Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Đông Phương Thanh Huyền không phải là người dễ dàng chịu 3thua.

Khi hắn ta dùng ngữ điệu yếu ớt nói ra câu2 “Ta đánh không thắng hắn”, vẻ tủi thân kia làm Hạ Sơ Th0ất giật mình, không còn tâm tư mỉa mai hắn ta nữa.

Nàng nhìn ngũ quan xinh đẹp của hắn ta rồi cau mày.

Tên này đúng xui khi gặp phải Triệu Thập Cửu.

“Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng?” Đông Phương Thanh Huyền than thở, thể hiện trạng thái mất cân bằng của mình, dáng vẻ uất ức không nói nên lời.

Hạ Sơ Thất nhếch mép, lắc đầu, chỉ cười nhưng không nói gì.

Trong khoảng thời gian một canh giờ kế tiếp, nương theo ánh sáng yếu ớt, nàng chau mày vòng tới vòng lui quanh bức trấn phong, lẩm bẩm rù rì, dù cho Đông Phương Thanh Huyền nói gì nàng vẫn không chịu dừng lại, một mình suy nghĩ về những chữ kia.

Đông Phương Thanh Huyền không nhịn được thêm, hắn ta đi tới kéo nàng lại, hỏi với vẻ bực bội: “Tiêu hao sức lực như vậy, nàng không mệt sao?”

Hạ Sơ Thất hất cằm, “Không, chuyện này không hề tiêu hao sức lực.”

“Hả?”

“Ta đang tiêu hao cơn tức giận.”

“…”


Thấy hắn ta không hiểu, nàng cũng chỉ cười lạnh không quan tâm đến, “Mọi chuyện hôm nay đều là do ngươi ép, bây giờ còn bị nhốt chung một chỗ với ngươi, nếu như ta không xả bớt lửa giận thì thể nào cũng sẽ chém ngươi.”

“Ta đã nói rồi, nàng không giết được ta đâu.” Đông Phương Thanh Huyền không để ý tới thái độ của nàng, hắn ta nhìn hành vi gần như là tự ngược của đối phương, mặt trầm xuống, bỗng dưng kéo nàng vào lòng, ngồi xuống tảng đá kia.

“Ngươi làm gì vậy? Thả ta ra!”

Hạ Sơ Thất bị hắn ta khống chế, thấy hơi bực bội.

“Ta sợ nàng mệt chết.” Đông Phương Thanh Huyền kẹp nàng giữa hai chân, còn hai tay ôm chặt nàng vào lòng giống như gói bánh ú, lạnh lùng đáp: “Không phải nàng có niềm tin đối với Tấn vương sao? Không phải nàng tin hắn sẽ tới cứu mình sao? Lẽ nào nàng không biết, trong lúc đợi cứu nạn thì việc giữ thể lực rất quan trọng?”

Hắn dùng lực rất mạnh, giữ chặt lấy nàng. Hạ Sơ Thất cảm thấy cơ thể sắp bị hắn ta tháo rời. Nàng không cử động được, cơn giận cũng tăng lên gấp bội.

“Khốn nạn! Ta sống hay chết liên quan gì đến ngươi?”

“Nếu nàng chết, hắn sẽ đánh ta!” Đông Phương Thanh Huyền nhìn khuôn mặt tức xì khói của nàng, lông mày của hắn ta dần dãn ra, sau đó nhếch mép, mỉm cười, “Nàng biết ta đánh không lại hắn mà.”

Lại nữa, lại nữa!

Lẽ nào hắn ta phát hiện việc tỏ ra yếu đuối trước mặt nàng mang lại hiệu quả?

Hạ Sơ Thất bị hắn ôm chặt không cựa quậy được, mấy lần muốn thoát ra nhưng không thành công, một khi đã giận thì bất chấp tất cả, nàng há miệng nhào tới cắn vào vai hắn ta.

“Ha, đúng là con mèo hoang.”

Đông Phương Thanh Huyền trêu ghẹo, nhưng vẫn không buông tay, thậm chí cũng không né, mặc cho nàng vặn với vẹo lui, khắc dấu răng này đến dấu răng khác lên vai hắn ta.

Cắn hắn ta, cắn hắn ta…

Nhưng mà cắn như vậy lại mập mờ quá.

Không giống giết người, mà lại giống đôi tình nhân đang giận dỗi nhau.

Hạ Sơ Thất cắn hắn ta vài cái rồi lại bỗng thấy mất hứng.

Chân tay bị trói, nàng không giãy giụa nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta, “Đông Phương Thanh Huyền, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Muốn nàng yên tĩnh một lúc.”


Khi nãy nàng đã dùng hết sức, trên vai Đông Phương Thanh Huyền lúc này đau rát, có điều thấy nàng sau khi xả giận đã vui lên một chút, nụ cười trên mặt hắn ta cũng dịu dàng theo.

“Nếu nàng thấy hứng thú thì ta có thể trò chuyện với nàng.”

“Ta không có hứng!” Bây giờ ngoài việc thoát ra ngoài và gặp Triệu Thập Cửu, xác nhận hắn vẫn bình an vô sự thì Hạ Sơ Thất không còn thấy hứng thú với chuyện nào khác.

“A Sở...” Giọng Đông Phương Thanh Huyền bỗng trầm xuống, nhìn nàng chằm chằm như bị ma nhập, ngữ điệu hơi nghẹn ngào, “Cơ hội để ta và nàng nói chuyện với nhau không còn nhiều nữa rồi.”

“Ngươi có ý gì?” Hạ Sơ Thất bực bội.

Hắn ta cười, “Nếu không ra được, chúng ta sẽ chết đói nhanh thôi.”

Hắn ta nói xong, thấy thân thể nàng cứng lại liền ôm nàng thật chặt, sau đó đầu hơi cúi xuống, gần như dựa hẳn vào vai nàng, lẩm bẩm, “Nếu như ra ngoài được, từ nay trời Nam đất Bắc, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại… có khi, sống chết cũng không thể gặp lại.”

Tuy hắn ta vô sỉ ác độc nhưng rất ít khi nói những lời như vậy.

Hạ Sơ Thất chau mày, yết hầu nóng rát, thân thể cũng thả lỏng hơn.

“Ngươi thả ta ra rồi nói tiếp.”

Đông Phương Thanh Huyền thấy mặt nàng đã đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, trông vô cùng xinh đẹp dưới ánh sáng dịu dàng từ bức trấn phong, con tim hắn ta bỗng rung động, bất giác ôm chặt nàng vào lòng, khẽ gọi một tiếng “A Sở”, rồi thả ra trước khi nàng tức giận quát mắng, sau đó nở nụ cười ẩn ý.

“Đùa một chút thôi, nàng đừng giận!”

Hạ Sơ Thất bỗng giơ tay lên cao.

Nhưng khi bàn tay ấy vung lên giữa chừng thì dừng lại.


Khi nhìn vào đôi mắt âm u của hắn ta, nàng lại hạ tay xuống.

“Bà đây chưa bao giờ khách sáo với bọn háo sắc… Lần này, nể tình các ngươi cùng một phe với bọn ra nên ta tạm thời tha cho ngươi.”

“Nàng đáng để ta giở trò háo sắc à?”

Đông Phương Thanh Huyền chà xát ngón tay mơn trớn nàng lúc nãy, như đang cảm nhận lại độ ấm trên tay. Nhưng lời của hắn ta thì không hề khách sáo chút nào.

“Ta chỉ muốn thử xem, hai năm không gặp, thân thể này của nàng có chút dáng dấp của phụ nữ và có thể làm ta nảy sinh hứng thú hay không thôi.”

Hạ Sơ Thất nhướng mày, mắt tràn đầy lửa giận.

Nhưng nàng chỉ nhìn hắn ta chứ không hé nửa lời.

Khi nam và nữ nói đến những chuyện mập mờ, nàng biết người chịu thiệt luôn là phụ nữ. Nhưng nàng không ngờ được miệng của tên khốn Đông Phương Thanh Huyền lại độc địa như vậy.

Hắn ta dùng đôi mắt phượng nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi cất giọng nói lạnh lùng.

“Ta nghĩ nhiều rồi, nàng không thay đổi gì so với trước đây cả… Vẫn khiến người ta… không muốn ăn như trước, chẳng biết Tấn vương vì sao lại chung tình với nàng như vậy.”

Một câu “không muốn ăn” có thể nói là lời sỉ nhục đỉnh cao đối với một người phụ nữ. Hạ Sơ Thất cũng là một người bình thường, bị đàn ông coi thường như vậy, lửa giận xông lên đầu, cực kì muốn xé nát tên khốn này ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận