“Công chúa…” Thị nữ vội vã đè tay nàng ta lại.
Trong lúc hoảng loạn, vẻ mặt tất cả mọi người đều biến đổi, nhìn về phía Thác Á đang bình thường đột nhiên phát điên.
“Ngứa... Ngứa quá... Trên người ta có sâu, trên lưng ta cũng có sâu!”
Âm thanh xì xào nổi lên khắp bốn phía, quảng trường nhất thời trở nên rối loạn.
Trước màn kịch này, kẻ muốn cười lại không dám cười, Trát Na đại hãn biến sắc, mất hết mặt mũi, không đợi Thác Á cởi hết y phục đã cho mấy thị nữ đè tay nàng ta lại, mạnh mẽ kéo nàng ta đang phát điên xuống dưới.
Cuối cũng cũng khống chế được cục diện, song chuyện thế này, tuy rằng người ở thảo nguyên3Mạc Bắc khá cởi mở, nhưng tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ… Công chúa Thác Á không biết chừng mực như vậy thật sự rất khó xứng đôi với Nặc Nhan vương tử cao quý của bọn họ.
“Nặc Nhan...”
Trát Na nhìn Đông Phương Thanh Huyền, trên mặt đầy vẻ hối lỗi.
“Do ta không dạy được con gái...”
Ông ta chưa nói hết lời, nhưng Đông Phương Thanh Huyền lại giống như vô cùng hiểu rõ, khoát tay áo ra vẻ không sao cả, mỉm cười.
“Công chúa Thác Á thẳng thắn đáng yêu, không sao.”
Hắn ta càng như vậy, Trát Na lại càng không đoán được tâm tư của hắn ta, ý hối lỗi trên mặt ông ta cũng càng lúc càng sâu, “Ôi! Ta cũng không2ngờ, giữa ban ngày ban mặt, con bé lại làm ra chuyện tai tiếng đến cỡ này, thật sự là mất mặt, xấu hổ, may mà Nặc Nhan không chê...”
“Ta không chê.” Đông Phương Thanh Huyền ngắt lời ông ta, mỉm cười quyến rũ, “Chỉ sợ nương của Bảo Âm chê thôi.”
“Nương của Bảo Âm?” Trát Na biến sắc.
Bảo Âm là đứa trẻ mà A Mộc Cổ Lang đưa từ Nam Yến về, trong lòng Trát Na biết rất rõ điều này. Tuy rằng A Mộc Cổ Lang chưa từng nói điều gì, nhưng bọn họ đều đoán rằng, người phụ nữ của hắn ta ở Nam Yến đã sinh con cho hắn ta, cho nên bây giờ, khi nghe hắn ta chủ động nói về nương của Bảo1Âm thì đương nhiên là rất kinh ngạc.
“Nương của Bảo Âm...” Trát Na mỉm cười nhìn hắn ta, lại đổi cách hỏi khác, “Nàng ta đang ở đâu?”
Đông Phương Thanh Huyền nửa cười nửa không, liếc mắt nhìn về phương hướng của Hạ Sơ Thất, chỉ mỉm cười nói: “Chỉ sợ nương của Bảo Âm sẽ không vui vẻ gì nếu ta cưới một người phụ nữ khác thôi, nhất là khi người đó còn là một phụ nữ không biết chừng mực thế này… Cho nên, tâm ý của đại hãn, ta nhận, nhưng công chúa Thác Á, e rằng ta không nhận được rồi.”
Nếu không phải vì Thác Á đã có hành động thoát y trước mặt mọi người thì hắn ta từ chối hôn sự có1vẻ quá đáng.
Tuy rằng hắn ta là Nặc Nhan của Ngột Lương Hãn, nhưng hiện giờ, ở Ngột Lương Hãn, đại đa số quyền lợi vẫn nằm trong tay Trát Na đại hãn. Ông ta tôn trọng hắn ta, cung kính với hắn ta, nhưng chưa chắc đã muốn bắt tay giao lại quyền lực cho hắn ta. Cả hai đều âm thầm mưu tính và có dã tâm. Ông ta một lòng muốn gả con gái cho Đông Phương Thanh Huyền chỉ đơn giản là muốn nâng hắn ta lên, biến hắn ta trở thành một con rối gỗ không có tư tưởng, hoặc là làm một con bù nhìn bị tước mất vương quyền. Nhưng hiện giờ, có cử chỉ “bất nhã” của Thác Á khi nãy,1hắn ta từ chối là vô cùng hợp tình hợp lý. Huống chi, giờ còn có thêm một vị “nương của Bảo Âm”.
Ánh mắt Trát Na hơi trầm xuống, giọng nói cũng sắc bén hơn không ít.
“Trong lòng Nặc Nhan đã quyết rồi sao?”
Ngón tay trắng nõn của Đông Phương Thanh Huyền nhẹ nhàng gõ lên bàn và nói từng từ từng chữ một:
“Trong lòng đã quyết.”
Ánh mắt Trát Na lạnh lùng đảo qua, ông ta “ừm” một tiếng rồi nở nụ cười cứng ngắc, liếc mắt nhìn về phía Hạ Sơ Thất.
Ông ta đã sớm nhìn ra, cô gái này không hề đơn giản.
Lúc trước, chính nàng ta là người chỉ đạo Thác Á mở được “hộp Thần Cơ”, ông ta cũng hiểu rõ điều này. Trước đó, ông ta không ngờ “hộp Thần Cơ” vốn không thể phá giải này lại có thể mở ra được, mà người mở nó lại là một phụ nữ… Hơn nữa, đó còn là người phụ nữ của A Mộc Cổ Lang.
Nghĩ vậy, khóe môi ông ta chậm rãi nở nụ cười lạnh.
“Nặc Nhan thích cô gái kia sao?”
Khóe môi Đông Phương Thanh Huyền khẽ cong lên, đáy mắt có cảm xúc không ai hiểu được.
“Đúng vậy, nàng ấy là bảo bối mà ông trời đã ban cho ta.”
Trát Na quay đầu lại, nhìn thẳng vào hắn ta, rồi lại liếc mắt nhìn về phía Triệu Tôn vẫn luôn thản nhiên rồi vuốt chòm râu, hơi chần chừ một lát.
“Nhưng mà... hình như bên cạnh nàng ta… có một người đàn ông… Họ có vẻ rất thân mật?”
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, hắn ta cũng nhìn về phía Triệu Tôn theo tầm mắt của ông ta.
Bị chòm râu trên mặt che khuất, hôm nay Triệu Tôn thiếu đi nét anh tuấn, nhiều thêm chút thô thiển. Nhưng dù có là như vậy đi chăng nữa thì chỉ cần liếc mắt quan sát khí chất và phong độ ấy của hắn là có thể nhận ra hắn không phải là người bình thường. Ít nhất, đó là sự tôn quý của người đến từ hoàng thất, không phải là thứ mà người bình thường có thể dễ dàng luyện ra được.
Thấy hắn ta nhìn qua, Triệu Tôn cũng nhìn sang bên này, hắn híp nửa mắt, ánh mắt của hắn giống như một con chim ưng đang nhìn con mồi, cho dù hắn ngồi dưới đài cũng chẳng khác gì đang ngồi ở một chỗ cao trên vạn người.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Đông Phương Thanh Huyền khẽ nhếch môi, đột nhiên nhìn về phía Trát Na đại hãn, nở nụ cười.
“Đại hãn hiểu lầm rồi, người đàn ông kia… là cha của nàng ấy!”
Trát Na đại hãn thấy kỳ quái mà đáp “ồ” một tiếng.
“Nhìn qua thì không giống lắm, cô nương kia không phải đang mặc trang phục thị nữ sao?”
Đông Phương Thanh Huyền không nhìn Trát Na, chỉ liếc nhìn Triệu Tôn, nửa cười nửa không.
“Con ngoài giá thú, làm sao dám nhận chứ?”
Triệu Tôn mới lên chức “cha” từ quảng trường trở lại lều, cũng không lập tức đi tìm Đông Phương Thanh Huyền đòi người. Dọc đường đi, hắn không nhìn Hạ Sơ Thất đang năm lần bảy lượt dùng ánh mắt ra hiệu cho mình, mà kéo nàng trở về thẳng khiến Hạ Sơ Thất tức giận ấm ức vô cùng, khi vào lều không còn ai nữa thì nàng liền giật tay ra với hắn.
“Triệu Thập Cửu! Chàng làm sao thế hả, rốt cuộc chàng đang làm gì?”
Triệu Tôn cúi đầu, ôm lấy mặt nàng, muốn hôn nàng, “A Thất đừng vội.”
Hạ Sơ Thất tức giận không thôi, nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn của hắn.
“Sao thiếp có thể không vội chứ? Tiểu Thập Cửu của chúng ta vẫn còn ở chỗ Đông Phương Thanh Huyền đó! Thiếp nôn nóng đến mức sắp điên rồi! Triệu Thập Cửu, Đóa hoa của thảo nguyên không phải là Thác Á sao? Thác Á không phải đã thoát y rồi sao? Không phải là chúng ta đã thắng rồi sao? Sao chàng không đưa Tiểu Thập Cửu trở về, sao vẫn để Đông Phương Thanh Huyền đưa con bé đi?”