Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



""/

""/ Triệu Như Na cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nhưng lại chẳng hề thấy ngạc nhiên lắm. Đúng, trông y nôn nóng thế kia, nàng đoán y không có, nếu có thì sao lại xông vào phòng nàng chứ? Nàng thở dài, thứ cảm xúc không thể nào đè nén được ùn ùn dâng lên đầu, lúc này nàng cảm thấy rất vui. Vui vì, không cần sự yêu mến của người khác.

Hiện tại y vẫn là của một mình nàng. Điều này khiến nàng vui sướng.

Niềm vui của nàng, cũng kích nổ cảm xúc của y.

Hai người kề sát vào nhau, từ đầu đến chân không cần biết đang ở nơi cao hay nơi thấp, cũng không nói với nhau câu nào, cứ như chỉ tập trung bôn ba trên đường, đi rồi lại ngừng, nhanh chậm không đều, đến khi y bỗng nhiên hạ giọng hỏi nàng.

“Nàng tên gì?” Triệu Như Na sửng sốt.

Gả vào nhà y hơn một năm, cũng nhiều lần giao hoan, nhưng y lại chưa bao giờ biết nàng tên gì. Đối với y mà nói, nàng là Thanh Hoa quận chúa, họ Triệu, là tôn nữ của Hồng Thái Đế, là muội muội của hoàng thái tôn Triệu Miên Trạch, là thiếp của y. Nàng không biết nên khóc hay nên cười, cất tiếng nói khẽ như chim dạ oanh ngân nga, “Như Na, Triệu Như Na. Hảo phong xuy trường điều, na na nà như thiếp”? Là chữ Như kia, chữ Na kia, cũng là chữ... thiếp kia.”

(*) Làn gió mơn man thổi cành liễu, sao có thể yểu điệu như thiếp.

Khi nói đến chữ “thiếp”, giọng của nàng cực kỳ nhỏ. Tuy Trần Đại Ngưu chưa từng nghe bài thơ này, nhưng lại hiểu thiếp có nghĩa là gì. Y khựng lại, không trả lời, chỉ tấn công dũng mãnh hơn.

Nàng là quận chúa cao quý, vì sao lại làm thiếp, còn không phải là do một tay y gây nên hay sao? Y không có thời gian nghĩ xem lúc này mình có thấy hối hận về hành động năm xưa hay không, nhưng y biết thấy nàng như thế, y chẳng hề cảm nhận được một chút xíu niềm vui báo thù nào.

Suy cho cùng, người y hận không phải nàng, nàng cũng chỉ là một con dê thể tội mà thôi. Nghĩ đến chuyện nàng mới mười sáu tuổi, mặc áo tang, cài hoa trắng, ba quỳ chín lạy vào cửa nhà y, chưa từng hận y, còn vì an nguy củay mà vượt ngàn dặm xa xôi đến chốn Liêu Đông này.

Y là một người bình thường, có máu có thịt.

Y đã chiếm lấy cơ thể nàng thì không thể không ngó ngàng đến nàng được nữa. Một chữ “thiếp”, dường như chạm vào nỗi áy náy của y, thể là y đối xử dịu dàng với nàng hơn một chút. Nhưng đó là sau khi xong chuyện, chứ trong lúc ấy y vẫn là Trần Đại Ngưu, hoang dại như mãnh thú, không biết no nê là gì.

Cứ như nàng không phải là một người phụ nữ, mà trông giống một kẻ địch hơn. Y cũng không phải là nam nhân, mà là một viên chiến tướng. Tuy nàng không biết lấy lòng y thể nào, nhưng cũng biết dựa vào trực giác của mình để phối hợp với y. Sau cơn mây mưa, trong mắt y, nàng đẹp như tiên nữ, trong mắt nàng, y đã trở nên không thể thay thế. Ít ra về mặt tình cảm, đổi lại lần sau, nàng tuyệt đối không thể bình tĩnh nói ra câu sai người khác hầu hạ y nữa.

Ăn xong bữa sáng, nàng ngồi yên lặng trên chiếc ghế trước cửa sổ, làm tiếp công việc thêu thùa hôm qua, nói vài câu với Lục Nhi, thỉnh thoảng lại nhìn ngắm tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến giờ này y đã đi đến đâu, nỗi thấp thỏm hôm qua tan đi hết như tuyết gặp lửa. Tuy không có sách nào miêu tả ái tình, nhưng lại có nói về tình phu thê.

“Quận chúa, Ninh An công chúa và Văn Giai công chúa đã đến.”

Người đến là Cảnh Tam Hữu. Triệu Như Na bình tĩnh nhìn y, nhìn thấy sự lo lắng và an ủi trong mắt y, nàng cười khẽ, đặt đồ trong tay xuống, từ từ đứng dậy, đi theo y bước về phía cánh cửa khắc hoa. Khi đến cửa trạch viện, nàng cùng với đám hạ nhân trong phủ đón tiếp hai vị công chúa Cao Thương do Lan Tử An dân tới.

“Quận chúa kim an.”

Thấy Triệu Như Na, Lan Tử An thỉnh an trước rồi mới giới thiệu hai vị thiếu nữ xinh đẹp với nàng.

“Vị này là Ninh An công chúa, vị này là Văn Giai công chúa.”

Có lẽ là do bôn ba suốt một đường, trên khuôn mặt của hai vị công chúa đều nhuốm màu gió bụi cho dù son phấn cũng chẳng thể che lấp đi được, nhưng vóc người họ vô cùng mảnh khảnh, cũng xinh đẹp động lòng người. Người lớn tuổi hơn một chút là Ninh An công chúa, duyên dáng yêu kiều, dịu dàng lễ phép. Người nhỏ tuổi hơn là Văn Giai công chúa, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, sở hữu đôi mắt lấp lánh ánh sáng, người khoác áo choàng gấm, trông càng thêm thông minh lanh lợi. Hai người họ đều vào Đại Yến với thân phận là tân nương, dáng vẻ trông rất cao quý, cứ như vừa vào sân, trời bỗng trở nên trong xanh.

Triệu Như Na là quận chúa, họ là công chúa. Tuy công chúa tôn quý hơn quận chúa, nhưng Triệu Như Na là quận chúa của thiên triều thượng quốc, còn Cao Thương của họ lại là nước phụ thuộc vào Đại Yến, xét từ gốc độ thân phận thì họ không sánh bằng Triệu Như Na.

Nếu nói đến khác biệt, thì vẫn nằm ở một chữ “thiếp”. Triệu Như Na rũ mắt xuống, cúi chào, nói: “Hai vị công chúa hữu lễ.”

Người Cao Thương và người đa trên đảo Khấu đều bị Hán hóa rất nặng, người trong hoàng thất đều hiểu tiếng phổ thông Đại Yến. Ngôn ngữ Triệu Như Na đang nói chính là tiếng phổ thông, hai người kia dường như cũng biết thân phận của nàng. Ninh An công chúa có tính tình dịu dàng khéo léo, mỉm cười đáp lễ, cũng cúi chào nàng. Nhưng Văn Giai công chúa vốn được hứa gả cho Định An hầu, có lẽ là xuất phát từ tâm lý bảo vệ thức ăn trời sinh của nữ giới, nàng ta tỏ ra khó chịu với Triệu Như Na. “Ngươi chính là tiểu thiếp của Định An hầu?”

Người trong trạch viện đều gọi nàng là trắc phu nhân, xem như một cách gọi kính trọng. Nhưng nàng ta lại dùng thẳng hai từ “tiểu thiếp” để gọi Triệu Như Na. Con tim Triệu Như Na đau nhói, nhưng vẫn mỉm cười, “Chính là thiếp.”

Văn Giai công chúa nhìn nàng từ đầu đến chân, khóe môi nở một nụ cười châm biếm, chẳng nói gì thêm, chỉ xua tay đẩy cao ngạo rồi lớn tiếng nói rằng mình mệt rồi, muốn được bố trí chỗ ở trước, sau đó bỏ đi mất hút.

Tình hình này tốt hơn khá nhiều so với trong tưởng tượng của Triệu Như Na, nàng lặng lẽ cùng đi bố trí chỗ ở cho công chúa, đợi đến khi mọi người giải tán, nàng nhìn chỗ tuyết chưa tan trên sân, nghĩ đến người đàn ông rời khỏi phòng mình vào sáng nay, rồi thở dài đầy khó hiểu.

Những ngày tháng sau này, lại có thêm một người rồi. Chỉ e, sẽ náo nhiệt lắm đây. Những ngày qua Trần Đại Ngưu không ở trong trạch viện, nhưng vẫn để lại một vài vật phẩm cá nhân. Nàng trở về phòng, vội vàng kêu Lục Nhi thu dọn hết đồ của y, đừng đặt ở nơi bắt mắt, để tránh Văn Giai công chúa nhìn thấy lại đi kiếm chuyện.

Thường ngày khi ở phủ Định An hầu, nàng không hề có kinh nghiệm tranh sủng với người khác, nhưng xuất thân từ chốn thâm cung, nàng đã từng nhìn thấy quá nhiều thủ đoạn, biết được đồ của y ở trong phòng nàng thể nào cũng sẽ làm người khác thấy chướng mắt.

Chọn lựa im lặng là cách làm tốt nhất. Nàng không muốn lên tiếng, nhưng phiền phức vẫn tự động tìm đến tận cửa.

Vừa qua buổi trưa, nàng uống xong bát thuốc do Lục Nhi bưng đến, thêu thùa một lúc, cảm thấy hơi nhức mắt, dừng việc thêu thùa lại, đang định lên giường nằm nghỉ một lát thì Văn Giai công chúa lại không mời mà tới.

Nàng ta không cho người vào thông báo, dẫn theo hai nha đầu ngang nhiên xông vào.

Triệu Như Na thở dài. Nhưng giờ đây Đại Yến vì muốn cắt đứt quan hệ giữa Cao Thương và Mạc Bắc mà việc liên hôn cực kỳ quan trọng, nàng hiểu mối liên quan này nên không thể không ứng phó cô công chúa kia. Thấy nàng ta vào, nàng vội vàng chỉnh đốn y phục, khom người hành lễ.

Nàng khách sáo, nhưng Văn Giai công chúa lại không như vậy, “Ngươi tên gì? Bổn công chúa xưng hô với người thế nào đây?”

Triệu Như Na sững sờ.

Tối hôm qua, khi người kia đè trên người nàng đổ mồ hôi như mưa, y cũng từng hỏi câu như thế. Không ngờ Văn Giai công chúa cũng hỏi một câu y hệt như vậy, chẳng lẽ đây là duyên phu thê, tâm linh tương thông trong truyền thuyết:

Rũ mắt, cúi đầu, nàng cung kính nói, “Thiếp tên Triệu Như Na.”

Nếu xét về lễ nghi và phong thái hoàng thất, Triệu Như Na vượt trội hơn Văn Giai công chúa gấp bội lần. Quận chúa của thiên triều thượng quốc bị ràng buộc lễ nghi từ bé, sao có thể so sánh với Cao Thương tiểu quốc chứ? Tuy nàng không muốn khoe mẽ, nhưng khí chất của một người chẳng nào thay đổi được, phong thái không tự ti không cao ngạo trời sinh kia làm Văn Giai công chúa thấy không vui. Nàng ta lườm Triệu Như Na, bực bội hỏi: “Nếu người biết ta là ai, chắc cũng biết bốn công chúa là chính thể của hầu gia chứ nhỉ?”

“Vâng, thân thiếp biết.” Triệu Như Na đáp.

“Vậy mà người vẫn...”

Văn Giai công chúa muốn tìm một cái cớ nói nàng không cung kính, nhưng nàng lại luôn ngoan ngoãn lễ độ, từ đầu đến cuối chưa từng tỏ ra bất kính xấc xược, ngược lại lại khiến nàng ta lúng túng khó xử, thể là chỉ chất vấn bừa một câu, “Ta nghe có người nói sáng nay hầu gia rời đi từ chỗ ngươi, ngươi có biết khi nào ngài ấy về không?” Còn chưa bước vào cửa nữa mà? Triệu Như Na thầm than thở, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra kính cẩn, “Thần thiếp không biết.”

Văn Giai công chúa liếc nàng, dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế nàng ngồi lúc này, tự kéo đệm mềm dựa lưng, nhìn chằm chằm người phụ nữ có vóc dáng thướt tha đang đứng trước mặt mình, đôi mắt lập lòe lóe sáng, tò mò hỏi, “Ngươi nói cho ta biết xem hầu gia là một người thế nào? Ngài ấy có tuấn tú không? Tính tình có tốt không? Còn nữa, trong hầu phủ có bao nhiêu thị thiếp, có bao nhiêu nha đầu thông phòng? Ngài ấy có bao nhiêu đứa con rồi?”

Tâm tư của một cô gái đợi xuất giá, tất nhiên là Triệu Như Na hiểu chứ. Nàng mím môi, “Thần thiếp không tiện nói.”

“Chỗ này không có người ngoài, ngươi lại là tiểu thiếp của hầu gia, bổn công chúa là phu nhân của ngài ấy, người và ta nói về tướng công của mình, có gì mà không tiện?”

“Chuyện này...” Mắt Triệu Như Na lóe sáng, cúi đầu, xoa vùng cổ bị y cắn vào tối qua, đỏ mặt, “Hầu gia có tướng mạo tuấn tú, tính tình cũng... rất tốt, trong phủ cũng chẳng có nhiều tỷ thiếp là mấy. Chỉ có điều, chỉ có điều, có một vài sở thích quái gở.” Vừa nghe đến điều này, Văn Giai công chúa sửng sốt tò mò.

“Ngươi mau nói xem.” Triệu Như Na hơi do dự, nàng biết những gì mình sắp nói ra không những vô sỉ bỉ ổi, thậm chí có thể gọi là phạm vào “thất xuất”. Nhưng lúc này, ý thức mãnh liệt đã chi phối, khiến nàng rất muốn làm như thế. Tranh sủng... Từ trước đến nay nàng chưa hề nghĩ tới điều này. Nàng từng căm ghét những người phụ nữ và tranh sủng mà bất chấp thủ đoạn, nhưng lúc này nàng lại làm giống họ. Nàng đuổi Lục Nhi và tỳ nữ của Văn Giai công chúa lui ra hết, sau đó mới từ từ đi tới, giả vờ tỏ ra sợ hãi, cởi hai nút gài cổ áo, để lộ những vết bầm tím li ti trên cổ và dưới xương quai xanh ra trước mặt Văn Giai công chúa.

“Chuyện khác thì không sao, nhưng về chuyện phòng the, hầu gia có vài tật quái gở. Giờ đây trên người thiếp... thương tích đầy mình, không còn được một chỗ nào lành lặn.” Văn Giai công chúa chưa từng xuất giá, làm gì biết những thứ kia? Nhìn những vết bầm nổi bật trên làn da trắng ngần kia, nàng ta khiếp sợ hít sâu một hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui