“Mới hai tuổi mà đã quậy như thế, nếu lớn hơn một chút… thì còn ghê gớm đến cỡ nào đây?”
Triệu Tôn nghe nàng than phiền, cười khẽ, “Cô nương của ta thông minh, nếu không làm sao có bản lĩnh quậy phá người khác chứ? Ôi, thường nói con gái giống cha. A Thất, nàng có oán thì cứ oán ta đi…”
Ý trong câu này không phải là hắn tự khen mình thông minh rồi di truyền cho con gái sao?
“Mèo khen mèo dài đuôi! Rốt cuộc là chàng muốn thiếp khen chàng hay muốn thiếp oán chàng?” Hạ Sơ Thất đang định lý luận với hắn về vấn đề trí thông minh thì Nhị Bảo công công chạy đến như một cơn gió.
“Chủ tử, chủ tử, không hay rồi…”
Tóc cậu ta bù xù như ổ gà, cất tiếng kêu thảm thiết, mồ hôi và sự đau thương3giăng đầy trên khuôn mặt mũm mĩm như màn thầu trắng, bộ dạng vừa nhìn đã biết bị người khác hành hạ.
“Chủ tử, hức… người phải làm chủ cho nô tài!”
Hạ Sơ Thất nhìn cậu ta nằm dài dưới đất, dáng vẻ vô cùng thê thảm, nàng tự tưởng tượng ra các hình ảnh không lành mạnh, nghĩ đến vóc dáng cao lớn uy vũ của những hán tử Mộng Tộc thôn Dát Tra, nàng giật mình, vội vàng đi tới đỡ cậu ta lên.
“Nhị Bảo công công… ngươi bị ai bắt nạt vậy?”
“Hức… hức…”Trịnh Nhị Bảo mếu máo nghẹn ngào, run ray chỉ lên tóc mình, “Lúc nãy nô tài thấy tiểu chủ tử đã uống thuốc ngủ say bèn nằm sấp bên thành giường nghỉ ngơi, trông chừng tiểu chủ tử… nào ngờ vừa mới tỉnh dậy lại biến thành bộ dạng này. Chủ tử… tóc... tóc2của nô dài... bị tiểu chủ tử đốt cháy rồi...”
Tóc của cậu ta… do Bảo Âm làm à?
Hạ Sơ Thất không nhịn được, nhếch môi cười run người.
Nhị Bảo công công có một mái tóc đen dày, ngày thường cậu ta rất nâng niu, không cần biết đi đâu đều luôn chải chuốt cẩn thận, còn đặc biệt tìm đến Hạ Sơ Thất đòi phương thuốc dưỡng tóc. Vì thế, Hạ Sơ Thất từng cười cậu ta, nói cậu ta không mọc râu nên mới chuyển tình cảm qua với mái tóc.
Nhưng lúc này đây đầu tóc của cậu ta rối bời, cọng ngắn cọng dài, còn có dấu vết bị đốt cháy, thấp thoáng vẫn còn có thể ngửi thấy mùi khét. Nàng vừa thấy buồn cười vừa thấy tức. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, quả nhiên là con gái ruột của nàng và Triệu Thập Cửu, xử1lý người khác cũng biết đâm vào tim đối phương, chỗ nào đau đâm ngay vào chỗ đó.
“Hức… Vương phi, người còn cười, còn cười nữa…”
Trên khuôn mặt sạch sẽ trắng trẻo mũm mĩm của Trịnh Nhị Bảo có vài nếp nhăn, cậu ta nhìn khuôn mặt hết cách của Hạ Sơ Thất, rồi lại nhìn Triệu Tôn như cười như không thì hiểu ra, mọi người đều là kẻ bị hại, cho dù cậu ta có thấy tủi thân cũng không thể tìm chủ tử khiếu nại.
Cậu ta nghĩ đến mái tóc của mình, nỗi bi phẫn dâng trào, đột nhiên che miệng chạy ra ngoài, khóc nức nở suốt dọc đường.
“Nô tài không thiết sống nữa, không thiết sống nữa… không sống nổi…”
Hạ Sơ Thất nhìn cậu ta đau khổ chạy đi thì vội ngừng cười, bắt đầu thấy lo lắng.
“Triệu Thập Cửu, làm sao đây?”
Triệu Tôn1nằm lười bất động, nghe thấy thế bèn nhìn nàng, rồi chỉ vào đầu mình.
“Tiếp tục xoa bóp!”
“…” Hạ Sơ Thất trợn trắng mắt, nàng cau mày, nói với vẻ nôn nóng, “Thiếp nói Nhị Bảo công công làm thế nào đây? Thiếp thấy lần này cậu ta giận dữ lắm, mau kêu Giáp Nhất đi theo, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì lớn chuyện đấy…”
“Không sao, không cần để ý đến cậu ta.” Triệu Tôn kéo tay nàng tới, đặt trên trán mình, đợi nàng nghe lời ngồi xuống tiếp tục mát xa thì hắn mới cất tiếng nói hững hờ, “Lần đầu khi gia cắt tóc của cậu ta, cậu ta đòi đi nhảy sông, kết quả chỉ ra đó tắm mà thôi. Khi gia cắt tóc cậu ta lần hai, cậu ta nói muốn uống thuốc độc, kết quả chỉ ngủ một giấc. Yên1tâm đi, lần này con gái chúng ta đốt tóc cậu ta, tuy độc ác hơn gia nhưng cậu ta vẫn không chết được đâu.”
“Hả!” Hạ Sơ Thất kinh ngạc, lồng ngực phập phồng.
“Hóa ra là thế… Quả nhiên tính ngỗ ngược cũng sẽ di truyền.”
Triệu Tôn khẽ ừ một tiếng, không quan tâm lắm, dáng vẻ ung dung lạnh lùng kia làm Hạ Sơ Thất nghĩ đến tiểu ác ma trong lều… Tiểu ác ma hai tuổi đúng là sinh ra để khắc nàng mà. Hai mẹ con nàng đấu nhau năm ngày, nếu chẳng phải Hạ Sơ Thất cũng là một người không dễ trêu chọc, chắc có khi đã bị con gái nhà mình chọc cho tức chết chứ chẳng chơi.
“A Thất, lát nữa nàng xuống bếp làm chút món ăn cho con gái chúng ta đi.”