xinh đẹp, lại hiền hậu, phối với gia lại càng không thể chế...”


Nghe Trịnh Nhị Bảo lải nhải một tràng như vậy, Triệu Tôn vốn nằm nghiêng chợt ngồi dậy, lạnh lùng nhìn cậu ta.

“Rồi sao?”

Cổ họng như nghẹn lại, Trịnh Nhị Bảo thấy Triệu Tôn vẫn bình tĩnh thì chột dạ trong lòng. Có điều, cậu ta độc diễn đã nửa ngày rồi, lại nhớ mấy năm qua, Nguyệt Dục lo liệu chuyện lớn chuyện trong phủ, đối xử với hắn cũng không tệ, mùa đông còn khấu áo bông, mùa hè đưa trà đưa canh, cậu ta đành cả gan nói tiếp.

“Chị bằng... nô tài đi gọi Nguyệt Dục đến hầu hạ”

“Nói xong rồi?” Triệu Tôn nhướng mày, lạnh lùng hỏi. Trịnh Nhị Bảo không đoán được suy nghĩ của hắn, bèn liếc trộm hắn một cái rồi xấu hổ cười. “Xong rồi ạ. Gia, ngài... ngài thấy sao?”

Triệu Tôn lại từ từ nằm xuống, lạnh lùng nhìn sang cậu ta, không tỏ vẻ gì mà chỉ thản nhiên nói:

“Ngươi đã thích như thế thì thưởng cho người đó.”

“Xoảng!” Trịnh Nhị Bảo còn chưa kịp nói tiếp thì ngoài cửa có tiếng đồ rơi xuống đất.

Trịnh Nhị Bảo cười khan, vội vàng lui ra ngoài phòng, mở cửa ra xem thì chỉ thấy một góc áo đang khuất mất, dưới đất chỉ còn mảnh sứ vỡ của bát gốm Thanh Hoa đựng canh nóng rơi đầy đất, vẫn còn bốc khói nghi ngút.


“Mèo hoang ở đâu vậy, đêm hôm khuya khoắt mà cũng không chịu yên”.

Trong lòng Trịnh Nhị Bảo biết Nguyệt Dục đã nghe thấy nên đau lòng chạy đi rồi. Cậu ta đồng tình thở dài, lại cất cao giọng giải vây giúp nàng ta, “Có ai trực đêm không? Còn không mau qua đây dọn dẹp cái bình bị mèo đụng vỡ hả? Nếu gia ngủ không ngon thì cẩn thận đầu của các ngươi!” Hạ Sơ Thất cuối cùng cũng hiểu được thế nào là Hoàng đế không vội, thái giám đã vội muốn chết.

Mấy ngày nay, nàng cảm thấy cuộc sống quá thoải mái tự tại, thậm chí còn chẳng thèm để tâm đến cả mấy lời của Đông Phương Thanh Huyền. Chờ sức khỏe hồi phục hoàn toàn, nàng sẽ lấy lại chiếc gương từ chỗ Triệu Tốn, tìm một cơ hội rồi dẫn Lan Đần đi, sau này sẽ không gặp những người đó nữa. Nhưng Mai Tử lại không nghĩ như vậy.

Nàng ấy sốt ruột lắm! Ngày nào nàng ấy cũng sốt ruột thay Hạ Sơ Thất.

Hơn nữa, lúc biết gia đã hơn nửa tháng vẫn không cho gọi Hạ Sơ Thất, sau khi tin đồn Sở Thất “thất sủng” đã lan khắp trạm dịch thì lần nào Mai Tử thấy nàng cũng cằn nhằn, bảo nàng không thể để cứ để như thể được nữa, phải chủ động với chủ tử, đừng ngại mất mặt, nói cứ như là nàng ấy rất có kinh nghiệm vậy. Nhưng nói đi nói lại mà vẫn thấy Hạ Sơ Thất chẳng hề có hành động gì, nàng ấy bèn dứt khoát tiết lộ cho Hạ Sơ Thất một phát hiện mới.

“Sở Thất, không phải tỷ để ý Đông Phương Đại độ dốc chứ?”

Hạ Sơ Thất cụt hứng cúi đầu, trừng nàng ấy, “Muội nghĩ sao?”

Khuôn mặt tròn xoe của Mai Tử hiện vẻ tiếc nuối, “Sở Thất, tỷ không cảm thấy sao? Nói tới nói lui thì vẫn là gia nhà chúng ta đẹp trai hơn một chút.” “Thật sao?” Hạ Sơ Thất nhìn nàng ấy rồi cười khô khan, “Sao muội phát hiện ra được? Hầu hạ hắn tắm rửa rồi hả? Thấy cơ thể hắn đẹp?”

“Không có đấu. Gia chưa bao giờ cho phép nha đầu hầu hạ gia tắm rửa.” Hai má Mai Tử đỏ ửng, nàng ấy lẩm bẩm rồi nhìn nàng, “Còn Đông Phương Đại đô đốc kia đúng là có đẹp thật, nhưng thật sự làm người ta không chịu nổi. Tỷ nghĩ mà xem, hắn ta không chỉ là người đứng đầu Cẩm Y Vệ, giết người như dạ, mà còn có chuyện đó với Ninh Vương điện hạ. Ôi, nghĩ tới là lại thấy đáng sợ. Vẫn là gia nhà chúng ta tốt, là người tốt.”

Người tốt? Triệu Tôn là người tốt?

“Muội bị Lan Đẩn lây cho bệnh đần rồi đúng không?” Hạ Sơ Thất trợn trắng mắt. Nhưng Mai Tử lại gấp đến sắp điên rồi, không ngừng biện bạch cho hắn. Hạ Sơ Thất câm nín, trong lòng biết trước mặt fan não tàn của Triệu Tôn, dù có nói gì cũng chỉ là dư thừa. Nàng tựa người vào đầu giường, đột nhiên đổi để tài.


“Mai Tử, muội thấy Oanh Ca thế nào?” Mai Tử bĩu môi, vẻ mặt mỉa mai, “Chẳng thể nào cả.”

Dứt lời, thấy Hạ Sơ Thất không nói tiếp, nàng ấy lại lảm nhảm, “Sở Thất, để muội nói thêm một câu, nếu tỷ có hơi để ý gia nhà chúng ta thì phải học Oanh Ca đi, bám víu sát sao ấy. Gia chúng ta nhất định sẽ không bỏ mặc tỷ.”

Dáng vẻ nhẫn nhịn của nàng ấy chọc Hạ Sơ Thất bật cười, “Bám víu, tỷ bám thế nào? Đuổi theo hắn như đuổi gà vịt ấy à?” Biết nàng là người độc miệng, Mai Tử cũng không giận, vẫn liên mồm quở trách.

“Tỷ nói xem, chẳng biết gia chúng ta nghĩ gì mà lại đưa loại hồ ly như Oanh Ca về. Còn nữa, gia sai nàng ta đến hầu hạ tỷ, nhưng mấy hôm tỷ bệnh nằm trên giường, nàng ta có hầu hạ tỷ không? Hứ! Trong phủ chúng ta chưa từng có cô nương nào như thế, trang điểm ăn mặc xinh đẹp, nhìn thấy đàn ông nào cũng liếc mắt đưa tình. Mà cũng đúng, một cô nương từ nơi đó ra thì sao cam lòng hầu hạ tỷ được? Muội thấy nàng ta ấy à, tảm phần là muốn hầu hạ đàn ông rồi. Hôm qua nàng ta còn hỏi Nguyệt Dục tỷ tỷ rằng bao giờ gia mới về kìa. Muội thấy cái dáng vẻ nóng lòng đó mà ăn mất cả ngon.”

“Không phải chứ? Hôm nay lúc ăn sáng, rõ ràng ta thấy muội uống hết hai bát cháo to, còn ăn thêm hai cái bánh bao lớn nữa mà.” Bà nói nhiều gặp bà om sòm, hai người kẻ tám lạng người nửa cân.

Nghe Hạ Sơ Thất nói vậy, Mai Tử nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính và vòng eo hơi mập của mình, thở dài: “Haiz, cũng đúng... sao muội lại tham ăn vậy chứ? Càng ngày càng mập rồi! Sở Thất, tỷ nhìn eo muội này, sắp to hơn thùng nước trong phòng bếp rồi. Nếu có thể chia được chút thịt cho tỷ thì tốt quá.”

Hạ Sơ Thất tức giận liếc nàng ấy, “Đầy đặn vậy có gì không tốt chứ? Đợi hôm nào gia chỉ hôn cho muội là có thể sinh một thằng nhóc mập mạp rồi.” Mai Tử tức giận chu môi, “Muội không cần đâu! Ăn sơn hào hải vị quen rồi thì sao nuốt cháo loãng ăn rau xào được chứ? Đã quen nhìn khuôn mặt như thần tiên của gia nhà chúng ta rồi, sau này bảo muội lấy một gã đàn ông mặt thô, miệng toàn răng vàng, móng tay thì đấy đất bấn, chi bằng bảo muội tự tử cho rồi.”

Hạ Sơ Thất bị tưởng tượng của nàng ấy chọc cười, “Ha! Cô nhóc, cũng nói đẩy lời đạo lý nhỉ.”

“Thôi đi, ai là cô nhóc chứ? Sở Thất, dù sao thì muội cũng nghĩ kĩ rồi, không gặp được người tốt thì thà rằng muội không lấy chồng. Để muội béo chết cũng tốt, béo chết ở trong phủ còn có thể ngắm gia để dưỡng mắt mà. Tỷ thấy đó, Nguyệt Dục tỷ tỷ không phải cũng...”

Nói tới đây, Mai Tử vốn lanh mồm lanh miệng lại dùng một chút, sắc mặt hơi thay đổi.

“Sở Thất, tỷ đừng nghĩ nhiều nhé*,muội nói chuyện không xuôi tai.” Hạ Sơ Thất cảm thấy Mai Tử dễ thương muốn chết, “Tỷ chỉ có một trái tim thôi, không có nhiều hơn đâu.” (*) Mai Tử dùng từ đa tâm (nghĩ nhiều/nhạy cảm), Hạ Sơ Thất chơi chữ rằng mình chỉ có một trái tim chứ không “đa tâm”. Nàng nói chuyện luôn luôn không phối hợp gì cả. Nếu là bình thường thì Mai Tử đã tức giận rồi. Nhưng lần này, Mai Tử chỉ nắm tay nàng, thở dài một hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận