Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền




Nhưng ông ta có sốt ruột cũng vô dụng. Sức khỏe của Thái tử Triệu Chá ngày càng yếu, đã gây đến mức không còn dáng người. Ngự y khám bệnh vô số lần, thử đủ mọi cách, uống thuốc không biết bao nhiêu, nhưng vẫn không khỏe lên TV chút nào. Theo lời những ngày đã bị chém chết của Thái Y viện nói thì: “Thái tử điện hạ không qua nổi mùa đông này.”

Một đứa con trai được đổ bao nhiêu công sức để nuôi nấng trở thành Thái tử, ấy thế mà mà bây giờ lại bệnh đến như vậy. Lúc này, phía Bắc lại truyền đến tin nạn tuyết, phía Nam lũ lụt, đủ các tấu chương bẩm bảo người dân gặp tai ương đang phải chịu nạn đói, còn cả đám dân du mục Bắc Địch bị Triệu Tôn đuổi ra quan ngoại vào hai năm trước lại lăm le biên cảnh phương Bắc.

Chuyện này chưa giải quyết xong, chuyện khác đã lại tới.

Chuyện làm Hồng Thái Để đau đầu nhất là ở thôn Lưu Niên, phủ Cẩm Thành lại phát hiện “bia đá nghìn năm”, cùng với lời tiết lộ thiên cơ của cao tăng. Chuyện này truyền bá nhanh chóng như bệnh dịch, dân chúng nháo nhác cầu xin quan phủ. Các nơi đều lập đền thờ Triệu Tôn. Đám thư sinh thì xôn xao làm thơ viết phú, ca ngợi công đức của Triệu Tôn. Tấu chương về chuyện này của quan lại ở khắp các nơi cũng bay vào kinh thành như tuyết,

Nhưng trong thời khắc loạn trong loạn ngoài thế này, Thái tử còn chưa chết mà đám thần tử đã sứt đầu mẻ trán vì ngôi vị Thái tử. Các lão thần kéo bè kết phái, công kích, chỉ trích, vạch trần lẫn nhau. Cũng có một số người chỉ bàng quan đứng xem. Triệu thân cứ như đặt cược mua ngựa, ai cùng mục tiêu thì đứng thành hàng, thường xuyên giúp nhau tố cáo trên Kim Loan điện.

Một phải nói Tấn Vương Triệu Tổn mượn “đồng dao đất Thục” và “bia đá nghìn năm hiện thể” để bịa đặt mê hoặc dần chúng, đầu độc lòng dân, chậm chạp không giao trả binh quyền, ngang ngược lạm quyền, với thân phận con trai của thứ thiếp mà lại dám can đảm dòm ngó ngôi vị Hoàng đế, phá hoại thể chế tổ tông, không giữ lễ pháp, không bị quản thúc thì chắc chắn không thể khiến lòng người thân phục.

Một phái khác lại nói Ninh Vương Triệu Tích nắm giữ Đô sát viện, lợi dụng quyền chức tẩu chuyện có lợi cho mình, thông đồng với quyền thần, kết bè kết cánh, bán quan ban tước, hãm hại trung thần, ở trên khi quấn, ở dưới hai dân, nhiễu loạn kỷ cương triều đình, lời nói và việc làm đều không phù hợp, là con trai trưởng nhưng không có tư cách trợ quân.


Còn có một phái nói hoàng trưởng tôn Triệu Miền Trạch... Triều đình loạn hết cả lên đã không còn là chuyện lạ.

Ai cũng chỉ ước tóm được khuyết điểm và nhược điểm của đối phương, dồn đối phương vào chỗ chết.

Gió nổi mây mù, chẳng hề thua kém sự tàn khốc của chiến tranh.

Trong mắt đàn ông, giang sơn và quyền lực đương nhiên xếp ở vị trí thứ nhất. Từ lão Hoàng để cho tới vương công đại thần đều mưu đồ đủ thứ. Không lâu sau, thánh chỉ “bệnh của huynh trưởng đang nguy hiểm, phụ thân vào tuổi xế chiều, con trai mau trở về” thứ ba lại một lần nữa từ kinh thành Ứng Thiên Phủ tuyết rơi đầy trời, chạy về phía đồng bằng đất Thục đang bị lũ lụt.

Lúc thánh chỉ tới, Triệu Tôn không ở trạm dịch.

Mấy ngày nay, hắn rất ít ở lại trạm dịch. Hắn đang bận rộn dẫn Kim Vệ quân tới những nơi gặp tai ương nghiêm trọng nhất như Sùng Ninh, huyện Quán, huyện Vọng Tùng để cứu trợ thiên tai, còn mang một phần quân lương, “kêu gọi” đám hương thân móc hầu bao ra cứu trợ dân đất Thục gặp họa. Từ đó, không ai có thể bình phẩm về nhân phẩm của hắn nữa.

Thấm thoắt đã sắp đến ngày mùng tám tháng Chạp.

Lần trước sức khỏe của Hạ Sơ Thất bị tổn thương nghiêm trọng. Nàng nằm trên giường cả ngày, ngay cả bóng của Triệu Tôn cũng rất ít khi thấy. Quãng thời gian không bị bóc lột này có thể nói là rất thoải mái. Bởi vì nàng và Triệu Tôn có “quan hệ đặc biệt không thể nói”, nên ở trong trạm dịch, nhất là ở trước mặt tùy tùng của Tấn Vương, nàng cũng có chút mặt mũi hơn, miễn cưỡng được gọi là con sâu gạo của thời phong kiến.


Lần này nàng bệnh thật. Mỗi ngày trôi qua, nàng nằm dưỡng bệnh trên giường. Mãi cho đến ngày thứ mười, Đông Phương Thanh Huyền đột nhiên tới thăm nàng. Nàng còn “nằm trên giường không dậy nổi”, vẻ mặt tiều tụy.

“Sức khỏe của Sở tiểu lang đã khá hơn chút nào chưa?” Đông Phương Thanh Huyền vẫn đẹp như hoa, xinh đẹp đến mức khiến nàng ghen tị. Đôi môi vốn hồng phơn phớt như cánh hoa sau một đêm bị ngấm ngược lạnh dù đã qua mấy ngày rồi vẫn mà còn tái nhợt, nhưng trông lại đẹp mỏng manh hơn. Thấy Hạ Sơ Thất gầy gò thê thảm hơn cả mình, lòng hắn ta cũng cân bằng lại. Lần này hắn ta không làm gì nàng nữa, mà nói năng rất hòa nhã.

“Mấy ngày không gặp Sở tiểu lang, bổn tọa thật sự rất nhớ ngươi đấy.” “Đại đô đốc thấy ta không chết nên tiếc nuối sao?” Hạ Sơ Thất thấy hắn ta liên tức giận, bèn cười độc địa.

Đông Phương Thanh Huyền híp mắt, tính tình vẫn tốt, giọng điệu mang theo ý cười: “Bổn tọa muốn tác thành cho hai người có tình là người và điện hạ nên mới làm như vậy, Sở tiểu bang xin đừng để tâm. Có điều, bổn tọa thật sự không ngờ ngươi là người có tính tình cương trực như vậy, là bổn tọa xem thường người rồi.” “Cảm ơn cảm ơn, lần sau nhớ bắc thang lên xem trọng ta hơn.”

Hạ Sơ Thất vốn là một người mồm miệng lanh lợi. Tuy mấy ngày nay làm ổ trong phòng nhưng vẫn có Mai Tử nhiều chuyện kể lại chuyện xảy ra ở bên ngoài, nên nàng vẫn biết đôi chút. Nhất là khi nàng vô tình cố ý dẫn nước đưa thuyền, Mai Tử lại một lần nữa phát huy tác dụng. Gần như tất cả mọi người đều biết vào đêm trăng ảm đạm ấy, Đông Phương Đại đô đốc uống rượu say, đi vào phòng Ninh Vương rồi quyến rũ Ninh Vương. Giữa hai người đã xảy ra một chút chuyện “khiến người ta mặt đỏ tim đập”.

Dù Cẩm Y Vệ có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể đè ép được lời đồn đại.

Có người nói Đại đô đốc nghe xong những lời này thì tức giận đến mức đập sạch bình sứ trong phòng.

Nghĩ đến đây, Hạ Sơ Thất lại nhìn Đông Phương Thanh Huyền, nụ cười trên môi “chân thành” hơn một chút.


“Đại đô đốc, lúc trước Sở Thất bất kính với ngài, xin ngài chớ để bụng nhé. Sau này phải nhờ ngài bảo vệ Sở Thất rồi. Ha ha ha, bây giờ ai cũng biết ngài được Ninh Vương yêu thương, tương lai sẽ phồn hoa như gấm, tiền đồ không kể xiết. Thể nhưng Sở Thất có đôi lời buộc phải nhắc nhở ngài. Có câu “vì yêu nên buồn bã, vì yêu nên sợ hãi”. Nghe nói trong hậu viện của Ninh Vương có mấy chục chàng trai xinh đẹp như hoa giống Đại đô đốc vậy. Suy nghĩ một chút, Sở Thất thấy hơi lo lắng thay ngài. Có điều, Đại đô đốc đừng tức tối. Ngài tài giỏi như thế, nhất định có thể đỗ trạng nguyên, nở rộ thành đóa hoa xinh đẹp nhất trong lòng Ninh Vương...”

Từng lời nói khó nghe tuôn ra, Hạ Sơ Thất không đỏ mặt không thở gấp. Vẻ mặt Đông Phương Thanh Huyền thay đổi liên tục, rồi lại nở nụ cười hờ hững thản nhiên như trước “Bổn tọa rất tò mò, ngươi biết Kỳ Hoàng Thuật?”

(*) Chỉ học thuật trung), y thuật trung y, hoặc lý luận trung y.

Hạ Sơ Thất hất hàm, khóe môi nhếch lên, mỉm cười, “Ta không nên biết sao?”

“Nên! Thật sự là rất nên! Bổn tọa chỉ tò mò chút thôi.” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, phong độ tự thái tuyệt vời, phất ống tay áo diêm dúa đỏ thẫm. Nhìn vào ánh mắt khiêu khích của nàng, hắn đột nhiên cong môi cười tuyệt đẹp, “Mà thôi, không nhắc tới việc này nữa. Bổn tọa chán ở nơi phân chim cũng không có này rồi, bổn tọa phải đi thôi.”

Hắn ta phải đi? Quan hệ của bọn họ đầu có thân thiết đến mức phải đến chào tạm biệt: Trong lòng Hạ Sơ đốt pháo vui vẻ đưa tiễn, ngoài mặt lại tỏ vẻ “vô cùng tiếc nuối”.

“Vậy Sở Thất không tiễn. Đại đô đốc đi sớm đầu thai sớm, kiếp sau nhớ đầu thai vào nhà người tốt nhé.”

Đông Phương Thanh Huyền hơi sửng sốt, rồi chợt thả lỏng, đôi mắt ngậm ý cười cong cong, hắn ta cười rõ tươi, “Sở tiểu lang thật khéo mồm khéo miệng, đúng là một người không chịu thua thiệt. Theo bổn tọa thấy, có lẽ không tới mấy ngày nữa, có khi người lại cùng bổn tọa quay về kinh thành cũng chưa biết chừng.”

Hạ Sơ Thất không biết hắn ta có ý gì, nhưng bây giờ trên trán nàng không còn chữ “Tiện” nữa mà chỉ còn một vết thương lớn chưa lành. Thân phận của nàng vẫn là tôi tớ của Tần Vương gia, không phải là tù phạm của bất cứ ai nữa. Nghĩ như vậy, nàng bình tĩnh hơn nhiều, cũng không còn kiêng kị Đông Phương Thanh Huyền nhiều như xưa nữa.

“Ồ, chỉ sợ cả đời này Sở Thất và Đại đô đốc sẽ không có lần nào cũng đường cả.” “Chưa chắc đâu.” Đông Phương Thanh Huyền cười nhìn nàng, cảm xúc lấp lửng trong đôi mắt phượng hẹp dài khiến nàng không nhìn thấu được, “Thất tiểu thư, ngươi đúng là một người thông minh. Hai năm trước, bổn tọa nhìn lầm ngươi rồi.”


Hạ Sơ Thất biết hắn nói Hạ Thảo, nên cũng không để tâm: “Sở Thất chưa từng gặp người tuấn tú ngời ngời như Đại đô đốc. Bằng không, sao có thể không có ấn tượng được?” “Ấn tượng ấy à... sẽ có thôi.”

Đông Phương Thanh Huyền khẽ cười, giọng nói ấm áp dịu dàng, phát âm rất chậm, rất thản nhiên, hệt như lúc nói đùa cùng bạn bè. Nhưng mỗi lần ngữ điệu nhẹ nhàng này của hắn ta thốt ra là lại khiến cho lòng người lạnh lẽo, cảm thấy nhìn thẳng vào hắn ta không phải là một chuyện vui vẻ, mặc dù hắn ta đẹp đến vậy.

Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta chằm chằm, ngẫm nghĩ rồi cười.

“Đại đô đốc để ý ta rồi sao?” Đông Phương Thanh Huyền đến gần nàng một bước, cười cong cong mắt, “Đừng sợ. Thật ra so với giết người, bổn tọa càng thích quá trình mài đao hơn.” Hạ Sơ Thất bĩu môi gật đầu.

“Ta hiểu, Đại độ đốc thích mài dao sao? Những Sở Thất xin được khuyến ngài một câu, sóng có cao tới đầu thì cũng phải nằm dưới đáy thuyền, núi có cao tới đầu thì cũng phải nằm dưới lòng bàn chân. Nói tới nói lui, ngài chỉ là mài dao thay người khác mà thôi. Có gì đáng để khoe mẽ chứ?”

Nàng tự nhận mình nói chuyện rất độc địa, vậy mà Đông Phương Thanh Huyền như không cảm nhận được, chỉ nhìn nàng với ánh mắt đầy ẩn ý, bình tĩnh đáp lại: “Thất tiểu thư, có cao hay không cũng không phải do bổn tọa nói. Chờ khi ta cùng ngươi về kinh thành thì người sẽ biết.” “Không cần khách sáo, dù Sở Thất có về thì cũng là về cùng Tấn Vương gia.”

Đông Phương Thanh Huyền đột nhiên cúi người xuống, thấp giọng nói: “Sở tiểu lang bỏ không ít sức vào chuyện bia đá nghìn năm, điện hạ định cảm ơn người như thế nào vậy?”

Dứt lời, không đợi Hạ Sơ Thất trả lời, hắn ta cười khẽ, bộ đồ màu đỏ lướt qua, nghênh ngang dẫn người đi ra ngoài.

Ban đêm, bóng tối vây kín, gió lạnh lùa vào tay áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận