Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

“Mau lên! Mau lên! Cứu hỏa! Cứu hỏa đi!”

Tiếng hắt nước, tiếng hò hét, tiếng người huyên náo như chấn động cả vùng trời. Từng tiếng thét khiến người ta nghe mà tê dại. Phòng ốc ở trạm dịch chủ yếu làm bằng gỗ, bây giờ bốc cháy thì hậu quả khó lường đến mức nào? Trong phút chốc, khói đặc đầy trời, ngọn lửa bay múa, khiến những người đến dập lửa bị sặc, ho khan liên tục.

Lúc Cẩm Y Vệ đến, kho củi đã bị lửa bao vây. Trong đám người gà2bay chó sủa, Mai Tử còn chưa tới gần đám cháy đã sợ đến mức chân tê rần, quỳ “bịch” xuống đất, gào khóc xé lòng gọi “Sở Thất”. Nguyệt Dục cũng đỏ mắt, không ngừng cầm khăn lau nước mắt, ôm lấy vai Mai Tử an ủi.

Trong đám người, còn có tiếng người mắng chửi. “Sở Thất này cũng thật là, mình không muốn sống thì cũng đừng liên lụy tới người khác chứ? Lửa này từ trong kho củi bùng ra, nhất định là nàng ta tủi thân, cảm thấy điện hạ8nhốt nàng ta nên nghĩ quẩn, đốt nhà tự sát!” “Chẳng phải nói nàng ta mang thai Hoàng tôn rồi ư? Sao còn phải nghĩ quẩn?”

“Có người phụ nữ nào mà không tóc dài, óc ngắn chứ? Chắc là nàng ta chỉ muốn dọa điện hạ thôi, không ngờ lửa cháy không dập được.”

“Chẳng phải thế sao... Thật đáng thương...”

Đôi mắt đẹp của Đông Phương Thanh Huyền híp lại. Trong ánh lửa chiếu rọi, tư thế hắn ta vẫn cực đẹp, khóe môi nhếch nụ cười lạnh. Ninh Vương đang ôm ấp gái đẹp6ở trong phòng cũng vội vã chạy tới, bình tĩnh nhìn ngọn lửa, mãi lâu không lên tiếng, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Chỗ Ngọc Hoàng các cách chỗ kho củi xa nhất. Triệu Tôn đương nhiên là người tới cuối cùng.

Nhìn ánh lửa bập bùng và đám binh sĩ hối hả dập lửa, hắn lẳng lặng đứng ở một chỗ, một tay thả lỏng phía sau, ánh mắt vẫn lạnh lùng, u ám bức người. Một bộ áo choàng đen tuyền được ngọn lửa chiếu rọi ánh lên tia sáng quỷ dị3mà thần bí. Cho đến khi kho củi hoàn toàn hóa thành tro tàn, hắn vẫn chẳng hề nói một câu.

“Báo!”

Một binh sĩ mặc thiết giáp quỳ một gối xuống, cổ họng bị hun khói đến nỗi hơi khàn giọng. “Điện hạ, lúc đào người bên trong ra thì đã... đã...” Lúc nói đến chữ “đào”, binh sĩ kia giơ hai tay lên, mười đầu ngón tay đen sì, máu me đầm đìa, “Đã bị chết cháy rồi.” Triệu Tôn lẳng lặng nhìn về phía kho củi, thật lâu mới ừ một tiếng.

“Đưa di5hài của nàng ấy đi nhập liệm đi!”

Hai chữ “nhập liệm” hắn nói cực kì chậm, ánh mắt lạnh lùng như cất giấu cảm xúc sâu xa, có thể khiến người ta hiểu thành không nỡ, bất an, khổ sở, đau lòng... Nhưng dù là ai cũng không thể hiểu rõ được rốt cuộc là cảm xúc gì trong số đó. Thấy thế, Đông Phương Thanh Huyền đứng bên cạnh hắn cười, “Thật đáng thương! Sở Thất này xảo trá tai quái, nhưng cũng được coi là lanh lợi, thông minh, hào phóng. Đang yên đang lành lại đốt lửa tự sát, không biết làn da mịn thịt mềm kia bị lửa thiêu thì sẽ có cảm giác gì đây?”

Triệu Tôn siết chặt nắm đấm, vẫn không nói một lời.

Đông Phương Thanh Huyền cong môi, “Thanh Huyền đang nghĩ, không phải là điện hạ phóng hỏa diệt khẩu đấy chứ?” Triệu Tôn từ từ nghiêng người nhìn hắn ta, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng. “Đông Phương đại nhân chắc biết một câu, hổ dữ không ăn thịt con chứ?” “Ý của điện hạ giải thích thế nào?”

“Sở Thất đã mang thai cốt nhục của bổn vương, có ai mà không biết? Bổn vương cho dù không thương tiếc sự an nguy của nàng ấy thì cũng phải yêu quý lấy bào thai trong bụng nàng ấy. Chẳng lẽ Đông Phương đại nhân coi bổn vương là loại người vô sỉ đến nỗi cốt nhục cũng giết?” Mắt phương của Đông Phương Thanh Huyền nhíu lại.

Sau đó, hắn ta nở nụ cười, hệt như đóa hoa tuyệt đẹp yêu kiều. Nụ cười đẹp đến nỗi khiến cho Ninh Vương Triệu Tích đứng cách đó không xa cũng bất giác đi tới, cả người như say mê vì giọng nói của hắn ta.

“Điện hạ thật biết đùa, Thanh Huyền không dám nghĩ thể.”

Triệu Tôn lẳng lặng nhìn hắn ta, rồi lại lạnh lùng nói, “Nếu như không phải Đông Phương đại nhân ép người quá đáng, bổn vương làm sao đến mức phải nhất người trong lòng vào kho củi không thấy ánh mặt trời? Sao lại đến mức khiến đứa con đầu tiên chưa sinh ra đã chôn thân trong biển lửa? Đông Phương đại nhân, trở về kinh thành, trước mặt Thánh thượng, người phải cho bổn vương, cho tiểu Hoàng tôn chưa ra đời của bổn vương một lời công bằng.”

Lời nói lạnh lẽo như băng, đầy khí phách. Nụ cười yếu ớt của Đông Phương Thanh Huyền dần dần thu lại. Đôi mắt quyến rũ kia lại như càng thêm dịu dàng, “Điện hạ, Thanh Huyền thật sự càng lúc càng không hiểu ngài.” Triệu Tôn lạnh lùng nhìn hắn ta, hơi nhướng mày, “Không hiểu thì mới là bổn vương. Nếu để người hiểu thì còn có ý nghĩa gì?”

Bộ đồ màu đỏ của Đông Phương Thanh Huyền càng trở nên rực rỡ dưới ánh lửa. “Điện hạ, hóa ra Thanh Huyền nhìn nhầm rồi.”

Triệu Tôn quay đầu lại, nhìn về phía ngọn lửa, “Bức tranh thêu Sơn Hà của Thái tử phi mà Đông Phương đại nhân dâng lên, bổn vương thật sự không nhận nổi.”

Dứt lời, hắn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói không hề có cảm xúc:

“Trịnh Nhị Bảo, trả bức tranh thêu cho Đông Phương đại nhân”

“Vâng!”

Dường như đã sớm chuẩn bị xong, Trịnh Nhị Bảo vung tay áo lên, liền có hai tên binh sĩ nâng hộp gỗ đào tuyệt đẹp, cung kính dâng lên trước mặt Đông Phương Thanh Huyền.

Đông Phương Thanh Huyền nhíu mày, dường như cảm thấy khó hiểu.

“Lễ vật đã tặng, tuyệt đối không thể nhận lại. Thanh Huyền đã tặng nó cho điện hạ thì nó đã thuộc về điện hạ.”

Triệu Tôn thản nhiên hỏi, “Tùy bổn vương xử lý?” Đông Phương Thanh Huyền từ từ nhếch môi, “Vâng.”

“Nếu đã như vậy...” Khuôn mặt Triệu Tôn vô cảm,“Trịnh Nhị Bảo, quẳng vào trong ngọn lửa đi.”

“Gia...” Trịnh Nhị Bảo kêu lên một tiếng, thấy ánh mắt lạnh lùng của Triệu Tôn thì không dám nói nữa, đành sai người ném vào ngọn lửa đang cháy. Tay Đông Phương Thanh Huyền siết càng chặt, giọng nói không còn bình tĩnh như lúc đầu nữa, “Điện hạ, bức thêu này là do A Mộc Nhĩ thêu ròng rã nửa năm, mỗi đường kim đều là do muội ấy tự tay thêu lên.”

Triệu Tôn im lặng, cũng không nhìn hắn ta.

Thấy bức tranh thêu sắp bị ném vào lửa, cuối cùng Đông Phương Thanh Huyền vẫn nhịn không được. “Khoan đã!”

Hắn ta chậm chạp tiến lên vài bước, nở nụ cười, tay áo đỏ rực hất lên, rực rỡ hơn cả ngọn lửa kia. “Như Phong, nếu điện hạ đã nhất quyết như thế thì cầm về đi.”

Triệu Tôn không nói nữa, chậm rãi quay lại, ánh mắt cực kì lạnh nhạt lướt qua Đông Phương Thanh Huyền và Ninh Vương Triệu Tích, nhìn sắc mặt hai người họ rồi bình tĩnh dặn dò người chuyên quản lý văn thư kinh lịch.

“Thay bổn vương thảo tấu chương, cách tám trăm dặm khẩn cấp dâng lên bệ hạ. Nói, nhi thần ở huyện Thanh Cương mấy ngày, tâm trạng thoải mái, bệnh cũng đã đỡ. Nay nghe nói nạn trộm cướp ở biên giới phương Bắc hoành hành nên không dám nằm ì trên giường bệnh, nguyên lấy thân mình phụ tá quân thượng. Đợi khi công việc ở trong kinh sư thu xếp thỏa đáng thì lập tức tiến về phủ Bắc Bình đóng quân... Nay tệ nạn triều chỉnh kéo dài đã lâu, quân thần đã một lòng, nhưng Thánh thượng chớ tin lời nịnh thần xàm ngôn, để ngoại địch thừa cơ xâm lược. Nhi thần khởi binh nam chinh năm Hồng Thái thứ hai mươi hai, hiện là mười ba tháng Chạp năm Hồng Thái thứ hai mươi tư, đại quân xuất phát hổi kinh, cũng bắt sống nịnh thần Phạm Tòng Lương, huyện lệnh huyện Thanh Cương, kẻ buông lời đồn nhảm, áp giải về kinh. Mong bệ hạ xem xét làm yên lòng dân, vĩnh viễn làm gương cho thế gian.”

Dứt lời, hắn không nhìn ai cả mà nhanh chóng bỏ đi.

Phía sau là ngọn lửa và khói đen mù mịt, hắn cũng không quay đầu lại nhìn nữa. Đông Phương Thanh Huyền đứng tại chỗ thật lâu, ánh mắt còn hừng hực hơn ngọn lửa, khó có thể nhìn thấu. Ninh Vương thở dài, đến gần hắn ta, “Lão Thập Cửu là một kẻ nhẫn tâm. Đệ ấy luôn vô tình như thế. Đông Phương đại nhân đừng để bụng.”

Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Ninh Vương điện hạ muốn nói gì?”

“Sở Thất mang thai con của đệ ấy, chết như vậy mà đệ ấy cũng không thèm để ý, nói gì đến người xưa đã làm vợ người khác? Đông Phương đại nhân cho rằng đệ ấy sẽ đứng về phía các vị?”

“Vậy Ninh Vương điện hạ nghĩ, ngài ấy sẽ giúp Tam ca là ngài sao?” “Cũng đúng, xem ra bổn vương và Đông Phương đại nhân đều sai rồi. Bổn vương nghĩ rằng lão Thập Cửu chí ở giang sơn, ngài lại cho rằng đệ ấy chọn mỹ nhân. Kết quả đệ ấy chẳng cần gì cả. Vậy bây giờ phải làm thế nào mới đúng?”

Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, hỏi lại, “Ninh Vương điện hạ nghĩ sao?”

Ninh Vương Triệu tích chỉ cười không đáp.

Trên thực tế, trong thể chân vạc của việc đoạt trữ, Triệu Tôn vẫn luôn ở thể trung lập. Cho dù là Triệu Tích bôn ba ngàn dặm đến phủ Cẩm Thành nghênh đón, hay là bức thanh thêu của Thái tử phi được Đông Phương Thanh Huyền mang đến thì mục đích thật sự cũng chỉ có một - hoặc là dùng hắn, hoặc là trừ khử hẳn.

Trong lòng y và Triệu Miền Trạch, đối thủ lợi hại chân chính tới giờ chỉ có một người - Triệu Tôn.

Mà trong cả hai người thì đều không xem người còn lại như đối thủ lợi hại nhất. Nhưng Triệu Tích sao có thể không rõ, Triệu Tôn không phải là người hồ đồ.

Từ xưa đến nay, người có công cao đều không có kết cục tốt. Không chỉ mấy vị trong thần đề phòng hắn, mà ngay cả cha ruột của họ, đương kim Hồng Thái đế cũng đề phòng hắn. Triệu Tôn ngoại trừ công quân bên ngoài thì danh tiếng với dân cũng rất tốt đẹp. Dù bài đồng dao là do ai giá hoa cho hắn thì chỉ e lão Hoàng đế cũng đã nghi ngờ rồi. Nếu hắn cứ thể hồi kinh, lão Hoàng để bản tính đa nghi kia sẽ tin ư? Sẽ bỏ qua cho hắn sao? Người làm Hoàng đế bao giờ cũng mang lòng dạ độc ác. Nay thiên hạ thái bình, danh tiếng của Triệu Tôn lại không thể đong đếm. Vết xe đổ “chim hết thì cất nó, thỏ chết thì làm thịt chó” đã có quá nhiều, đến nỗi không thể kể xiết.

Trong thế cuộc đấu đá hoàng quyền với người thân, hắn chỉ tìm cho bản thân một lối sống an phận thủ thường. Vì thế, hắn dứt khoát trượt theo dây thừng, tự mình tạo ra chuyện “bia đá ngàn năm”, lại tự mình đứng ra để bảo đảm rằng sự thực được hiểu đúng, rồi thổ lộ tấm lòng với lão Hoàng đế, để thiên hạ bách tính bảo vệ hắn, mà lại còn có thể chân chính gạt bỏ đi mối lo của lão Hoàng đế với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui