Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Luật pháp? Luật pháp là thứ gì?

Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền nặng nề, nhìn nàng c3hằm chằm, “Ông ta đang giả ngu!”

Hạ Sơ Thất cau mày, hai tay vẫn dang ra, “Đông Phư2ơng Thanh Huyền, trước đây ta đã từng bắt mạch cho ông ấy, bây giờ ta có thể lấy đạo đức ng0hề nghiệp của một thầy thuốc ra đảm bảo, đầu óc ông ấy có vấn đề thật rồi. Vả lại, những ch0uyện mà ngươi vừa nói lúc nãy, khi đó ngươi mới mấy tuổi, sao ngươi có thể biết hết được ch3ứ? Hạ công... Không, cha của ta có dồn ép cha mẹ ngươi hay không, rốt cuộc có hại họ chết oan ở đây hay không, đều chẳng thể kết luận được. Ngươi từng làm Đại đô đốc Cẩm Y Vệ, chẳng lẽ không biết cách thẩm tra một vụ án? Chẳng lẽ ngươi không biết cho dù là tội phạm giết người thì đầu tiên cũng phải lên thăng đường định tội trước à?”

“Ha ha!” Đáy mắt Đông Phương Thanh Huyền lóe lên, nhưng chỉ toàn là sự lạnh lẽo, “Chẳng lẽ nàng không biết không có chuyện ác nào mà Đông Phương Thanh Huyền không làm? Cẩm Y Vệ thì là một tổ chức tiếng xấu vang xa, chuyên dệt chuyện cho người khác? Cẩm Y Vệ định tội, cần gì phải lên công đường?”

“Thì sao?” Hạ Sơ Thất đến từ xã hội pháp chế nên không tán thành kiểu luận điệu chủ nghĩ phong kiến cực đoan này. Nàng sầm mặt, giọng nói lạnh lùng, không thân thiện gì mấy, “Ngươi đừng quên rằng, đó vốn là thời chiến tranh. Chiến tranh là gì, ngươi hiểu rõ hơn ta, đó là chuyện không phải ngươi chết thì là ta chết. Không những thế, ngươi còn tự nhận định rằng ông ấy đã giết cha mẹ ngươi khi chưa có chứng cứ cụ thể rồi giam cầm ông ấy trong nhiều năm như thế. Đông Phương Thanh Huyền, ta thật sự không biết phải nói sao với ngươi đây.”

“Không cần nói gì hết.” Đông Phương Thanh Huyền cười lạnh, “Ta đã từng nói, thù giết cha mẹ, không đội trời chung!”

Hạ Sơ Thất bật cười, ánh mắt mang theo nét nghiền ngẫm, “Đừng nói với ta rằng ngươi không biết ông ấy đã trúng độc, vả lại, loại độc này đã ảnh hưởng đến đầu óc ông ấy.”

“Biết thì đã sao?” Đông Phương Thanh Huyền cười nhạo.

“Đã biết ông ấy trúng độc mà vẫn dám nói ông ấy giả vờ? Ngươi có biết xấu hổ không hả?” Hai mắt Hạ Sơ Thất khép hờ, nàng hơi hất cằm lên, hỏi với vẻ khiêu khích, “Độc đó có phải do ngươi chuốc không?”


“Là ta thì sao?”

“Bỉ ổi!”

“Bỉ ổi?” Đôi mắt phượng của Đông Phương Thanh Huyền hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén như thể xuyên thấu cửa sổ tâm hồn nhìn thấy nội tâm của nàng, “Nếu như ta bỉ ổi thì Hạ Đình Cán sẽ không sống được tới ngày hôm nay!”

“Ha ha, nói nghe hay thật, cao thượng thật.” Hạ Sơ Thất cảm giác nhận Hạ Đình Cán đang kéo ống tay áo của mình, ông ta đang run rẩy, nàng nghiêng mắt nhìn trấn an ông ta, rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay ấy… khô gầy, nhăn nheo, già nua, vàng sáp, như một cành khô, khiến người ta vô cùng đau lòng.

Con tim nàng run lên, gần như không thể chịu đựng thêm nữa, nàng lạnh lùng nhìn Đông Phương Thanh Huyền.

“Vậy ngươi nói cho ta biết, ông ấy đã sống thế nào suốt những năm qua? Ông ấy chưa từng vào ngục của ngươi? Ông ấy chưa từng chịu đại hình của ngươi? Ông ấy chưa từng bị ngươi nhục mạ? Cho dù ngươi và ông ấy có oán có thù thì cũng đã trả gần hết rồi nhỉ? Ngươi nói ngươi không lấy mạng của ông ấy, vậy thì ta hỏi ngươi vì sao ngươi không lấy mạng của ông ấy? Còn chẳng phải vì lòng tư lợi của mình, vì đống châu báu biến mất trong tay ông ấy hay sao?”

Nàng nói rất hùng hồn, chữ nào chữ nấy như đinh, đâm nhói tim.

Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, cười lạnh nhưng không nói gì.

Hạ Đình Cán nắm chặt tay nàng như đang sợ hãi.

Những năm qua, chắc vì ông chịu không ít khổ cực từ chỗ Đông Phương Thanh Huyền, cũng không có ai ra mặt cho ông nên giờ đây, khi có người đứng chắn trước mặt mình, tuy thần trí của ông đã không còn, nhưng cảm giác gần gũi kia vẫn khiến ông cực kì thân thiết với Hạ Sơ Thất.

“Không… không sợ…”

Ông đã sợ đến như thế mà vẫn trấn an kêu nàng đừng sợ?

Con tim Hạ Sơ Thất thấy ấm áp, nàng nắm tay ông rồi lại nhìn Đông Phương Thanh Huyền.

“Bắt đầu từ lúc bọn ta vào Âm Sơn đến Ngạch Nhĩ Cổ, ngươi tính toán từng bước một là vì điều gì chứ? Ngươi dẫn cha ta đến hoàng lăng là vì sao? Chẳng phải là vì tiền, vì ngân lượng… vì đại nghiệp xưng bá Mạc Bắc, xưng bá thiên hạ to lớn của ngươi ư? Đông Phương Thanh Huyền, ta nói không đúng à?”


Nàng lại tái phát bệnh lắm lời rồi.

Nhưng gần trăm người trong điện nghe xong lại im bặt.

Chủ tử cãi nhau, đám thị vệ không dám nói gì. Triệu Tôn mím môi, không lên tiếng.

Ai cũng biết tính háo thắng của A Thất.

Có vài chuyện hắn có thể làm. Cũng có vài chuyện hắn sẽ không can dự, càng không thể làm thay giúp nàng.

Đông Phương Thanh Huyền nghe xong lời chất vấn của nàng, hắn ta im lặng vài giây rồi mỉm cười.

“Bảo vật, tiền tài?”

Hắn ta lặp lại như đang tự giễu rồi liếc Triệu Tôn, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Hạ Sơ Thất.

“Hạ Sở, ta hận cha nàng, cũng hận nàng, hận từng người của Hạ thị. Trước khi phủ Ngụy quốc công bị tịch biên, ta vẫn luôn hận nàng. Hận nàng quá ngốc, nàng vốn không hề biết gì mà còn xem ta như tri kỷ, kể hết mọi chuyện cho ta nghe. Cả những tâm tư của nàng dành cho Triệu Miên Trạch cũng vậy, ta nghe đến mức tai sắp mọc kén nhưng vẫn phải dỗ dành nàng, nàng đoán xem ta làm thế vì điều gì?”

Khuôn mặt như cười như không của hắn ta trông vô cùng đáng ghét.


Hạ Sơ Thất nghĩ đến Hạ Sở khi đó, không chỉ bị Triệu Miên Trạch ghét bỏ mà còn bị Đông Phương Thanh Huyền lừa gạt, nàng bỗng thấy hơi phẫn nộ.

Sự phẫn nộ đó đến rất nhanh cũng rất kỳ lạ. Rõ ràng Hạ Sở không phải là nàng, nhưng lại giống như là bản thân nàng, sự đau đớn như cắt da cắt thịt ấy khiến nàng cảm thấy không thể chịu nổi.

Nàng suy nghĩ một lát rồi cười lạnh.

“Còn cần phải đoán nữa à? Chẳng phải là vì lật đổ Ngụy quốc công ư?”

“Đúng vậy. Chỉ đáng tiếc, trước đây nàng không thông minh như bây giờ.” Nụ cười trên khuôn mặt Đông Phương Thanh Huyền càng sâu hơn, “Triệu Miên Trạch, Hạ Đình Đức, Hạ Vấn Thu… những người này đều từng bị nàng xem là kẻ thù. Nàng hận họ không sai, là họ đã trực tiếp gây ra ‘Vụ án Ngụy quốc công’, cũng gây ra cái chết của vô số người. Nhưng nàng có biết, vụ án Ngụy quốc công không chỉ do đích thân ta thẩm lí mà còn một tay ta trù tính?”

Có vài chuyện nếu nghe được từ miệng người khác có khi sẽ không khó chịu đến thế.

Nhưng nghe chính miệng Đông Phương Thanh Huyền nói ra, lục phủ ngũ tạng của nàng đau đớn như thể bị ai đó bới móc.

Ánh mắt Hạ Sơ Thất trở nên lạnh lùng âm u, nàng chế giễu, “Cuối cùng ngươi cũng chịu nói thật. Vậy thì… vì sao ngươi lại nói cho ta biết? Muốn nhận tội hay muốn xin ta tha thứ cho ngươi? Nếu là vế trước thì không cần. Còn nếu là vế sau, ta đây đại nhân đại lượng, sẽ không so đo với ngươi đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận