Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền





Nhị Quỷ là một trong mười hai thị vệ bên cạnh Triệu Tôn, so với Trần Cảnh hướng nội thấy lại mưu mô giảo hoạt hơn. Thường những chuyện đầu trộm đuôi cướp này đều do y làm hết. Vừa rồi Đông Phương Thanh Huyền dùng kế đánh nhau để thu hút sự chú ý của bọn họ khỏi cái “đám tang chiều muộn” đi qua kia, nhưng sao giấu được người đa mưu túc trí như Triệu Tôn chứ?

Là một Thân vương, trước tập tục “người chết còn lớn hơn trời”, hắn không thể mở quan tài nghiệm thi trước mặt dân chúng. Lỡ trong đó không có ai thì hắn sẽ phải gánh tiếng xấu “bất kính với người chết”. Vì thế, hắn không động vào quan tài kia ngay tại chỗ. Nếu không có gì ngoài ý muốn, lúc Triệu Tôn tương kế tựu kế giữ chân Đông Phương Thanh Huyền, trong thời gian hắn quan tâm hắn ta “ngọc thể có bệnh”, thì đội đưa tang ra khỏi thành đã rơi vào tay Nhị Quỷ rồi. Chỉ chốc lát sau, một người có dáng cơ bắp, mặt đầy râu, mặc áo cà sa cũ quất ngựa từ cửa thành vọt vào. Yvừa xuống ngựa đã ôm quyền, vẻ mặt căng thẳng, trắng bệch, quỳ một gối xuống bẩm báo: “Gia, không tìm được.” Triệu Tôn khẽ cau mày: “Không có?” “Vâng.” Thấy vẻ mặt bình tĩnh của điện hạ đã trầm xuống lạnh như băng, tay đang ôm quyền của Nhị Quỷ khẽ run, nhưng giọng điệu vẫn coi là bình tĩnh: Nhị Quý phụng mệnh gia, dẫn mười mấy huynh đệ cải trang thành đám cướp đường, chặn đội ngũ đưa tang lại, nhưng không tìm thấy Sở Thất.”

“Trong quan tài cũng không có?”

Giọng Triệu Tôn càng lạnh lẽo khiến Nhị Quỷ nuốt nước miếng. “Gia, những người đó là thôn dân Sùng Ninh, nói muốn đưa người chết chôn trong phần mộ tổ tiên ở thôn Kim Sa huyện Vọng Tùng. Thuộc hạ cũng ép bọn họ mở nắp quan tài, nhưng bên trong quả thật chỉ có xác một cụ già, đã kiểm tra cẩn thận, quả thật không phải Sở Thất. Nhị Quỷ cho rằng, Đông Phương Thanh Huyền làm việc không dựa theo lẽ thường, lại không thể đột nhập vào tình báo của Cẩm Y Vệ, có lẽ hắn ta còn có kế khác.”

Triệu Tôn phất tay, nghiêm mặt, “Trần Cảnh.” “Có thuộc hạ.” “Theo dõi sát sao Đông Phương Thanh Huyền cho bổn vương.” “Rõ.” Trần Cảnh là cao thủ võ lâm bậc nhất đương thời, không thích quan trường, không mưu cầu danh lợi, nhưng trong lần tình cờ lại trở thành người của Triệu Tôn. Ưu điểm của người này là trung thành tuyệt đối, khuyết điểm là thi thoảng khiến người khác cảm thấy y không nhạy bén. Quất ngựa đi được hai bước, y lại quay về. “Gia, chuyện của hôm nay đều do thuộc hạ bất cẩn, để Đông Phương Thanh Huyền tìm chỗ trống mà lách được.”

Triệu Tôn như có như không hơi nhếch môi, vẻ mặt không gợn sóng, nhưng ngón tay vuốt roi ngựa lại mạnh hơn mấy phần: “Không liên quan đến người. Không sợ trộm đến, chỉ sợ trộm nhớ, là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Trần Cảnh không hiểu nhưng cũng không hỏi tiếp, chỉ quất ngựa phi nhanh. Nhị Quỷ tự giác “làm việc bất cẩn” khẽ ngẩng đầu, kéo mạnh chòm râu khó chịu trên mặt xuống: “Gia, kế tiếp phải làm gì?”. “Tiếp tục kiểm soát nghiêm các trạm gác trên đường, đặc biệt trong phạm vi mười dặm, cẩn thận lục soát.” Nhị Quỷ vội vàng hỏi: “Phạm vi mười dặm?” Triệu Tôn nói rất chậm, giọng điệu lạnh bằng: “Chắc chắn nàng ta sẽ để lại kí hiệu loại đó, dựa vào đó để điều tra”


“Vâng! Thuộc hạ làm ngay.” Nhị Quỷ không hiểu gia nhà mình tại sao dám khẳng định như thế, nhưng y chỉ vâng, rồi đi thực thi. Vẻ mặt Triệu Tôn vẫn ung dung bình thản như cũ, nhưng trong mắt lại có chút nghi ngờ.

Người của hắn đã mai phục ở những con đường phải đi qua, lại không buông tha đội người và ngựa có liên quan đến Cẩm Y Vệ, có thể nói ruồi bọ cũng không để lọt, sao có thể để một người sống sờ sờ qua trót lọt dưới mắt mình được.

Nghĩ vậy, hắn lại cau mày chặt hơn, đưa tay vào ngực. Trong ngực hắn là “bịt mắt” do Sở Thất đặc chế hồi trước bị vứt trong phòng ở biệt viện. Thứ này được giấu sau cái bộ, trong phòng cũng có dấu vết của người từng ở. Lần theo dấu vết đó, ở lối rẽ ven đường đều tìm thấy biểu tượng chỉ đường giống “bịt mắt” này. Sở Thất vẽ không rõ lắm, nhưng vẫn giống y hệt cái hắn đã từng thấy.

Nếu vậy, người nhất định vẫn còn ở Sùng Ninh...

Triệu tôn chợt nhíu mày, đột nhiên cao giọng hô một tiếng: “Nhị Quỷ, quay lại!” Dáng người gầy gầy cao cao hệt như con khỉ của Nhị Quỷ vừa vào tới cửa thành, nghe tiếng hô thì giật mình, vội vàng đánh ngựa phi lại. “Gia, ngài có gì dặn dò?”

Triệu Tôn nhìn y chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Lúc bật nắp quan tài, ngươi có phát hiện gì dị thường không?”

Nhị Quỷ gãi đầu, do dự: “Dị thường? Gia, thuộc hạ không phát hiện.”

Giọng điệu của Triệu Tôn nặng nề: “Cẩn thận nhớ lại.”

Nhị Quỷ ngẫm nghĩ, tròng mắt xoay vòng, đột nhiên vô gáy mình. “Có. Gia, lúc đó thuộc hạ thấy, mặc dù thoáng nhìn thì cỗ quan tài kia ẩm thấp cũ rích, nhưng được tạo thành từ gỗ cứng quân sắt lá, còn nhìn quần áo trang sức của người đưa tang thì không giống như người có loại quan tài này. Nhưng hiếu kính cha mẹ là chuyện thường tình, cũng có người lo tang cho mẹ mà tán gia bại sản, nên thuộc hạ, thuộc hạ liền...” “Ngu xuẩn!”. Triệu Tôn vỗ đầu ngựa, liếc xéo y: “Đi trước dẫn đường, đuổi theo!” “Gia, ngài cũng muốn đi ạ?”


Nhị Quỷ chưa kịp suy nghĩ kĩ càng, Triệu Tôn đã phi ngựa đi xa.

“Bổn vương muốn tự mình xem thử.”

Thời tiết mùa đông, ngày ngắn đêm dài. Thoáng chốc, mây mù chưa tan thì mây đen đã ùn ùn kéo tới, trời càng tối sầm.

Trên con đường lớn từ huyện Sùng Ninh thông qua phủ Cẩm Thành, Đông Phương Thanh Huyền thản nhiên đắc ý tựa vào đệm mềm trong cỗ xe ngựa đen tuyền, tay cầm quyển “Phong nguyệt tâm kinh” Triệu Tôn tặng, môi cong cong, đang cẩn thận đọc, dáng vẻ rất chăm chú. Không biết đọc đến chỗ nào hay, hắn ta mỉm cười, khẽ hỏi: “Như Phong, đến đâu rồi?”

Như Phong vén một góc mành xe ngựa lên, không hề nhìn vào, chỉ bình thản nói: “Hồi bẩm Đại đô đốc, mười dặm phía trước là địa phận huyện Vọng Tùng. Chúng ta sẽ gặp nhóm Mã Thiên Hộ nhanh thôi. Chỉ cần đến Vọng Tùng là coi như đã thoát khỏi thiên la địa võng của Tấn Vương gia rồi.”

“Thiên la địa võng?” Đông Phương Thanh Huyền hỏi lại, cười khinh miệt, ánh mắt đột nhiên sắc bén: “Ngươi nói xem, chúng ta xuất phát từ Thanh Cương, cả đường vẫn ẩn nấp, tại sao Tấn Vương lại đến nhanh thế?” Như Phong sững sờ: “Thuộc hạ không biết.” Đông Phương Thanh Huyền khẽ cong môi, đặt cuốn “Phong nguyệt tâm kinh” xuống, cười quyến rũ: “Ai! Bổn tọa lại bị một con nhóc đùa giỡn.”

“Ý Đại đô đốc là?”

“Đơn giản thôi, bí mật ngay trên kí hiệu.” Mặt Như Phong biến sắc, do dự một lát mới nói: “Hồi bẩm Đại đô đốc, mỗi lần Thất tiểu thư lấy cớ đi ngoài quả thật đều để lại kí hiệu. Mỗi kí hiệu đều là vẽ một con rùa chỉ hướng. Nhưng chúng ta đều xóa đi rồi, sao Tấn Vương tra được?” “Rùa?” Đông Phương Thanh Huyền nhìn thẳng hắn, môi cong cong: “Là nàng ta mắng bổn tọa đấy.”


Như Phong cúi đầu: “Đại đô đốc, thứ cho thuộc hạ ngu dốt, thuộc hạ thật sự không hiểu.” “Nếu bổn tọa đoán không sai thì dấu hiệu con rùa đó là nàng ta bày ra, đương nhiên mục đích là cố ý để chúng ta thấy. Ngoài ra, chắc chắn nàng ta còn để lại ám hiệu khác, hẳn là thứ chỉ có Tấn Vương mới biết. Cũng may là ở ngoài thành Sùng Ninh, bổn tọa đã đổi chỗ cho nàng ta, nếu không thì đã bị bắt rồi.” Như Phong khẽ lẩm bẩm: “Không thể nào.”

Đột nhiên Đông Phương Thanh Huyền cười, ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi gã: “Nếu không phải thì tức là bên cạnh bốn tọa có mật thám của Tấn Vương?”

Đồng tử của Như Phong chợt co lại, gã vội quỳ xuống dập đầu: “Đại đô đốc, thuộc hạ chắc chẩn cẩn thận điều tra, truy bắt gian tế.”

Đông Phương Thanh Huyền không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn gã: “Bổn tọa chỉ đùa thôi, ngươi tưởng thật sao? Đứng lên đi!”

Đi thêm một đoạn, một gã Giáo úy Cẩm Y Vệ đánh ngựa chạy tới, thở hồng hộc “Báo” một tiếng, rồi quỳ sụp xuống, bất chấp nước dưới đất.

“Đại đô đốc, không hay rồi!”

Đông Phương Thanh Huyền chợt tập sách lại, nhướng mày: “Hoảng cái gì? Nói.”

Người nọ lau mồ hôi lạnh: “Thuộc hạ vừa được báo tin, Tấn Vương đích thân dẫn người đuổi theo về hướng thôn Kim Sa. Hình như hắn đã phát hiện bí mật trong đó. Đại đô đốc, người của chúng ta không dám đối đầu trực diện với điện hạ, nên làm thế nào ạ?”.

Đông Phương Thanh Huyền híp mắt: “Nhanh thế sao?” Như Phong nhìn vẻ mặt của hắn ta, bất chợt ôm quyền quỳ xuống: “Đại đô đốc, thuộc hạ có một cách”

Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Nói nghe thử.” “Lần trước ở trạm dịch, ngài mượn cơ hội hiến bức tranh thiên hạ thái bình của Thái tử phi cho Tấn Vương, biểu thị ý cùng sát cánh, nhưng hắn không tỏ thái độ gì. Sau khi biết Ninh vương bị thương, hắn lại vội vàng tới phủ Cẩm Thành. Như vậy, về việc lập người kế vị, thái độ của hắn đã rõ ràng. Đại đô đốc, nếu không dùng được cho mình, sao không...”


Như Phong nói đến đây thì ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn. Đông Phương Thanh Huyền cười hỏi: “Sao không thể nào?” “Mượn cơ hội diệt hắn...”

“O?” Đôi mắt Đông Phương Thanh Huyền dò xét khẽ nhíu, một lát sau mới từ từ nói: “Như Phong, ngươi to gan quá đấy. Có biết mưu hại hoàng tự phạm tội gì không?”

Như Phong khẽ run lên, kiên định đáp: “Đại đô đốc, nếu chỉ là thiên tai thì sao?”

Đông Phương Thanh Huyền lại cười: “Thiên tai: Thiên tai ở đâu ra?”

“Khu vực cách vài dặm phía trên thôn Kim Sa là công trình thủy lợi đập Tiền Giang nổi danh. Chỉ cần đập lở, Tấn Vương sẽ biến mất, bặt vô âm tín. Mà Ninh vương thích lập công, tuy có mưu lược, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của chúng ta. Chỉ cần trừ khử Tấn Vương đang nắm giữ trọng binh thì Hoàng trưởng tôn cũng chẳng cần cố kị chuyện gì nữa. Đại đô đốc, Như Phong nguyện đi làm việc này, dù thành hay bại cũng sẽ tự gánh lấy hậu quả, tuyệt đối sẽ không làm Đại đô đốc khó xử.”

Khuôn mặt tuấn tú đang căng ra của Đông Phương Thanh Huyền từ từ thả lỏng, giọng nói ấm áp như gió xuân.

“Như Phong, người thật đúng là tâm can của bổn tọa. Nhanh nhanh đứng lên rồi nói.” “Mong Đại đô đốc thành toàn cho lòng trung thành của Như Phong. Sau khi thành việc, Như Phong nguyện chết để tỏ lòng thành.”

Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, khom lưng kéo gã lên xe ngựa, tự tay cầm lụa trắng lau cho gã, “Đang yên đang lành, nói chết cái gì chứ? Lòng trung thành của ngươi, bổn tọa hiểu rõ. Có điều bây giờ hắn chưa chết được, con nhóc đó càng không thể chết.” Như Phong thoáng chớp mắt, cúi đầu, giọng buồn bực: “Đại đô đốc, xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, rất nhiều chuyện thuộc họ không hiểu...”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như sao Đại đô đốc biết rõ Hoàng trưởng tôn đang tìm Thất tiểu thư, nhưng không nói cho ngài ấy chân tướng. Còn phía Thánh thượng nữa, còn cả Hạ công bị bắt giam trong ngục, là sao?” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ: “Bổn tọa tự có chừng mực. Người đâu, đến thôn Kim Sa tiếp ứng cho bọn Mã Thiên Hộ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận