Dường như lão già điên đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, nhưng ông3 ta nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ như không nhớ ra được gì thế là hơi2 cau gắt.
Ông ta siết chặt hai tay, lắc đầu với Đông Phư0ơng Thanh Huyền.
“Không biết, không biết… ta không biết 0gì hết!”
“Không biết?” Đông Phương Thanh Huyền vừa cười 3vừa bước lên một bước, nhìn ông ta chằm chằm, “Vậy ta nói cho ông biết là được rồi. Ta là con trai của Khai Bình vương tiền triều, đích tôn của hoàng thái hậu Nguyên Chiêu và thái tổ gia.”
Không ít người Ngột Lương Hãn biết thân thế của hắn ta. Thế nên không có nhiều người trong điện thật sự cảm thấy giật mình sau khi nghe hắn ta nói câu này.
Trên đời này có quá nhiều con cháu hoàng tộc, không cần biết hoàng thái hậu Nguyên Chiêu và thái tổ gia từng có bao nhiêu công lao vĩ đại, nhưng vẫn không thể lo được những chuyện sau khi mình đã mất, càng không thể quản lí được con cháu đời sau. Chuyện một triều đại bị sóng đánh tơi bời trong dòng chảy của lịch sử, bị đánh chết trên bờ cát, gần như đã là lẽ trời bất biết muôn ngàn đời qua, không ai có thể ngăn cản.
Đông Phương Thanh Huyền liếc nhìn lão già điên vẫn ngơ ngác kia, hắn ta nheo mắt, cất giọng nói âm u, không rõ là đang nói với ai:
“Năm xưa, khi tiền triều chiến bại, ta vừa mới ra đời không lâu, theo phụ vương và mẫu phi lùi về Mạc Bắc… Trước giờ phụ vương ta không thích can dự vào chính sự, thế là nhận một chức quan nhàn hạ, nửa ẩn cư tại Ngột Lương Hãn…”
“Bảy năm sau, sau nhiều lần quyết chiến quy mô lớn với Nam Yến, triều đình Mạc Bắc đã không còn tướng lĩnh hữu dụng. Đúng lúc này Ngụy quốc công là ông dẫn binh Bắc phạt... Hoàng đế hết cách, đành cử phụ vương ta dẫn hai mươi vạn binh chống lại Nam Yến…”
“Phụ vương ta trước nay chỉ biết ngâm thơ làm văn, nhàn rỗi đã quen, làm gì biết dẫn binh đánh trận? Sao có thể là đối thủ của Ngụy quốc công kiêu dũng thiện chiến như ông chứ? Khai chiến chưa đầy một tháng, phụ vương ta đại bại, binh tướng trong tay chết hơn một nửa... Ông ấy lui về Âm Sơn, đóng binh tại đây. Nào ngờ lúc này, mẫu phi vì lo lắng cho phụ vương nên dẫn theo ta khi đó mới bảy tuổi và A Mộc Nhĩ đang bọc tã đến thăm ông ấy.”
“Ngày mẫu phi ta đến, đúng lúc ông dẫn binh đến Âm Sơn… Vợ con đều ở bên, phụ vương ta tiến không được mà lùi cũng không xong. Vì để bảo vệ tính mạng vợ con, ông ấy đường đường là đại trượng phu mà phải nhẫn nhục đưa thư đầu hàng cho ông. Chỉ mong ông khoan dung, tha cho thuộc hạ và vợ con ông ấy, ông ấy chấp nhận đầu hàng làm tù binh, theo ông về Nam Yến bẩm báo...”
“Nhưng khi đó ông đang lập chiến công hiển hách và cũng không hề có lòng thương hại… Ông xé nát thư xin đầu hàng trước mặt sứ giả, sỉ nhục phụ vương ta là thư sinh vô dụng, tội đồ vong quốc, sau đó ông dẫn theo quân đội của mình vào Âm Sơn... muốn đuổi cùng giết tận đám tàn binh còn lại và cả nhà ta...”
“Ngày hôm đó, trước khi đại quân của ông đến đồn trú Âm Sơn, phụ vương của ta hết cách, giao ta và A Mộc Nhĩ cho và bà vú và thị vệ, yểm hộ bọn ta chạy khỏi Âm Sơn. Mẫu phi ta không chịu đi, thề cùng tồn vong với phụ vương…”
“Nhưng lời thề của họ có đẹp đến đâu, phu thê họ có ân ái đến đâu, con cái họ có đáng yêu đến đâu thì cũng chỉ có thể hóa thành tro tàn dưới móng ngựa sắt của ông… Binh bại núi đổ! Như những gì ông nói, một thư sinh sao có thể là đối thủ của chiến tướng Nam Yến chứ?”
“Ngay vào lúc đó, ông đuổi theo phụ vương và mẫu phi ta vào đồn trú Âm Sơn, cả đoàn người bỗng mất tích… Vài ngày sau, ông và Lý thị phu nhân tài năng tuyệt sắc của mình bình an ra khỏi đồn trú, còn phụ vương và mẫu phi của ta không còn thấy xuất hiện nữa, Mạt đế gửi thư báo tang, báo rằng... đã tử vong.”
“… Thiên hạ đều biết, Ngụy quốc công thần dũng, trong chiến dịch Âm Sơn đã tiêu diệt hết quân địch, công trạng hiển hách… Nhưng phụ vương và mẫu phi của ta sống không thấy người, chết không thấy xác, từ đó bặt vô âm tín… Những năm qua ta vẫn luôn tìm kiếm. Nhưng chuyện đã qua nhiều năm, ngoại trừ việc có thể khẳng định họ biến mất tại đồn trú Âm Sơn ra thì ta lại không hề biết thêm bất kì thông tin nào...”
Hắn ta nói đến đây, giọng nói đã bắt đầu nghẹn ngào.
Có vẻ như tâm trạng bị ảnh hưởng bởi hồi ức đau buồn, hắn ta không thể nói tiếp được nữa.
Qua một lúc lâu sau, trong bầu không khí yên tĩnh, hắn ta lại lạnh giọng hỏi một câu.
“Hạ công, ông cũng có vợ con, cũng có người nhà… Khi đó phụ vương ta đã cầu xin ông, đã viết thư đầu hàng… Ông ấy chỉ hy vọng ông tha cho vợ con ông ấy, tha cho những binh sĩ vô tội, vì sao ông… nhất định cứ phải diệt cỏ tận gốc?”
Hắn ta nhớ về chuyện năm xưa, giọng nói vừa lạnh lùng vừa rét buốt.
Trong điện chìm vào yên tĩnh, không ai lên tiếng.
Lão già điên chỉ há miệng, có vẻ như không hiểu, ông ta không nói câu nào. Trong ánh mắt của ông ta chỉ có sự ngơ ngác.
“Diệt… không diệt… không diệt…”
Vành mắt Đông Phương Thanh Huyền đỏ ngầu, đáy mắt trông như thể bị máu tươi thấm vào.
Hắn ta hừ mũi, lại gần một bước, tay phải đã chạm vào thanh đao bên hông.
“Hạ công, giả ngu lâu như thế đã đủ rồi! Bắt đầu từ lúc vào lăng, ông đã báo hiệu nhiều lần, đây là chuyện mà một kẻ si đần có thể làm được ư? Giờ đây ta đã tìm được hài cốt của phụ vương và mẫu phi, món nợ máu kia… cũng nên giải quyết rồi.”
Chắc là lão già kia cảm nhận được sự thù hận trong đôi mắt của hắn ta, ông ta lùi lại một bước theo bản năng.
“Ngươi… ngươi… đừng giết ta… đừng…”
Ông ta lắc đầu, nhìn chằm chằm vào thanh đao bên hông Đông Phương Thanh Huyền, dáng vẻ rất sợ hãi.
Nếu không phải đã điên thật thì với tính cách của Hạ Đình Cán sao có thể tỏ ra như thế được?
Trong lòng vô số người dường như đã có kết luận, nhưng Đông Phương Thanh Huyền vẫn không tin, hắn ta cười lạnh: “Ông bảo ta đừng giết ông, vì sao năm xưa ông không chịu tha cho phụ vương và mẫu phi của ta? Hạ công, mối thù giết cha không đội trời chung... Bây giờ đây, trước mặt hài cốt cha mẹ ta, ông hãy nói cho ta biết, người làm con như ta nên làm thế nào?”
Hắn ta nói chữ nào chữ nấy sắc bén, ép sát từng bước, lão già điên cũng lùi lại từng bước.
Tình hình trong điện rất quỷ dị, nhưng không ai có bất kì hành động nào.
Hạ Sơ Thất bị điếc, phản xạ cũng chậm hơn người bình thường. Nàng phải suy nghĩ khá lâu mới có thể hiểu đại khái những chuyện đã xảy ra.
Tuy nàng không quen biết Hạ Đình Cán, nhưng máu mủ là một thứ rất kỳ diệu. Đó là thiên tính, là một mối quan hệ phải được giữ gìn trước mặt người ngoài mọi lúc mọi nơi.
Nàng nhìn thấy ngọn lửa rực cháy trong mắt của Đông Phương Thanh Huyền, con tim nàng thắt lại, không thể chịu nổi nữa. Cảm giác mặt nóng tai nóng, đau lòng ấy chẳng khác gì trơ mắt nhìn người nhà mình bị bắt nạt.
Nàng bước lên vài bước, bỗng dưng dang hai tay ra đứng chắn trước mặt Hạ Đình Cán, bảo vệ ông ta, đối diện với người đàn ông đang bị sự phẫn nộ thiêu đỏ hai mắt, nàng nói nhỏ, “Đông Phương Thanh Huyền, đầu ông ta có vấn đề rồi, vốn không biết ngươi nói gì, một kẻ si ngốc điên khùng, cho dù có phạm lỗi lớn đến cỡ nào thì luật pháp cũng không thể trừng trị ông ta...”