Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

“Đều không phải.” Đông Phương Thanh Huyền cong khóe môi, “Ta chỉ 3muốn nàng biết rằng nàng ngu xuẩn đến cỡ nào.”

Hạ Sơ Thấ2t hơi sửng sốt, lướt nhìn qua đôi môi của hắn ta với ánh mắt lạn0h như băng.

Đông Phương Thanh Huyền đón lấy ánh mắt của 0nàng, mỉm cười, “Hiểu rồi chứ? Chuyện này không thể trách người 3khác, chỉ có thể trách nàng. Trách bản thân nàng.”

Tim Hạ Sơ Thất đập thịch một cái, ánh mắt trở nên rét lạnh, “ồ” một tiếng, nàng bình tĩnh hỏi:

“Không phải ngươi không biết ta đã quên mất chuyện cũ, bằng không sao ta không nhớ những chuyện bỉ ổi mà ngươi đã làm chứ?”

“Quên rồi ư? Không sao. Chẳng phải lúc đó nàng vẫn luôn tìm người điều tra đầu đuôi câu chuyện ư? Giờ ta sẽ nói cho nàng biết. Bức thư thông địch bán nước mà Triệu Miên Trạch dẫn người lục soát được trong phủ Ngụy quốc công năm xưa, là do chính bản thân nàng đặt trong nhà. Còn hai gã người Bắc Địch ra vào phủ Ngụy quốc công thì lại do ta sắp xếp. Tất nhiên ta cũng chỉ nhận được lời gợi ý từ Hồng Thái Đế, còn về Triệu Miên Trạch, hắn ta không thích nàng nên cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi...”

Hắn ta ngừng lại, sầm mặt, “Hạ Sở, nàng nói xem rốt cuộc nàng… đáng thương đến nhường nào đây?”

Đáng thương ư? Nghe hắn ta kể nàng cũng thấy khi đó Hạ Sở đúng là đáng thương thật.


Ngốc lắm, ngốc đến mức không còn thiên lí!

Hạ Sơ Thất than thở thay cho nàng ta, nhưng nụ cười vẫn xuất hiện trên môi.

“Hồng Thái Gia giết công thần, củng cố giang sơn, trong đó chắc cũng không thiếu công lao của ngươi nhỉ?”

Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Từ xưa lòng vua đã như thế, nàng cần gì phải oán ta?”

Hồng Thái Đế vốn dĩ đã có ý nghĩ đó, hắn ta chỉ theo tâm tư của lão hoàng đế, thỉnh thoảng lại nhắc nhở một ít mà thôi. Ngụy quốc công có thế lực lớn lại còn thông gia với Hàn quốc công, qua lại thân mật với quyền thần trong triều, chắc chắn hoàng đế sẽ thấy nguy cơ. Ông ta và Hạ Đình Cán cùng nhau chinh chiến gầy dựng đại nghiệp, sao có thể không biết thực lực của đối phương ra sao?

Hắn ta nghĩ ngợi rồi bỗng dưng bật cười, sau đó hướng ánh mắt về phía Triệu Tôn lúc này đang khẽ cau mày.

“Hạ Sở, ta không thể nào hiểu nổi vì sao nàng không hận hắn? Cha của hắn… đã hại nàng.”

“Đại hãn biết tính toán thật.” Triệu Tôn lạnh mặt, quan sát hắn từ trên xuống dưới, bỗng dưng bật cười, “Tình cảm giữa ta và A Thất sao có thể bị chia rẽ bởi dăm ba lời của ngươi chứ?”

Đông Phương Thanh Huyền chỉ cười không nói, nhưng chân mày khóe mắt chỉ toát lên vẻ mỉa mai.

Hạ Sơ Thất không chịu được bộ dạng bây giờ của hắn ta, nàng nói: “Lòng dạ của Triệu Thập Cửu không u ám như ngươi. Hắn nói một là một, hai là hai, trong Ngự Cảnh Uyển, Hồng Thái Đế bị thương vì ta, nhưng hắn lại chưa từng trách ta bao giờ. Đông Phương Thanh Huyền, về những mặt này ngươi mãi mãi không thể sánh bằng Triệu Thập Cửu, lòng dạ của ngươi hẹp hòi, không có sự độ lượng của đấng trượng phu.”

Chuyện thương tâm nhất trên đời là gì? Người mà ngươi yêu lại không yêu ngươi.

Hơn nữa, mỗi một chữ đều mang đến đau thương.

Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng cắn răng nghiến lợi, con tim hắn bỗng thấy lạnh toát.


“Hạ Sở, nàng chắc chắn mình… thật sự hiểu hắn?”

Hắn ta nói xong, trên khuôn mặt xinh đẹp kia mang theo nét cười mỉa mai, hắn ta nhìn về phía Triệu Tôn, “Tấn vương điện hạ, ngươi có nói cho nàng ấy biết thật ra ngươi đã sớm biết lão già này là Hạ Đình Cán không? Ngươi có nói cho nàng ấy biết, ngươi đã sớm biết ta bảo ngươi vào lăng không phải vì tìm bảo vật mà chỉ vì tìm kiếm cha mẹ của ta nhằm giải câu đố năm xưa? Ngươi có nói cho nàng ấy biết, cho dù chúng ta may mắn vượt qua được một nghìn không trăm tám mươi cục nhưng cũng chưa chắc đã lấy được bảo vật trong hoàng lăng Âm Sơn? Trên thực tế, trong lầu Hồi Quang Phản Chiếu, rốt cuộc số bảo vật kia đã đi đâu, khắp thiên hạ này chỉ có mỗi mình Tấn vương điện hạ biết.”

Hắn ta nói đến đây bỗng dừng nghĩ đến điều gì đó, thế là khẽ “à” một tiếng, đột nhiên liếc nhìn Giáp Nhất đang đứng im cách đó không xa, “Còn ngươi nữa, ngươi cũng biết.”

Giáp Nhất hơi sửng sốt, hắn mím môi im lặng.

Một sự chế nhạo thoáng xuất hiện trên khuôn mặt bình lặng của Triệu Tôn.

“Đông Phương Thanh Huyền, ngươi điên rồi!”

Cánh môi xinh đẹp của Đông Phương Thanh Huyền vểnh lên, đáy mắt lóe sáng.

“Ta điên rồi. Đã điên rất nhiều năm.”

Hắn ta nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Triệu Tôn rồi bỗng nhiên bật cười thành tiếng.


“Khi ngươi được hưởng ân sủng trong cung, vô pháp vô thiên, làm đứa con út mà Hồng Thái Đế yêu thương nhất thì ta và A Mộc Nhĩ được bà vú và một đám thị vệ dẫn đi, lưu lạc chân trời góc bể, chịu cái lạnh cắt da cắt thịt. Sau khi đại thắng ở Âm Sơn, Hạ Đình Cán vẫn không chịu từ bỏ... Khi đó ta chỉ mới bảy tuổi, muội muội vẫn còn bọc trong tã lót… Ngay cả đến đứa bé mà ông ta cũng không chịu buông ta... Sau lưng ta và A Mộc Nhĩ luôn có vô số truy binh, lúc nào cũng sống trong sự nơm nớp lo sợ...”

“Khi đó ta không dám ngủ say, bởi vì ta sợ mình ngủ say rồi sẽ không thể mở mắt ra được nữa. Ta trơ mắt ra nhìn thị vệ bên cạnh ta, từng người từng người chết đi, chết vì bọn ta, nhưng ta lại không làm được gì, chỉ có thể nhớ thật kĩ khuôn mặt hoảng sợ và ánh mắt trước lúc chết và cả lời gửi gắm... báo thù của họ!”

“Lúc chia ly, phụ vương từng nói với ta, bảo bọn ta chạy đến Nam Yến, nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất. Thị vệ và bà vú nghe lời dẫn bọn ta chạy một mạch xuống Nam Yến. Nhưng khi còn chưa đến phủ Ứng Thiên thì thị vệ đã chết hết, sau đó bà vú cũng qua đời. Ta bế A Mộc Nhĩ vẫn còn nằm trong bọc tã đi xin ăn, quỳ gối, chịu đánh, đói thì ăn bùn, khát thì gặm tuyết... Khó khăn lắm mới đến được phủ Ứng Thiên.”

“Năm xưa Phụ quốc công Đông Phương Văn Hiên từng chịu ơn của phụ vương ta, ông ấy mạo hiểm chứa chấp huynh muội bọn ta, vì thế ông ấy đã phải đưa một cặp trai gái do một thiếp thất người Mông Tộc sinh ra xuống dưới quê, từ đó không ngó ngàng gì tới, chỉ có thể trở thành người qua đường, chỉ vì bảo vệ hai huynh muội ta...”

Ánh sáng mờ của dạ minh châu hắt lên người hắn ta, đôi môi quyến rũ kia ngỡ như đang nhỏ máu.

Không ai biết được rằng năm xưa hắn ta chỉ mới bảy tuổi, bế theo A Mộc Nhĩ vẫn còn bọc trong tã đã phải chịu bao nhiêu khổ sở. Những ngày tháng đầy máu tươi và vô vọng đó từ lâu đã đóng thành sẹo trong ký ức của hắn ta, đóng thành một vết sẹo dù có dùng cách nào cũng không thể xóa được, không cần biết đã bao lâu trôi qua, không cần biết vào lúc nào, chỉ cần tách lớp vảy lên thì bên trong ấy vẫn là vết thương máu chảy dầm dề. Tất cả mọi thứ hệt như một cơn ác mộng, nó đã vây hãm hắn ta rất nhiều năm.

“Chẳng lẽ ta không nên điên ư?” Sau ba ngày vượt ải, bộ cẩm bào trên người Đông Phương Thanh Huyền đã không còn sáng rực như ban đầu, nhưng hắn ta đứng trong ánh sáng của dạ minh châu, nét mặt với nụ cười lạnh lùng ấy vẫn trông như một vương tôn công tử, xinh đẹp không thể tả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận